Edit: Nym Pi & La Pluie
Beta: LaPluie
"Vì sao lại muốn nói dối tôi?!" Nam Cung Tử Phi lạnh lùng hỏi, trong mắt tràn đầy đau khổ.
"Lão đại, anh biết tôi giả bộ như vậy, cũng là vì tốt cho anh..." Đại Hổ vất vả lắm mới nói ra được những lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch khó coi.
Nhưng anh vẫn lại khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Nếu anh đã biết rõ rồi, ngoại trừ lo lắng, không nên làm chuyện gì vô ích. Mà hiện tại An Sơ Hạ kia đã không việc gì rồi."
Mặt Nam Cung Tử Phi biến sắc, thu tay về trong phút chốc. Đại Hổ hiện tại đang ngồi ở trên mặt đất thở hổn hển, hô hấp cuối cùng trở lại bình thường, hơi thở cũng từ từ bình ổn.
Anh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tử Phi, Nam Cung Tử Phi đang đứng một mình trước cửa sổ trong đại sảnh, nét mặt vừa lộ vẻ bi thương, lại vừa như gắng gượng. Ngoài kia mùa thu đã đến, toàn bộ cây lá trong vườn đều ngả sang màu vàng, mặt cỏ vừa mới tu sửa đã hiện lên một chúa héo úa.
Mặc dù sớm biết tình hình của An Sơ Hạ, nhưng anh cũng không thể cứ tự nhiên mà gia nhập đội ngũ tìm kiếm. Như vậy thật sự quá nổi bật, trái ngược với lý tưởng sống im hơi lặng tiếng ở nơi này của anh. Mà Hàn Thất Lục bên kia, nhất định phái nhiều nhân lực và đủ nguồn lực để tìm người.
Đại Hổ nói rất đúng, mặc dù sớm biết chuyện này, ngoại trừ lo lắng, còn làm bất cứ chuyện gì đều là vô ích.
"Lão đại..." Đại Hổ đi lên phía trước, lo lắng nhìn Nam Cung Tử Phi.
Với tính cách của Nam Cung Tử Phi cũng hiếm khi có thể bình tĩnh được như vậy.
Nam Cung Tử Phi nâng cánh tay lên, ý muốn nói để cho anh được một mình an tĩnh một lúc.
Đại Hổ hiểu rõ khẽ gật đầu, sau đó lui lại mấy bước, đang chuẩn bị rời khỏi đó, Nam Cung Tử Phi đột nhiên lên tiếng: "Thay tôi đi xem Mã Cách thế nào."
Đại Hổ bước chân nhất thời ngừng lại, anh nhớ tới câu "Cút" Nam Cung Tử Phi vừa rồi nói với Mã Cách, cũng khó trách muốn anh thay anh ấy đi xem Mã Cách thế nào. Đại Hổ không dám từ chối, đành phải gật đầu, chạy lên tầng.
"Cô gọi cho tôi làm gì?" Mã Cách ngồi trước bàn trang điểm, mặt không chút thay đổi nhìn mình trong gương nói.
Điện thoại di động đang mở chế độ rảnh tay, lẳng lặng đặt trên bàn trang điểm.
Cô không hiểu rõ, rút cuộc mình có điểm nào thua kém An Sơ Hạ. Đã qua một thời gian dài, Nam Cung Tử Phi nghe được tin tức An Sơ Hạ mất tích trên sông, vẫn còn có phản ứng lớn như vậy. Tuy Nam Cung Tử Phi ít khi nóng nảy, nhưng tốt xấu gì cô cũng chứng kiến qua vài lần. Nhưng có thể bình tĩnh đến vậy, thậm chí để Đại Hổ giáo huấn, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Điều này có nghĩa là gì? Điều này cho thấy rằng đến tận bây giờ Nam Cung Tử Phi vẫn không từ bỏ được An Sơ Hạ!
"An Sơ Hạ còn sống..." Đỗ Giản Nhiên vội vàng nói: "Cô ta cư nhiên còn sống! Cô chẳng lẽ phản ứng với chuyện cỏn con này sao?!"
"Phản ứng?" Mã Cách hừ lạnh một tiếng, nhớ tới phản ứng của Nam Cung Tử Phi khi biết đến tin tức này, trên khuôn mặt lãnh đạm của cô hiện ra một tia hung dữ: "Cô phản ứng làm cái gì? Là muốn tôi lập tức chạy tới nhà họ Hàn nhìn cho rõ ràng, hay lại là la hét lên không thể nào?"
Đỗ Giản Nhiên sững sờ một chút, rất lâu nói không nói bất cứ lời nào.
Mã Cách cầm lấy điện thoại di động, ngữ khí lạnh băng có thể khiến người ta đông cứng, cô mấp máy môi, nói: "Đừng kích động như vậy. An Sơ Hạ còn sống mới có ý nghĩa, chết sớm như vậy, cô không thấy quá lợi cho cô ta sao?"
Cô dám khẳng định, An Sơ Hạ nếu chết như vậy, Nam Cung Tử Phi sẽ nhớ đến An Sơ Hạ cả đời.
Mà cô, có lẽ đời này sẽ phải thất bại hoàn toàn trước một người đã chết!
Ngoài cửa.
Đại Hổ bước chân dừng lại, sắc mặt của anh âm trầm biến hoá không ngừng, đôi bàn tay của anh đã sớm nắm thành nắm đấm.
Anh quả nhiên không có nhìn lầm! Đây là một nữ nhân mặt người dạ thú! Thậm chí có thể nói ra "Nếu chết sớm như vậy, thật quá lợi cho cô ta", lời nói ác độc như vậy! An Sơ Hạ không hề làm bất cứ điều gì, tại sao cô ta lại hận An Sơ Hạ thấu xương!
Không sai, cái này chính xác có thể thấy rõ cô ta yêu Lão đại sâu sắc, nhưng này loại tình yêu ác độc này, Lão đại tuyệt đối không cần!
Đại Hổ vừa nhấc chân, người muốn lập tức chạy xô đến cửa, nhưng chân anh vừa chạm xuống đất, trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, xoay người bỏ đi.
Anh vừa rồi không ghi âm lại, nếu hiện tại đi vào vạch trần lời của cô ta, người phụ nữ này hoàn toàn có thể nói anh vu khống cô ta. Cho nên, anh hiện tại không thể đi vào, như vậy người phụ nữ này sẽ "biến sắc mặt" ngay. Tất nhiên phải có chứng cớ mới có thể đi tố cáo cô ta!
Trong bệnh viện trung tâm thành phố.
"Lão thái bà, các bác sỹ đều nói là bà sẽ tỉnh dậy, bà tại sao lại không nghe lời, đến bây giờ lại vẫn muốn ngủ?" Tiêu lão thái gia ngồi trên xe lăn, tay nắm lấy bàn tay Tiêu lão thái bà nằm không động đậy trên giường bệnh.
"Bà nói tôi chủ nghĩa gia trưởng, tôi trước kia không cảm thấy được, hiện tại cẩn thận suy nghĩ, thật đúng như vậy. Trước tôi không ý thức được tư tưởng sai lầm của mình. Hiện tại tôi đã ý thức được rồi, cho nên bà nhanh chóng tỉnh lại, cũng để cho lão già này có cơ hội nhận sai."
"Nhiều năm thăng trầm mưa gió qua đi, tôi đã già, bà cũng đã già rồi, năm tháng thật không đợi ai. Nhưng bà cũng không thể ra đi trước tôi. Bà đã nói, thời điểm tang lễ, bà phải thử mắng một chút xem tôi có thể sống lại hay không."
Tiêu lão thái gia nói xong, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, nhưng hốc mắt đã đỏ hoe.
"Đúng rồi, còn có chuyện này, tôi vẫn chưa nói với bà. Tôi đã huỷ bỏ hôn ước giữa cháu trai bảo bối của bà với nhà họ Hứa rồi. Tôi cho bà biết điều này, Hứa nha đầu kia nhân phẩm không tốt như chúng ta nghĩ. Nhưng chúng ta vẫn không đồng ý Giang Nam, nhưng là..."
"Ba! Con không đồng ý!" Tiếng nói mẹ Tiêu đột ngột xuất hiện ở cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biết.
"Ồn ào làm cái gì thế?" Tiêu lão thái gia sắc mặt trầm xuống, nghiêng mặt cực kì không vừa ý, đôi mắt liếc xéo mẹ Tiêu một cái.
Mẹ Tiêu sững sờ một chút, nhưng vẫn đi lên phía trước, tới trước mặt Tiêu lão thái gia ngồi xổm xuống: "Ba, con biết, nha đầu Niệm Niệm kia đôi khi nhanh mồm nhanh miệng, có thể đã làm ba mất hứng. Nhưng thật sự tốt, ba thật sự muốn huỷ hôn..."
"Đã huỷ hôn rồi." Tiêu lão thái gia lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt vẫn luôn lẳng lặng nhìn khuôn mặt Tiêu lão phu nhân.
Mẹ Tiêu sắc mặt có chút khó coi gật đầu: "Vâng, đã huỷ hôn rồi. Mặc dù Minh Lạc không kết hôn với Niệm Niệm, cũng chắc chắn không thể là Giang Nam! Con gái nhà giàu mới nổi kia, ba không biết cha cô ta nhìn thấy tiền là sáng mắt sao? Không chừng suy nghĩ muốn đưa con gái bước vào nhà họ Tiêu chúng ta từ lâu rồi. Giang Nam căn bản là không xứng với Minh Lạc nhà chúng ta."
Tiêu lão thái gia ánh mắt lúc này mới từ trên mặt Tiêu lão phu nhân rời đi, nhìn đến mẹ Tiêu nói: "Trước kia ba cũng cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại suy nghĩ lại, con người lúc còn sống, ai mà không sống vì tiền bạc? Thật sự có thể xem tiền bạc như vật ngoài thân, sợ rằng rất ít người có thể làm việc này."
"Thế nhưng..."
Mẹ Tiêu đang muốn nói tiếp, liền bị Tiêu lão thái gia cắt ngang: "Hơn nữa, nha đầu Giang Nam này nhân phẩm tốt, không sai, tính cách cũng được. Người như vậy ở bên cạnh Minh Lạc, chắc hẳn không phải là chuyện xấu. Về sau chuyện tình cảm của con trẻ, chúng ta là trưởng bối không cần nhúng tay vào."
"Nhưng..."
"Về sau cũng đừng nói đính hôn không đính hôn cái gì, bọn trẻ tự mình trưởng thành, muốn kết hôn liền kết hôn, không phải toàn bộ nhưng còn hơn không có gì." Tiêu lão thái gia nói xong, di chuyển xe lăn, nói: "Đi thôi, để cho bà ấy an tĩnh nghỉ ngơi một lúc."
Mẹ Tiêu mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng việc này đã nói ra như vậy, bà giờ phút này cũng không tiện nói thêm điều gì, đành phải đứng lên, đẩy xe lăn giúp Tiêu lão thái gia ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
"Con nhớ phải đi trấn an gia đình người lái kia một phen, ba nghe nói người đó đã thức dậy." Tiêu lão thái gia thừa nhận sự việc, nhưng lại kiên quyết không nhắc vấn đề trọng tâm là Manh Tiểu Nam.
Tại biệt thự nhà họ Hàn.
Nước sông lạnh thấu xương như băng giá, bóng tối kéo dài vô tận, chỉ có cô độc và vỡ tan thành từng mảnh.
An Sơ Hạ bỗng dưng mở mắt, ập đến trước mắt cô là ánh mắt ngạc nhiên Hàn Thất Lục. Anh vốn muốn giúp cô thay đổi tư thế cho thoải mái, lại không nghĩ rằng An Sơ Hạ bỗng nhiên mở mắt, sâu trong đáy còn là một màu tuyệt vọng.
"Làm sao vậy?" Hàn Thất Lục ghé sát vào cô, đôi mắt chan chứa sự quan tâm hỏi: "Là anh làm em thức giấc sao?"
"Không có." An Sơ Hạ thở dài một hơi, cảm giác thấy trái tim mình "thình thịch thình thịch" vẫn đang đập dữ dội kịch liệt.
Hoá ra là đang nằm mơ.
Cô còn tưởng rằng, một mình cô vẫn đang trôi trên dòng sông lạnh lẽo, còn tưởng rằng, cảm giác tuyệt vọng lại kéo đến thêm lần nữa.
Thật tốt quá chỉ là một giấc mơ.
"Là mơ thấy cái gì sao?" Hàn Thất Lục nhận thấy cô vừa mới tỉnh lại ánh đã ngập tràn kinh hoàng, cùng vẻ mặt hiện tại mới thở dài nhẹ nhõm một chút, có thể đoán ngay được cô nằm mơ thấy điều gì đó khủng khiếp.
"Vâng." An Sơ Hạ gật đầu: "Em thấy rằng...hiện tại đã ổn cả rồi."
Hàn Thất Lục đưa tay ra, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nà của cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."
"Đã thức dậy sao?" Khương Viên Viên đi đến, nhìn thấy bộ dạng tiều tuỵ của An Sơ Hạ.
Ánh mắt đau lòng, đi đến bên giường An Sơ Hạ, vô cùng quan tâm nói: "Con đói bụng không? Chỉ truyền dịch là không đầy đủ dinh dưỡng, mẹ gọi người làm cho con ăn gì đó nhé, con muốn ăn cái gì nói với mẹ một tiếng."
Cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng, viền mắt An Sơ Hạ đỏ hoe, cười nói: "Cảm ơn mẹ, bất cứ cái gì cũng tốt ạ."
"Khi nãy mẹ đã sai người nấu cháo bát bảo, bảo bọn họ mang một chén lên trước." Khương Viên Viên nói xong, quay đầu về phía cửa mở miệng gọi: "Thím Trương!"
Thím Trương vội vàng đi đến, một nhóm bác sĩ riêng của gia đình vẫn luôn trực sẵn ở bên ngoài.
"Phu nhân, người muốn căn dặn chuyện gì?" Mặt thím Trương đầy vẻ lo lắng nhìn qua giường An Sơ Hạ, thấy An Sơ Hạ đã tỉnh lại, lập tức biểu hiện trở nên vui mừng: "Thiếu phu nhân đã tỉnh dậy!"
"Ngươi nhanh đi chuẩn bị một chén cháo bát bảo mang lên đây, rồi gọi bọn họ làm thêm đồ ăn khác." Khương Viên Viên căn dặn thím Trương, quay đầu đối An Sơ Hạ nói: "Con đã ngủ lâu như vậy, mẹ lo lắng cho con chết đi được!"
"Con ngủ lâu lắm thật sao?" An Sơ Hạ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng ngoài ban công, bầu trời đã sáng trưng.
Cô nhớ thời điểm mình trở về rõ ràng mới là chạng vạng.
"Bây giờ đã là buổi chiều ngày hôm sau từ lúc em trở về rồi." Hàn Thất Lục giải thích, sau đó cầm nhiệt kế chạm vào một bên tai cô, trái tim lúc này mới thả lỏng, nói: "Đã hạ sốt rồi."
"Như vậy quá tốt rồi, ăn xong cháo bát bảo thì uống thuốc, để không tổn thương đến dạ dày." Khương Viên Viên nói xong, chỉ tay vào tủ đầu giường nói tiếp: "Bác sĩ nói thân thể con suy nhược, cho nên mẹ đã xin phép cho con nghỉ học một tuần, con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Đối với chuyện học tập, mẹ đã mang sách của con trở lại đây, mẹ biết con không yên lòng nhất là chuyện này, cho nên đợi con khỏe lại một chút, sẽ có gia sư đến giúp con bổ túc."
"Vâng." An Sơ Hạ nhìn thoáng qua tủ đầu giường, những cuốn sách thật dày được đặt trên đó, cảm động khẽ gật đầu.