Edit:?
Beta: La Pluie
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, rồi chần chừ hỏi han: "Sơ Hạ, cô đang nói chuyện với tôi phải không?"
Bên kia căn bản không phải giọng nói Hàn Thất Lục, mà là một giọng nói cô đã quen thuộc, mới sáng sớm vừa gọi điện thoại cho cô, đó là bà chủ cho thuê nhà! An Sơ Hạ sau đó phản ứng ngay lập tức xin lỗi: "Thực xin lỗi dì, tôi tưởng rằng người khác gọi điện thoại tới."
"À..., hoá ra là như vậy a..." Chủ nhà cho thuê cười và hỏi: "Con đã ăn trưa chưa?"
"Ăn rồi." An Sơ Hạ vội vàng trả lời, trong giọng nói không tự chủ được liền dẫn theo một chút câu nệ.
Chủ căn phòng cô từng sống trong đó, vì lúc đó gia cảnh khó khăn, do đó thường nợ tiền thuê nhà vài tháng. Người chủ nhà này sẽ luôn luôn tới thúc giục cô nộp tiền thuê nhà, cho đến bây giờ trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy hơi sợ người này.
"Ăn rồi à." Chủ nhà cho thuê lại bật cười một tiếng.
"Vâng." An Sơ Hạ trả lời, cuối cùng cô hỏi:
"Dì tìm tôi còn có chuyện gì sao?"
Nếu là ân cần hỏi thăm, buổi sáng người chủ nhà này đã hỏi qua, thậm chí lại còn quan tâm đến việc chu kỳ của cô có đúng hay không, nói là chuyện này rất ảnh hưởng đến việc sinh con cái sau này.
"Là như thế này..." Chủ nhà cho thuê ấp a ấp úng, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính: "Con cũng biết con trai ta A Huy, thằng nhóc ấy, mấy ngày hôm trước gây hoạ, đả thương người khác, hiện tại nhu cầu cấp bách là phải lo tiền thuốc men cho người ta. Con xem, dì trước kia đối với con và mẹ con coi như không tệ, hiện tại con bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng, tốt xấu cũng cho dì hưởng chút ánh sáng. Con xem tiền thuốc men này, con có thể hỗ trợ cho dì một ít được không?"
- - Nhà họ Hàn có thể cho em rất nhiều tiền, nhưng anh không cho phép em ngớ ngẩn!
Tại thời điểm chủ cho thuê nhà nói xong những lời này, trong nháy mắt, tâm trí của cô đột nhiên vang lên những lời Hàn Thất Lục nói lúc trưa.
Lúc đó cô không hiểu, nhưng hiện tại, cô đã hiểu, hoàn toàn hiểu được.
Những người đột nhiên có vẻ quan tâm đến cô, đại khái đều là xem được tin tức về cô trên ti vi. Lúc này, cả đám đều kéo nhau gọi điện thoại qua lại hỏi thăm ân cần, nhưng mục đích cũng không đơn thuẩn là hỏi thăm rồi.
Mất công lúc ấy cô lại còn cảm thấy ấm áp, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là đáng buồn.
"Sơ Hạ? Con có đang nghe không?" Thanh âm chủ cho thuê nhà đưa cô từ cõi mộng trở về.
"Tôi đang nghe." An Sơ Hạ gật đầu, sắc mặt cũng đã trở nên có chút không vui, bay lên ngọn cây biến Phượng Hoàng, những từ ngữ này, nghe như thế nào cô cũng cảm thấy chối tai.
Chủ nhà cho thuê hỏi dò: "Con xem tiền thuốc men kia..."
"Bao nhiêu?" An Sơ Hạ mím môi, ánh mắt đã trở nên có chút lạnh băng, rồi lạnh lùng đến mức, khiến cho người ta không rét mà run lên cầm cập.
"Không nhiều lắm, chỉ mười vạn." Chủ cho thuê nhà cực kỳ thoải mái nói: "Mười vạn đối với con mà nói, chỉ là một con số rất nhỏ, phải không?"
Khoé miệng An Sơ Hạ nhếch lên thành vòng cung, nụ cười này, trái lại vài phần tương đồng với nụ cười của Hàn Thất Lục, khi anh tức giận, giống như ác ma khát máu lạnh lùng và đáng sợ.
"Mười vạn sao? Được." Cô thờ ơ trả lời.
Đầu dây điện thoại bên kia, chủ cho thuê nhà lập tức vui vẻ, thậm chí lại vẫn có chút không dám tin hỏi lại: "Thật sao?"
"Vâng." An Sơ Hạ trả lời: "Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với dì."
Nói xong, cô không chút do dự cúp điện thoại, hơn nữa trực tiếp kéo dãy số kia vào danh sách đen.
Giờ phút này, cô đột nhiên nhớ tới những người ở thôn Thiên Hộ, không biết bọn họ hiện tại thế nào rồi. Tuy rằng Hàn Thất Lục nói đã cho bọn họ một tấm chi phiếu trắng, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy một chút lỗ trống.
Cô tin rằng thời điểm lão phu nhân kia cứu cô, tuyệt đối không nghĩ muốn đạt được chút gì từ trên người cô, mà cô lại dùng một tấm chi phiếu trắng để cảm tạ bọn họ. Không biết bọn họ có hiểu lầm hay nghĩ cô khinh thường họ hay không?
"Thiếu phu nhân, vừa rồi cô gọi điện thoại cho ai vậy?" Hàn quản gia nghi hoặc đi lên phía trước nói: "Tôi dường như nghe thấy cô nói mười vạn, cô cần tiền bạc sao?"
"Không ạ." An Sơ Hạ cực kỳ nhạt nhẽo lắc lắc đầu, đứng lên nói: "Không cần."
Cô tự nhận mấy năm qua không nợ chủ cho thuê nhà kia cái gì, trái lại chủ cho thuê nhà thường thường bắt nạt mẹ con cô. Vậy mà hiện giờ, lại còn lấy lý do kiểu "Cô nợ bà" đến đòi mười vạn!
Hàn Thất Lục nói rất đúng, cô tuyệt không thể ngớ ngẩn!
Cả một buổi chiều, Hàn Thất Lục không có ở nhà, Khương Viên Viên đóng cửa phòng viết bản thảo không ra ngoài, toàn bộ ngôi nhà đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến nhàm chán.
Hôm nay, Khương Viên Viên nói cô cần để cho cơ thể mình nghỉ ngơi, cho nên gia sư dạy kèm ở nhà ngày mai mới đến. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, bèn lên lầu đọc sách, học tập Khương Viên Viên viết bản thảo. Vì vậy, nhiều ngày mà không cập nhật, bình luận thúc giục phía dưới gần như muốn tràn ngập màn hình, ý thức trách nhiệm khiến cho cô nhất thời lại nổi lên đam mê viết lách.
"Đang làm gì vậy?!" Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng nói của Manh Tiểu Nam truyền đến.
An Sơ Hạ bị hoảng sợ, theo bản năng liền đóng máy tính xách tay lại.
"Cậu đang đọc sách sao?." Manh Tiểu Nam hồ nghi đi tới, mỉm cười xấu xa nhìn cô hỏi: "Không phải là cậu đang xem phim người lớn đấy chứ!?"
Cái gì gọi là phim người lớn. An Sơ Hạ xấu hổ mở máy tính xách tay ra, tức giận nói: "Tư tưởng của cậu bỉ ổi tương tự như Hàn Thất Lục có phải hay không? Tớ đang viết tiểu thuyết a, tớ tưởng là Hàn Thất Lục."
"Không phải anh ấy cũng không biết cậu viết tiểu thuyết đấy chứ?" Manh Tiểu Nam trợn trừng mắt, chậm rãi bước tới: "Thân thể cậu đã thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Cậu thấy sao?" An Sơ Hạ đứng lên, tượng hình tượng dáng vỗ vài cái vào ngực mình, lại vì dùng lực quá mạnh liền ho khù khụ.
"Này..." Manh Tiểu Nam lắc đầu: "Cổ họng cậu giống như vịt đực cộng với cơ thể nhỏ bé, không cần gắng gượng tỏ vẻ làm gì. Khẩn trương, xuống lầu một chuyến, có người muốn gặp cậu."
An Sơ Hạ theo bản năng hỏi: "Ai vậy?"
"Tự cậu xuống liền biết, dù sao tớ không muốn chạm mặt với cô ta, để tránh khỏi một cuộc chiến, vì vậy, cậu cho tớ mượn phòng tránh đi một lúc. Đúng rồi, Thất Lục thiếu gia cũng không muốn nhìn thấy cô ta, anh ấy cũng về phòng rồi." Manh Tiểu Nam nói xong, đi đến bên giường, ngả người nằm xuống, cúi đầu cảm khái một câu: "Thoải mái!"
Manh Tiểu Nam cố tình mua chuộc như vậy, An Sơ Hạ đành phải lưu bản thảo lại, đứng dậy đi xuống lầu dưới.
Khiến cho Manh Tiểu Nam và Hàn Thất Lục cùng chán ghét, sẽ là ai nhỉ?
"Con bé hàng ngày được chúng tôi quá nuông chiều, cho nên không hiểu chuyện lắm, vẫn hi vọng mọi người có thể lượng thứ." Giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai An Sơ Hạ, cô bước nhanh hơn xuống lầu, đã thấy Khương Viên Viên đang cùng Chủ tịch Hứa cùng Hứa phu nhân ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện, còn Hứa Niệm Niệm đang đứng bên cạnh, bộ dạng giống như hối lỗi.
Hoá ra là Hứa Niệm Niệm.
Giang Nam ở trong đương nhiên cực kỳ xấu hổ, muốn lên lâu tránh bão táp. Còn Hàn Thất lục, bởi vì không muốn nghĩ đến nguyên nhân cô rơi xuống Lệ Giang là vì cứu Hứa Niệm Niệm, sợ sẽ mặt nặng mày nhẹ, cho nên cũng không có mặt dưới lầu.
"Sơ Hạ đến đây." Hứa phu nhân mỉm cười dịu dàng và hào phóng, đẩy Hứa Niệm Niệm nói: "Nhanh, con không phải lúc nào cũng nhắc tới thân thể của cô ấy sao?"
Hứa Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt có một chút né tránh.
Trước khi An Sơ Hạ ngã xuống, câu cuối cùng cô ấy nói với cô là: "Nếu tôi còn sống, mấy người chúng ta liền giải hòa, nếu tôi chết, có thể không hận Giang Nam nữa, được không?"
Mà hiện tai, là cô ấy còn sống.
Suy ngầm về hiện trạng, cô ngay lúc đó mà nói, dường như có chút kích động quá mức. Lúc này thực sự gặp mặt, cô không biết nên nói điều gì, một thời gian dài chỉ xấu hổ đứng ngay im chỗ.
Sau tất cả, Hứa Niệm Niệm vẫn lại đi về phía cô, khi chỉ còn cách cô nửa thước bước chân liền ngừng lại, vòng vo nói: "Thật xin lỗi cô... tôi, thời điểm đó tôi không giữ chặt cô. Nếu tôi... Nếu tôi cố gắng một chút hay nỗ lực nhiều hơn, Thất Lục thiếu gia đã chạy tới rồi."
Trong mắt cô tràn đầy ý nghĩ hối hận, không có vấn đề nào mà người ta không thể nói dối, nhưng duy chỉ có ánh mắt là không đánh lừa người.
"Cô không cần tự trách mình." An Sơ Hạ cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười ôn hòa: "Những lời nói trước kia, coi như vẫn tính?"
Hứa Niệm Niệm sững sờ một chút, lập tức nhớ tới những lời An Sơ Hạ nói trước khi rơi xuống Lệ Giang.
"Được!" Hứa Niệm Niệm liên tục gật gật đầu, đưa tay ra, hốc mắt đỏ nhưng khóe miệng cong lên nói: "Giải hòa!"
An Sơ Hạ cũng đưa tay qua, hai tay nắm chặt lấy nhau, tượng trưng cho tất cả hiểu lầm và tranh giành trước kia đều đã giải hòa rồi. Hứa phu nhân lập tức nở nụ cười, đôi mắt đã cong thành một đường thẳng.
"Sơ Hạ thật đúng là làm cho người ta nhịn không được mà yêu thích từ tận đáy lòng." Hứa phu nhân cười nói.
Bà thật sự sợ con gái mình sẽ bị cô gái này dội một gáo nước lạnh. Nhưng dường như chuyện này một chút An Sơ Hạ cũng không nghĩ đến, đúng là một cô gái tốt bụng. Nếu bà đứng ở góc độ An Sơ Hạ, đặt mình vào hoàn cảnh của cô suy nghĩ một chút, chỉ sợ ngay đến bà cũng nhất định không tha thứ cho Niệm Niệm.
"Còn không phải sao?" Khương Viên Viên đắc ý cong môi lên: "Con dâu của tôi, đương nhiên là khiến người khác thích như vậy. Tối nay, mời mọi người ở lại dùng cơm đi, cũng miễn cho những phóng viên bên ngoài nói lung tung về chúng ta, khiến mối quan hệ hai gia đình trở nên cứng nhắc. Nhìn xem đứa nó, dáng vẻ không giống như là quan hệ không tốt, phải không?"
"Người nói phải." Chủ tịch Hứa cuối cùng biểu hiện cũng nới lỏng được.
Những phóng viên đưa tin, đúng là trong lòng ông vốn lo lắng. May mắn thay, mọi việc không phát triển như những tin tức đó. Nhưng đồng thời trong lòng ông cũng rõ ràng, hiện tại sở dĩ có thể bình an vô sự, hoàn toàn là vì An Sơ Hạ bình an trở lại, khương Viên Viên mới có thể đối đãi lịch sự với bọn họ như trước.
"Tôi đưa cô đến phòng tôi chơi, cũng nói với Giang Nam một chút, chúng ta giải hòa rồi." An Sơ Hạ nói xong, kéo Hứa Niệm Niệm lên lầu.
Biệu hiện trên gương mặt Hứa Niệm Niệm đã có chút phức tạp, nhỏ giọng hỏi: "Với tính tình của Giang Nam, cũng sẽ giải hòa với tôi sao? Tôi trước kia... Cô không biết trong khoảng thời gian này tôi ở nhà cẩn thận suy nghĩ lại, là tại tôi mà cô ấy và anh Minh Lạc gian khổ một phen, bản thân tôi cũng chìm trong đau khổ. Cô ấy có thể tha thứ cho tôi sao?"
"Có thể." An Sơ Hạ chắc chắn nói: "Cô đừng nhìn cậu ấy tính tình táo bạo, nhưng thực sự là người bạn tốt!"
Hứa Niệm Niệm lại vẫn có chút lo lắng, đi theo An Sơ Hạ cảm thấy cực kì băn khoăn và bất an.
Vừa vào đến cửa, tư thế "tuỳ hứng" ngủ của Giang Nam khiến cho người ta phải buồn cười.
Hai tay dang ra còn chưa tính, còn hai chân làm thành một hình chữ O, thực sự muốn quái dị bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Manh Tiểu Nam, tớ nghe thấy giường của tớ la hét, "Cầu xin tiểu thư hãy thục nữ một chút", cậu nghe thấy không?" An Sơ Hạ nhíu mày, kéo Hứa Niệm Niệm đến gần bên giường.
Manh Tiểu Nam đang nhắm mắt đột nhiên phóng to con người, đôi mắt lấp lánh cực kì bất mãn lườm cô một cái, bĩu môi nói: "Một ngày không trêu chọc tớ cậu liền ngứa mông phải không?"