Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1171: mang ta rời đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Mặc âm thầm thở dài, hắn không biết lúc đó có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng từ tình huống nơi này mà đoán, thì tình huống lúc đó đại khái là ở trong phòng tắm này có một cô gái đang tắm, sau đó có sự việc đột ngột xảy ra, cuối cùng cô gái này cũng không kịp mặc quần áo đã lập tức bỏ chạy ra ngoài. Hoặc là cô gái này cũng không có cơ hội mặc quần áo đã bị một người khác đưa đi.

Bất luận là như thế nào, thì việc một cô gái không kịp mặc quần áo mà chạy ra ngoài đều là chuyện tình bi thảm.

Diệp Mặc không hề động đến cái phòng tắm này, cho dù nó là một cái Linh tủy tuyền nồng đậm linh khí thì hắn cũng không muốn di dời nó.

Chỉ tiếc là những gian phòng này đều không thể sử dụng thần thức để mà dò xét. Có thể thấy được rằng cái thứ hạn chế thần thức vô cùng lợi hại này căn bản không phải là trận pháp, mà chỉ là một ít cấm chế đơn giản mà thôi.

Hắn rời khỏi gian phòng tắm, lại lần nữa đi tới gian phòng sát vách, sau khi đẩy cửa ra, thì cảnh tượng đập vào mắt hắn càng khiến hắn giật mình.

Một gã trung niên mặc hoa phục thượng hạng đang ngồi tại vị trí phía trên, trước mặt y còn có một bàn trà tinh xảo, trên bàn trà còn bầy biện một bộ trà cụ mỹ lệ không biết là chế tác từ cái loại taì liệu gì.

Nhưng khiến Diệp Mặc giật mình cũng không phải là những thứ này, mà chính là một tay của người này đang cắm cả năm ngón tay lên đỉnh đầu của mình. Vài dòng máu đã khô lại trên gương mặt, từ trong mắt người này Diệp Mặc chỉ có thể nhìn thấy một loại tâm tình làm cho lòng người bi thương và tuyệt vọng, thậm chí còn có một tia trống rỗng vô hồn.

Rất hiển nhiên, cái người trung niên mặc Hoa phục này chính là chủ nhân của nơi này rồi, Diệp Mặc thật không ngờ vị chủ nhân này lại tự sát. Dựa theo sự tưởng tượng của hắn. Thì nơi này chính là gặp phải cường địch, còn chủ nhân nơi này thì đã bị giết khi chiến đấu với kẻ địch, hoặc là đã chạy trốn rồi. Nhưng nghĩ không ra y lại ở bên trong phòng của mình tuyệt vọng mà tự sát, không biết là cái gì đã khiến y bi phẫn và đau thương như vậy.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn không muốn tiếp tục suy đoán nữa, có lẽ đây là một chuyện xưa đầy bi thảm, có lẽ là khó có thể tiếp nhận, bằng không cũng không có khả năng nhiều thị nữ chết đi như vậy, ngay cả chủ nhân cũng phải tự sát.

Không có cái nhẫn nào trong tay người trung niên này, Diệp Mặc đoán là đã bị người khác cầm đi rồi. Hắn tiến đến đây là để tìm kiếm chút tài nguyên tu luyện, nếu như đã không có, vậy thì cũng không cần tiếp tục ở đây nữa.

Khi hắn vừa định rời khỏi, chuẩn bị ra phía sau độ kiếp. Thì lại phát hiện ở phía góc phòng chợt có sự dao động của linh lực.

- Ở đây còn có một trận pháp?

Diệp Mặc bước nhanh đến, lấy ra mấy trận kỳ. Quả nhiên một trận pháp đã xuất hiện trước mặt của hắn. Đây không ngờ lại là một Truyền Tống Trận loại nhỏ có công năng ẩn nấp. Chắc là bởi vì đã qua thời gian quá lâu nên mới lộ ra sự dao động của linh lực.

Diệp Mặc nhìn xung quanh một chút, cuối cùng bước vào cái Truyền tống trận này đặt vào lỗ khóa khởi động hai viên linh thạch, xung quanh Truyền tống trận tỏa ra một luồng ánh sáng trắng, Diệp Mặc liền biến mất khỏi căn phòng.

Một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy truyền đến, Diệp Mặc lúc này mới phát hiện bản thân đang đứng giữa một vùng băng thiên tuyết địa. Hắn mới vừa ra khỏi Truyền tống trận, lập tức đã cảm thụ được từng đợt âm thanh của xương cốt truyền đến, Diệp Mặc sợ hãi nhanh chóng vận chuyển chân nguyên bảo vệ bản thân.

Thật sự là một nơi lạnh như băng, nếu như một tu sĩ Nguyên Anh đi tới đây, nói không chừng là trong nháy mắt sẽ bị đông thành người đá

Ở đây còn lạnh hơn cả ngoại vi cấm địa Băng Thần vô số lần. Sau một lát Diệp Mặc vẫn cảm giác lạnh lẽo đến tận xương thì liền lấy ra cả Đại đỉnh tám cực.

Đại đỉnh tám cực bắt đầu xoay tròn trên đỉnh đầu của hắn. Hình thành một lốc xoáy đỉnh ảnh bảo hộ quanh thân, những thanh âm ‘Răng tắc’ không ngừng vang lên, Diệp Mặc lúc này mới cảm giác được một chút thoải mái.

Thật là một nơi đáng sợ.

Lẽ nào nơi này mới chân chính là cấm địa Băng Thần? Tu vi của bản thân đã đạt đến Hư Thần đỉnh, thế nhưng cho dù có cả Đại đỉnh tám cựcbảo vệ thì hắn vẫn cảm thấy rất gian nan. Nếu như là một tu sĩ Hư Thần khác đi vào đây, thậm chí có khi cả tu sĩ Ngưng Thể đi vào đây thì chắc là cũng đều không chịu nổi.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, hắn rất nhanh phát hiện được một nơi khác.

Không ngờ rằng lại có một gốc cây xanh mọc ở một nơi mà bốn phía đều là băng tuyết thế này?

Diệp Mặc bước nhanh đến, hắn phát hiện bản thân càng tới gần gốc cây, thì sự lạnh lẽo quanh người càng ít đi, cuối cùng hắn đã có thể thu hồi lại Đại đỉnh tám cực'.

Khi Diệp Mặc đi tới bên cạnh gốc cây xanh kia thì lại ngây người, một cô gái tuyệt sắc giai nhân đang trợn tròn mắt theo dõi hắn, hắn liền vô thức lùi ra sau một bước, có chút xấu hổ ôm quyền nói:

- Tại hạ Diệp Mặc, chỉ hoàn toàn là ngẫu nhiên mà đi tới nơi này, đã quấy rầy tiền bối rồi.

Tuy rằng đối phương thoạt nhìn chỉ trạc tuổi mấy người Ninh Khinh Tuyết, thế nhưng Diệp Mặc lại biết đây chẳng qua là mặt ngoài mà thôi. Cái cây này thật đúng là tà môn, chính bản thân vừa dò xét đến bằng thần thức, lại chỉ có thể nhìn thấy cái cây mà không nhìn thấy cô gái này

Diệp Mặc chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của cô đã khiến hắn không dám nhìn thẳng, căn bản là không có một loại ngôn ngữ nào có thể miêu tã được vẻ đẹp của cô.

Thế nhưng rất nhanh Diệp Mặc lại phát hiện lời hắn nói là dư thừa rồi, người con gái vô cùng xinh đẹp kia vẫn nhìn hắn như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không có động đậy chút nào, tư thế cũng vẫn duy trì trạng thái cũ.

Diệp Mặc chợt hiểu ra, cô gái xinh đẹp này không biết đã chết từ bao lâu rồi. Nếu như không có cái gốc cây này, thì không chừng cũng đã bị đóng băng giống như những thị nữ ở bên ngoài rồi.

Trong lòng Diệp Mặc thậm chí còn có một chút đau thương, hắn nhanh chóng vận chuyển ‘Thanh tâm quyết’ rồi lui ra ngoài. Gốc cây xanh tươi này tuyệt đối là một linh vật vô cùng trân quý, bằng không cũng không có khả năng duy trì được sự xanh tốt ở cái nơi băng thiên tuyết địa như thế này. Mà hắn cũng không nhận ra loại ‘Linh thụ’ này, ngay cả tên cũng không thể đoán ra được.

Lúc này trong đầu Diệp Mặc lại không ngờ không có chút chủ ý nào với cái cây này, thậm chí cũng không nghĩ đến đây chính là một nơi rất tốt để độ kiếp. Có thể là do trong tiềm thức của hắn đã nghĩ rằng, một khi hắn thu lấy cái cây này, thì người con gái vô cùng xinh đẹp kia cũng sẽ lập tức bị hóa thành băng.

Hắn thật sự là không đành lòng để một người con gái xinh đẹp mỹ lệ hiếm có trên thế gian như vậy bị hóa thành băng, đây không phải là bởi vì sự ái mộ, mà hoàn toàn là vì một loại thưởng thức đối với vẻ đẹp mà ông trời đã ban tặng.

Hơn nữa hắn tin rằng, cho dù là ‘Linh thụ’ này có quý gia thế nào thì cũng không thể bằng được 'Khổ trúc' của hắn. 'Khổ trúc' của hắn là một trong mười đại linh căn thượng cổ, có mấy thứ có thể so sánh được với nó chứ?

Diệp Mặc lui ra phía sau vài bước, hắn chuẩn bị rời khỏi chỗ này, tìm một nơi khác để độ kiếp. Ở chỗ này độ kiếp hắn cũng không đành lòng. Thế nhưng khi hắn vừa đi được mấy thước, thì lại nghe thấy được một thanh âm tràn ngập sự tuyệt vọng:

- Mang ta rời đi, mang ta rời đi…

Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, thần thức của hắn liền toàn lực quét ra ngoài, mà hắn lại không thấy gì cả. Thần thức của hắn lại lần nữa chú ý tới cô gái xinh đẹp trước mặt này, hiển nhiên là cô đã chết từ lâu. Ở trên gương mặt tái nhợt còn có hai vết tích, Diệp Mặc đoán rằng đó là nước mắt của cô, mà nước mắt có thể trải qua thời gian dài như vậy vẫn bảo trì được vết tích thì chỉ có thể là ‘Huyết lệ’ mà thôi.

Vậy thì âm thanh hắn vừa nghe được không phải là của cô gái này. Lẽ nào hắn lại nghe lầm? Diệp Mặc lại lần nữa lui ra sau vài bước, thế nhưng cái âm thanh tuyệt vọng kia lại lần nữa vang lên bên tai.

Lúc này Diệp Mặc đã xác định chính là cô gái xinh đẹp này vừa nói với hắn, khiến hắn đã có chút cảm giác sợ hãi rồi. Cô gái này có thể kêu gọi hắn, thì có thể là trước khi cô chết đi đã sử dụng một loại bí thuật để lưu lại giọng nói. Đây chẳng qua chỉ là một lời kêu gọi hoàn toàn vô thức, hoặc là cái loại bí thuật này có thể cảm thụ được người từ bên ngoài đến.

Thế nhưng Diệp Mặc xác thực là cảm thấy rất khó xử, hắn cũng không phải là không muốn mang cô gái đã chết này đi, mà là hắn căn bản là không biết nên đưa cô tới nơi nào.

Cũng không thể lại đưa cô vào Thế giới trang vàng được? Bên trong Thế giới trang vàng của hắn đã có mấy người con gái rồi, lẽ nào lại phải thêm một người nữa? Lẽ nào hắn lại có loại ham muốn đặc biệt này?

Diệp Mặc vô thức rùng mình một cái, hắn thực sự là không muốn mang theo một cô gái nữa vào trong Thế giới trang vàng.

Ngay khi Diệp Mặc đang cảm thấy rất khó xử, thì lại thấy cô gái trước mặt tựa hồ còn có một chiếc ngọc giản rất nhỏ. Diệp Mặc liền tiến lên cầm lấy ngọc giản nhìn một chút.

- 'Thanh châu' là thế giới của ta, làm ơn đưa 'Thanh châu' đến Băng Thần Cung, Thanh Như xin nhớ ơn suốt đời…

Một câu nói không hiểu đầu đuôi, Diệp Mặc nghi hoặc không giải thích được, 'Thanh châu' là cái gì vậy, hắn chưa từng thấy qua. Hơn nữa Băng Thần Cung là nơi nào, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua. Nhưng chẳng lẽ nó lại ở ngay cấm địa Băng Thần này, hay cũng có thể là ở một nơi rất xa.

Ngay khi Diệp Mặc còn đang nghi hoặc, ‘Linh thụ’ xanh tươi kia bỗng nhiên chuyển động, Diệp Mặc nheo mắt lại, hắn nghĩ rằng mình đang bị hoa mắt. Thế nhưng ‘Linh thụ’ đúng là đang chuyển động, trong nháy mắt, ‘Linh thụ’ liền biến ảo trở thành một viên ngọc màu xanh, mà cô gái xinh đẹp kia cũng biến mất hoàn toàn sau khi viên ngọc mầu xanh xuất hiện.

Diệp Mặc ngơ ngác nhìn viên ngọc mầu xanh trước mặt, sửng sốt hết nửa ngày mới có phản ứng trở lại. Lúc này hắn đã hiểu được, viên ngọc màu xanh này giống như Thế giới trang vàng của hắn, không ngờ cũng chính là một tiểu thế giới. Hơn nữa đối phương đối với việc sử dụng tiểu thế giới còn am hiểu hơn cả hắn, cho dù là sau khi chết cũng có thể khiến cho tiểu thế giới chủ động đưa cô vào trong.

Mà chính bản thân không thể khống chế Thế giới trang vàng như vậy được, lần trước thì chỉ khi hắn đã gần như là gục ngã, thì Thế giới trang vàng mới chủ động đi ra hộ chủ một lần.

Rất hiển nhiên, cái viên ngọc màu xanh này là tiểu thế giới mà cô gái tên Thanh Như kia muốn nhờ mình đưa đến Băng Thần Cung.

Thần thức của Diệp Mặc lại quét vào trong hạt châu này, nhưng rất nhanh phát hiện thần trí của hắn không thể đi vào trong, chỉ rõ là do viên ngọc đã ngăn trở.

Diệp Mặc rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhặt viên ngọc màu xanh lên, đem 'Thanh châu' đưa vào trong Thế giới trang vàng. Không biết vì sao cô gái tên Thanh Như kia lại tin tưởng hắn, người bình thường thì sao có thể tiết lộ tiểu thế giới của mình ở trước mặt người khác được chứ? Tiểu thế giới căn bản chính là một loại đồ vật nghịch thiên, một khi đã bị lộ ra, bất luận là ai đều mơ ước có thể chiếm lấy nó làm của riêng.

- Có lẽ chỉ có mình mới không thèm để ý.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn thật sự là không thèm để ý đến cái 'Thanh châu' này, so sánh với Thế giới trang vàng của hắn, thì hắn cho rằng Thế giới trang vàng là tốt nhất. Hơn nữa hắn mơ hồ cảm nhận được, sau này Thế giới trang vàng không ngừng lớn lên, thì sẽ không còn là một tiểu thế giới nữa.

Cô gái này hẳn là đã không còn có quyền lựa chọn nữa rồi. Diệp Mặc chỉ có thể nghĩ như vậy. Hắn tin tưởng nếu như cô gái tên Thanh Như này có thể lựa chọn, thì sẽ không để cho người khác mang tiểu thế giới của cô đi.

Lại lần nữa nhìn khối ngọc giản trong lòng bàn tay mình một chút, Diệp Mặc chỉ có thể tự nói với mình “Chờ đến khi hắn biết Băng Thần Cung ở đâu rồi nói sau. Muốn mình phải đi tìm Băng Thần Cung thì tuyệt đối không được”. Hắn có quá nhiều chuyện phải làm rồi, sao có thể lãng phí thời gian vào chuyện này?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio