Editor: Trà Vũ
Beta: La Pluie
"Tán gẫu quá mức rồi!" Manh Tiểu Nam bật cười "hì hì".
Khuôn mặt Hàn Thất Lục vô cảm không biểu hiện bất cứ điều gì, ánh mắt thẳng tắp hướng đến nhìn cô, một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy nhưng sáng lấp lánh, trầm giọng nói: "Làm tốt một chút, đừng để anh mất mặt."
Rõ ràng là muốn động viên khiến cho cô cố lên, lời vừa ra khỏi miệng, liền thay đổi.
"Yên tâm! Hẳn sẽ không làm mất mặt anh! Chính anh mới đừng nên tự làm mất mặt mình thì đúng hơn!" An Sơ Hạ nói xong trợn mắt nhìn anh, kéo Manh Tiểu Nam đi qua cửa sau.
"Tôi nói Hội trưởng à." Lưu Đông Vũ nhịn cười, nói: "Cậu về sau nói chuyện cũng đừng như vậy, cũng may là An Sơ Hạ có thể chịu đựng được tính tình thối tha của cậu, nếu mà đổi thành một cô gái bạo lực thì chắc là đã đánh nhau với cậu rồi.""
"Tôi nói vậy để cho cô ấy làm tốt, có nói sai chỗ nào sao?" Anh nhíu đôi lông mày đẹp đẽ lại hỏi.
Lưu Đông Vũ cười khan vài tiếng nói: "Vừa rồi rõ ràng anh nói cô ấy đừng làm mất mặt anh, ôi, coi như quên đi, đi thôi, đến giờ vào thi rồi.""
Nói xong, Lưu Đông Vũ dẫn đầu đi về phía trước, trong lòng thầm mắng: Thật sự là không được tự nhiên!
Môn thi đầu tiên của trường là Văn học nghị luận, trái lại độ khó không cao lắm, nhưng đề bài lại khiến cô phải động não, tên gọi là: "Không có gì."
Manh Tiểu Nam liếc qua giáo viên giám thị một cái, quay đầu lại nói với An Sơ Hạ: "Này, đề này là như thế nào đây?""
An Sơ Hạ á khẩu không cười nổi, viết lên bốn chữ trên đề thi: "Văn học nghị luận.""
Bốn mươi phút sau, cuộc thi kết thúc, tiếng chuông vang lên. Sau khi nộp bài thi, Manh Tiểu Nam một bên thì thu dọn đồ đạc, một bên lại tỏ vẻ tức giận nói với cô: ""Tớ gói gọn đề văn này lại một phen, trở thành hai chữ: Vô nghĩa! Không có gì đương nhiên là không có gì rồi! Thế này không phải là vô nghĩa sao?! Vừa rồi tớ hoàn toàn là viết lung tung, xong rồi xong rồi, tớ còn phải tiến bộ lên một trăm bậc a! An Sơ Hạ đại nhân yêu quý, tiếp theo là thi môn toán, có thể giúp tiểu nhân được không?"
An Sơ Hạ bất đắc dĩ gật đầu: "Tớ sẽ viết đáp án lên chỗ trống ở đề bài lớn hơn một chút, nếu giáo viên giám thị mà không phát hiện, tớ liền đưa đề bài lên phía trước cho cậu."
"Thật tốt quá!" Manh Tiểu Nam lập tức nhảy dựng lên ôm cô: "Sơ Hạ, cậu quả thực là Trung Quốc đại hảo hán a~!"
An Sơ Hạ trên mặt đầy vệt đen: "Nói nhỏ một chút! Lỡ như có người tố cáo cậu thì sao?"
"Đúng đúng, nói nhỏ. Suỵt!" Manh Tiểu Nam làm một động tác không phát ra tiếng, mọi người xung quanh cũng không phát hiện mà chú ý đến hai cô trải qua sự việc lần trước, Manh Tiểu Nam cuối cùng cũng hiểu rõ, tại ngôi trường này phải khiêm tốn mới có thể tồn tại được lâu!
Nửa giờ sau, môn thi thứ hai là Toán học bắt đầu làm cho mọi người chán nản đi đến. Bất luận là trường nào, Toán học vĩnh viễn là môn học khiến cho người ta phải đau đầu, làm đại bộ phận học sinh thù ghét.
"Cộp cộp cộp." Tiếng giày cao gót dẫm xuống mặt đất ngoài phòng học vang lên, khiến mọi người đang căng thẳng lại càng thêm căng thẳng rồi.
"Oa! Là Hướng Mạn Quỳ!"
"Cô Hướng, cô thật đẹp!"
Lúc Hướng Mạn Quỳ cầm tập đề thi xuất hiện tại trước cửa phòng học lớp T, mọi người trong phòng thi lập tức bắt đầu thận trọng di chuyển. Hướng Mạn Quỳ còn chưa chính thức làm giáo viên lại xuất hiện tại học viện Tư Đế Lan, mà hôm nay, cô ta còn làm giám thị xuất hiện ở nơi đây, người ở đây không ai là không bất ngờ.
"Chết tiệt!" Manh Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sao cô ta có thể làm giám thị? Đây chắc là ông trời muốn tớ chết đi đây mà!"
An Sơ Hạ hít sâu một hơi, cố giữ sắc mặt bình tĩnh, nhưng cô vẫn không tự chủ cầm bút chặt chẽ hơn một chút.
Cô vẫn nhớ rõ lần trước lúc Hướng Mạn Quỳ đòi tự sát, cô đi bệnh viện thăm cô ta, lại bị cô ta nói mấy lời lạnh nhạt rồi muốn đuổi cô ra ngoài. Còn Hướng Mạn Quỳ không lâu sau đó, liền tuyên bố muốn ở lại học viện Tư Đế lan làm giáo viên âm nhạc. Ra đề ""Không có gì?"" là do cô ta cố ý.
Hướng Mạn Quỳ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định!
"Sơ Hạ, cậu không sao chứ?" Chú ý tới sắc mặt An Sơ Hạ dần trở nên nhợt nhạt, Manh Tiểu Nam không nhịn được hỏi.
An Sơ Hạ khôi phục lại tinh thần, nhìn Manh Tiểu Nam cười nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến một việc mà thôi. Tớ sẽ viết đáp án lớn một chút, yên tâm... Tớ sẽ cố gắng giúp cậu."
""Ừm!" Manh Tiểu Nam gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: "Phải tùy vào tình huống, nếu không được thì cũng không cần phải viết cho tớ. Tớ sợ người đàn bà này đối với cậu... thật sự là rất bất lợi. Giám thị lại là Hướng Mạn Quỳ...""
An Sơ Hạ bị lời nói của Manh Tiểu nam làm cho không nhịn được, phải nở nụ cười.
"Tốt, mọi người không được tiếp tục ầm ĩ..! Lập tức bắt đầu làm bài thi, tôi đã cảnh cáo tất cả, tôi ghét nhất những người gian lận trong thi cử, nếu bị tôi tóm được, tôi sẽ khiến cho các người không còn mặt mũi nào nữa. Hi vọng mọi người không vì vậy mà chán ghét tôi."
Hướng Mạn Quỳ nói xong, mỉm ngẩng đầu lên liếc mắt xung quanh phòng thi một lượt, ánh mắt cuối cùng rơi vào chỗ Manh Tiểu Nam và An Sơ Hạ, trong mắt ý cười càng trở nên thâm hiểm, rất lâu cô ta mới dời đi ánh mắt, cúi đầu mở tập đề thi trong túi ra, bắt đầu phát bài thi.
"Đồ xấu xa!"" Manh Tiểu Nam tay chặt tay thành nắm đấm, nhỏ giọng nói:" "Sơ Hạ, cậu thấy không? Hướng Mạn Quỳ vừa rồi một mực liếc hai người chúng ta!""
An Sơ Hạ gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng nói: "Giang Nam, lúc cậu xem bài thi của tớ, nhất định phải cẩn thận đừng cho cô ta biết được. Nếu không thì.... Tớ sợ cô ta sẽ lập tức tịch thu bài làm của cậu.""
"Tớ biết rồi, tớ sẽ chú ý, tớ sẽ xem có làm được bài hay không đã rồi mới nhìn bài của cậu."" Manh Tiểu Nam không nề hà thở dài, tiện thể hung hăng trừng mắt liếc Hướng Mạn Quỳ một cái.
Ánh nhìn lướt qua, vừa đúng lúc Hướng Mạn Quỳ nhìn sang, dùng ánh mắt thâm trầm thản nhiên đáp lại đôi mắt trợn trắng đầy oán hận của Manh Tiểu Nam. Làn môi hồng của cô ta nhếch lên, không một chút tức giận mà chỉ dõng dạc nói: "Bạn học Giang Nam đúng không? Từ đầu đến giờ cô đã nhìn tôi cũng nhiều lần rồi, bài thi cũng đã phát rồi thì nhìn vào chỗ khác, tập trung làm đi...""
"Cô!"
Thấy Manh Tiểu Nam bị những lời của cô ta làm kích động, An Sơ Hạ vội vàng cảnh cáo cô: ""Giang Nam! Hãy nhẫn nhịn!""
Lúc này Manh Tiểu Nam mới cắn chặt răng, nhẫn nhịn không nhìn đến Hướng Mạn Quỳ nữa.
Đang phát bài thi thì tiếng chuông vang lên, Hướng Mạn Quỳ tiếp tục phát bài thi xuống.
An Sơ Hạ nhìn thoáng qua toàn bộ đề thi, độ khó không hề thấp, ước chừng một đề lớn có thể chia ra ba đề nhỏ, tự mình có thể làm được đề nhỏ thứ nhất. Lại nhìn phía trước, độ khó cũng như vậy không hề thấp hơn.
Cô hít sâu một hơi, đặt bút lên giấy nháp chuẩn bị làm bài.
Nhìn An Sơ Hạ vùi đầu làm bài, Manh Tiểu Nam không thể di chuyển nổi cái bút. Cô tự nhận cái khác thì không sánh bằng Sơ Hạ nhưng thị lực của cô được xem là siêu cường! Trong khi làm bài, không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng học sinh viết trên giấy sột soạt, còn có tiếng giày của Hướng Mạn Quỳ đi lại từ mặt đất vang lên.
Manh Tiểu Nam di chuyển bút một cách nhàm chán, tiện thể cúi đầu nhìn vào bài thi.
Sự thực chứng minh, cô về mặt học tập, đặc biệt là Toán học này, có cố gắng như thế nào cũng nhất định không thể ra hồn. Một bài thi nhiều đề mục như vậy, nhìn xuống tờ đề thi, cô phát hiện ra mình chỉ biết làm đề nhỏ thứ nhất! Mà ngay cả cái đề nhỏ này cô cũng tốn nhiều thời gian mới làm được.
Đề thi lần này, dường như là chưa bao giờ khó như vậy.
Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Hướng Mạn Quỳ với điệu bộ đang ngắm nghía ngón tay của chính mình. Cô nhân cơ hội, nghiêng đầu nhìn về phía An Sơ Hạ vài lần, yên lặng nhìn mấy cái đáp án phía trước.
Quả nhiên là không thiệt thòi khi làm bạn của An Sơ Hạ! Sau một hồi nhìn ngó thì cô đã làm được bảy câu rồi!
"Bạn học Tiểu Nam, cô di chuyển cái cổ của cô đi, nếu không đừng trách tôi đuổi cô ra ngoài."" Hướng Mạn Quỳ không biết khi nào đã nhìn sang, khuôn mặt hiện ý cười nói.
Manh Tiểu Nam tự biết đuối lý, bĩu môi cúi đầu, giả bộ thật sự chăm chú làm bài thi.
Nửa giờ sau, Giang Nam cầm lấy tờ giấy nháp nhìn nhìn, nam sinh ngồi ở phía sau cô không nhịn được bật cười ""Phụt..... Haha..."", lại không cẩn thận khiến Hướng Mạn Quỳ chú ý. Cô ta lạnh lùng nhìn sang, tiện đà không chút do dự nhấc giày cao gót đi phía đó.
An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn về phía Manh Tiểu Nam, liếc thấy trên bản nháp trong tay cô ấy vẽ một người. Hình vẽ kia rõ ràng là vẽ Hướng Mạn Quỳ. So với Hướng Mạn Quỳ thì mặt không khác biệt lắm, nhưng cái mũi kia lại biến thành mũi heo, trên trán lại viết một chữ: "Mập"".
"Giang Nam!" An Sơ Hạ nhỏ giọng nhắc nhở.
Manh Tiểu Nam ngẩng đầu, lúc này mới chú ý Hướng Mạn Quỳ đã sắp đi đến trước mặt cô rồi.
Đáng chết! Vừa rồi cô nhìn bức vẽ quá chăm chú, lại không nghe thấy tiếng Hướng Mạn Quỳ đi đến!
Cảm thấy khó thở, cô lập tức xé nhỏ bức vẽ đầu heo Hướng Mạn Quỳ trên giấy nháp quấn thành một cục cố gắng nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Lấy ra!" Còn chưa đi đến, Hướng Mạn Quỳ lớn tiếng nói.
Mặc dù là cách xa như vậy, cô ta đeo kính áp tròng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bức vẽ của Manh Tiểu Nam. Cô ta giận không kiềm chế được giơ tay lên, âm lượng rất lớn nói: "Mau lấy ra cho tôi!""
"Lấy cái gì?" Manh Tiểu Nam mắt chớp chớp nghi hoặc, bộ dạng ""tôi không biết, một chút cũng không biết.""
"Đưa giấy ra cho tôi! Cô mau lấy ra cho tôi!" Hướng Mạn Quỳ nói xong, trực tiếp liền bắt được cánh tay Manh Tiểu Nam.
Nếu bức vẽ này mà bị Hướng Mạn Quỳ lấy được, nói không chừng cô sẽ bị nói là làm nhục giám thị, trực tiếp tống cổ cô ra ngoài. Ngàn vạn lần không để cô ta lấy được! Con mắt Manh Tiểu Nam xoay xoay, hất cánh tay của Hướng Mạn Quỳ ra thật mạnh, lập tức lao đến lấy bức vẽ nhét vào trong miệng.
Sau khi nhai vài lần, cô nhất quyết đem bức vẽ kia nuốt xuống.
Nhìn đến cảnh tượng nay, tất cả mọi người không ai là không trợn mắt há hốc miệng.
"Giang Nam, cậu không sao chứ!" An Sơ Hạ đứng dậy, vượt qua Hướng Mạn Quỳ, nhanh tay đập nhẹ lên lưng Manh Tiểu Nam:"" Mau! Mau nhổ ra!""
Nhổ ra? Nhổ ra cái gì? Tớ chả nuốt cái gì hết." Manh Tiểu Nam vẻ mặt giả ngốc, đối với An Sơ Hạ chớp chớp mắt, ý bảo cô ngồi trở lại đi.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ đành phải ngồi trở về. Trước đây xem Hoàn Châu cách cách, cũng nhìn thấy Tiểu Yến Tử nuốt giấy như vậy. Nhưng đó chỉ là phim truyền hình, diễn viên chắc chắn không ăn giấy thật, cũng không biết nuốt vào như vậy có sao không.
Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng Mạnh Tiểu Nam lại trông cực kì bình tĩnh.
Trái lại Hướng Mạn Quỳ, mãi cho đến khi An Sơ Hạ trởvề mới từ việc Manh Tiểu Nam nuốt giấy trấn tĩnh lại. Một đôi mắt lạnh lùngnhìn chằm chằm vào Manh Tiểu Nam, cực kì khó chịu nhưng không hề bộc lộ ra nói:"Bạn học Tiểu Nam, nếu đang trong thời gian làm bài thi, cô mà vẽ cái gì cổquái, tôi liền tịch thu bài thi của cô lên đây!"