Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1255: bí mật của áo thiên điệp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ Tử Ngư lúc này mới nhớ ra, vội vàng hỏi tu sĩ đứng bên cạnh:

- Đúng rồi, còn Vu tiền bối thì sao?

Mấy tên tu sĩ sững sờ nhìn mặt nhau, rõ ràng không có ai biết Vu tiền bối mà Kỳ Tử Ngư hỏi đi đâu rồi. Thần thức của Diệp Mặc lúc này đã quét đến, mấy tên tu sĩ Kiếp Biến khi hắn đến thì nhìn thấy, nhưng bây giờ thì lại không nhìn thấy đâu nữa. Nhưng hắn lại nhìn thấy một tu sĩ Thừa Đỉnh đang tu bổ lại trận pháp, tên tu sĩ Thừa Đỉnh đó cũng đang đi tới.

Diệp Mặc vội vàng ôm quyền nghênh đón:

- Diệp Mặc của Mặc Nguyệt xin chào vị bằng hữu này, Phỉ Hải thành nếu như không có được sự giúp đỡ của bạn bè, thì cũng sớm đã bị phá rồi.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia cười ha hả, khách khí nói:

- Diệp huynh khách sáo quá rồi, tôi sớm đã nghe nói qua danh tiếng của Diệp môn chủ, thiên tài luyện chế ra Chức Thần đan. Không ngờ tu luyện cũng là một thiên tài, lúc trước khi tôi rời khỏi Phỉ Hải thành, tôi có nghe nói Tử Ngư nói anh mới là tu vi Kim Đan, bây giờ còn cao hơn cả tôi rồi. Vừa nãy anh Diệp giao đấu với tên yêu tu Hóa Chân kia, quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Nếu như là tôi, nói không chừng đến một chiêu cũng không đỡ được, đã bị tên yêu tu kia tiêu diệt rồi. Hơn nữa trình độ trận pháp của anh Diệp cũng cao hơn tôi rất nhiều, từ khốn trận được anh Diệp bố trí bên ngoài thành kia, tôi liền biết được trận pháp của anh Diệp chắc chắn không phải là trình độ tôi có thể đọ được. Anh Diệp, anh đúng là tu sĩ thiên tài nhất mà tôi từng gặp.

Kỳ Tử Ngư vội vàng đứng bên giải thích:

- Diệp môn chủ, Lý Thiên Dật là trưởng lão của Trận Khí các, lần này nếu như không phải Lý trưởng lão của Trận Khí các và vị tiền bối họ Vu thần bí kia, thì Phỉ Hải thành sớm đã bị tiêu diệt rồi.

Diệp Mặc vội vàng cảm kích nói:

- Người nhà của Diệp Mặc đều ở Phỉ Hải thành, anh Lý giúp Phỉ Hải thành, cũng chính là giúp Diệp Mặc tôi đây. Anh Lý nếu có gì cần giúp đỡ, thì Diệp Mặc nhất định sẽ không từ chối. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

- Được, được, chúng ta đến phủ thành chủ nói chuyện chút đã. Nhưng Vu Đại Thiên tiền bối không thích việc vặt và ầm ĩ, khi yêu thú rút lui, ông ấy đã chủ động rời khỏi Phỉ Hải thành rồi. Nếu không, kết giao với người như anh Diệp đây, thì còn gì vui hơn.

Lý trưởng lão này đối nhân xử thế thật thẳng thắn thành thật.

Phỉ Hải thành là do Lý Dật Phong và Vu tiền bối kia gắng sức giữ lại, Diệp Mặc nghe thấy Lý trưởng lão nói vậy, lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó lại nói với mấy người Diệp Lăng và Tô Tĩnh Văn đang đứng sau lưng mình:

- Mọi người về Mặc Nguyệt trước đi, anh tới phủ thành chủ một lát, chút nữa rồi về.

Dãy núi Vạn Dược của Bắc Vọng châu, Diệp Mặc đã đến vài lần rồi. Lần cuối cùng là vì cái gọi là di tích kia, suýt chút nữa thì bỏ mạng trong đó.

Lúc này trong một sơn cốc động phủ của dãy núi Vạn Dược, một người đàn ông thân hình cao lớn thở một hơi đứng dậy. Gã cũng không bước ra khỏi động phủ, mà lại quay người hướng về một phía thạch thất khác, rồi lại đi vào trong đó.

Trong thạch thất đó chỉ còn lại một cô gái xinh đẹp mê hoặc lòng người, người con gái đó sau khi nhìn thấy người đàn ông kia bước vào, lại hừ lạnh một tiếng, rồi nhắm mắt lại.

- Thiên Điệp, sao cô lại muốn làm như vậy?

Người đàn ông cao lớn kia chằm chằm nhìn cô gái xinh đẹp này rất lâu, lúc này mới nói với giọng khàn khàn.

Cô gái xinh đẹp này lại như không nghe thấy tí nào, vẫn nhắm mắt lại.

Người đàn ông cao lớn kia đợi một lúc lâu sau, không lấy được câu trả lời, gã lắc lắc đầu thở dài một tiếng, quay người muốn ra ngoài.

Khi người đàn ông đó muốn ra khỏi thạch thất, người con gái tên Thiên Điệp kia lại lạnh lùng nhìn nói:

- Lăng Trung Thiên, thu lại sắc mặt bi thương đó đi, đừng nghĩ mình là chúa cứu thế cả Bắc Vọng châu như vậy nữa. Anh cũng chỉ là một ngụy quân tử vô sỉ mà thôi.

Rõ ràng người đàn ông thân hình cao lớn này chính là Lăng Trung Thiên mà Đường Mộng Nhiêu nói, còn cô gái kia chính là Áo Thiên Điệp người mà Diệp Mặc rất ghét.

Lăng Trung Thiên chậm rãi quay đầu lại, nói:

- Thiên Điệp, từ trước tới giờ tôi chưa từng nói tôi là chúa cứu thế. Tôi chỉ là đang làm chuyện mà mình nên làm. Là một trong số ba tu sĩ có tu vi cao nhất Bắc Vọng châu, tôi có trách nhiệm bảo vệ sự sinh tồn của Bắc Vọng châu.

- Tôi nhổ vào.

Người con gái xinh đẹp tên Áo Thiên Điệp bỗng nhiên đứng phắt dậy, chỉ vào Lăng Trung Thiên mắng chửi:

- Lăng Trung Thiên, đừng tự cho mình vĩ đại như vậy, lúc trước là ai dụ dỗ gian dâm với một cô gái còn chưa lấy chồng, là ai khiến cho người con gái đó mang thai? Là ai bội tình bạc nghĩa với người con gái đang mang thai đó. Anh biết một cô gái còn chưa lấy chồng mà dẫn theo một đứa con thì khổ cực như nào không? Anh biết đứa bé đó sắp chết rồi, mẹ của nó đau khổ không có cách nào cứu được nó không? Lăng Trung Thiên, anh còn có mặt mũi để nói đến hai chữ trách nhiệm sao, anh còn mặt mũi để nói đến hai từ bảo vệ sao…

Áo Thiên Điệp càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí cả người run rẩy lên, nhưng giọng nói của cô vẫn chưa dứt:

- Lăng Trung Thiên, vì tìm anh, tôi liều mạng tu luyện. Nhưng khi nguyên liệu của tôi cạn kiệt, thì anh ở đâu? Khi tôi bị kẻ thù truy sát, thì anh ở đâu? Nếu như không phải nguyên thần của tôi trong ba khắc tìm được người đàn bà mang thai kia, ghé vào thân thể của cô ấy, hơn nữa tình cờ may mắn mà sống sót, thì trên thế giới này làm gì còn Lạc Thiên Điệp tôi nữa. Tôi chỉ còn là một con ma chết oan, một con người dư thừa mà thôi.

Lăng Trung Thiên sắc mặt tái nhợt, càng ngày càng xấu hổ, cuối cùng đến thân thể cũng lung la lung lay. Gã nhìn thấy người con gái kia cuối cùng quả thực cũng không còn gì để nói tiếp, lúc này mới ảm đạm nói:

- Thiên Điệp, Lăng Trung Thiên tôi cả đời này người bạc đãi nhất chính là cô. Năm đó tôi tuổi trẻ bồng bột, có rất nhiều chuyện không hiểu, cho rằng muốn theo đuổi tiên đạo, thì phải cắt đứt tục duyên. Sau này khi tôi hiểu được mình đã sai thì đi tìm cô, thì cô đã rời quê cũ rồi, tôi biết, tôi có lỗi với cô.

Chần chừ một lúc lâu, Lăng Trung Thiên lại tiếp tục nói:

- Nhưng Thiên Điệp à, cho dù cô có oán hận thế nào với tôi, thì cô cũng không thể dẫn thú triều đến được, hơn nữa còn cố tình dàn xếp ba người chúng tôi đánh nhau rồi bị thương. Cô cũng không thể để Ngạo Thành thương hội giao dịch với yêu thú như vậy được, những kim đan và tinh huyết của những tu sĩ đó có thể khiến cho yêu thú thăng cấp…

Cô gái xinh đẹp kia dường như có phần bình tĩnh lại, sau khi cô nghe thấy Lăng Trung Thiên nói vậy thì lại sừng cồ lên:

- Lăng Trung Thiên, tâm tư của anh tôi không biết sao? Người anh thích chính là Đường Mộng Nhiêu, là tôi nói anh cưỡng hiếp tôi, khiến anh mất mặt trước Đường Mộng Nhiêu kia sao? Anh có dám nói là anh không cưỡng hiếp tôi không, anh nói đi.

Lăng Trung Thiên sắc mặt đỏ gay, lại đáp lại:

- Thiên Điệp, cô đừng nói lung tung, Đường Mộng Nhiêu dù sao cũng là sư phụ của cô, sao cô lại có thể đối xử với sư phụ mình như vậy được?

- Bà ta xứng làm sư phụ của tôi sao?

Áo Thiên Điệp lạnh lùng nhìn Lăng Trung Thiên nói:

- Tôi dàn xếp để ba người các anh đánh nhau? Lăng Trung Thiên, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Nếu anh không ghen Phiến Phất và Đường Mộng Nhiêu thân mật với nhau, hai người đó liên thủ lại đánh một mình anh, anh có thể toàn lực ra tay được không? Còn cái tên Phiến Phất kia, anh cho rằng y lại không nhìn ra tôi vẫn còn trong trắng sao? Y đã trải qua bao nhiêu người đàn bà, Đường Mộng Nhiêu không nhìn ra thì còn có khả năng, còn y có thể không nhìn ra sao? Tôi nhổ vào.

Lăng Trung Thiên nhíu mày, gã quả thực đã nói với Áo Thiên Điệp như này, đối với Phiến Phất có chút ghen tỵ, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Lúc đó y cũng không nghĩ muốn liều mạng với Phiến Phất, còn Phiến Phất thì quả thực chiêu nào cũng là liều mạng. Nếu như gã có chút khinh địch, thì sẽ bỏ mạng trong tay y. Cuối cùng gã cũng phải toàn lực chiến đấu.

Gã quả thực có chút tâm tư với Đường Mộng Nhiêu, khiến gã giải thích trước mặt tình địch, Lăng Trung Thiên cũng không còn mặt mũi nào. Huống chi, Lăng Trung Thiên trước giờ cũng chưa từng sợ gì tên Phiến Phất.

Áo Thiên Điệp không nể mặt Lăng Trung Thiên chút nào, lại tiếp tục nói:

- Tôi thấy cái mà anh nản lòng thoái chí không phải là Phiến Phất dùng hết sức ra tay, mà là Đường Mộng Nhiêu vì giúp Phiến Phất mà ngăn lại chiêu trọng thương của anh, cái này mới là cái mà anh thất vọng nhất.

Lăng Trung Thiên dường như trong chốc lát già nua đi rất nhiều, gã nhìn nhìn Áo Thiên Điệp nói:

- Thiên Điệp, cô đi đi, tôi hi vọng sau này cô đừng kết giao với bọn yêu thú kia nữa.

- Tôi đi? Lăng Trung Thiên, anh không ngờ lại còn để cho tôi đi? Sau khi anh vứt bỏ tôi một lần rồi, còn muốn vứt bỏ tôi lần thứ hai sao?

Người con gái xinh đẹp vừa nói bỗng nhiên khóc lên thành tiếng.

- Thiên Điệp, cô…

Lăng Trung Thiên kinh ngạc nhìn Áo Thiên Điệp. Mặc dù gã biết linh hồn của người con gái trẻ tuổi này chính là của người con gái mà năm đó gã bỏ rơi ở nhà. Nhưng cô mới là một cô bé mới có chừng ba mươi tuổi, mà hắn lại gần nghìn tuổi rồi, bất luận thế nào, hai người cũng không thể đi cùng nhau nữa.

Áo Thiên Điệp đang khóc bỗng nhiên vọt vào lòng Lăng Trung Thiên:

- Trung Thiên, tôi hận anh, tôi có chỗ nào không bằng Đường Mộng Nhiêu chứ, tại sao anh lại thích cô ấy? Tại sao lại không thích tôi, tôi đã từng có con với anh, mà anh vẫn còn muốn đối xử với tôi như này …

Lăng Trung Thiên cảm nhận được người con gái trẻ tuổi Áo Thiên Điệp đang trong lòng mình, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, gã bỗng nhiên không biết nên làm gì, mà lại lẩm bẩm nói:

- Chính là, chính là…

Áo Thiên Điệp hoàn toàn không còn sự tức giận và u oán vừa nãy nữa, chỉ khóc lóc nói:

- Trung Thiên, tôi nhớ con của chúng ta, tôi có lỗi với nó, huhu…

- Thật xin lỗi, Thiên Điệp, tôi, tôi…

Lăng Trung Thiên rốt cục lai giơ tay ra đẩy Áo Thiên Điệp đang trong lòng mình ra, dường như muốn an ủi cô một chút.

- Trung Thiên, chúng ta lại có đứa con nữa đi, rồi giống như nhiều năm trước, sau đó chúng ta sống cùng nhau…

Áo Thiên Điệp ngẩng đầu, vẻ mặt thê lương nhìn Lăng Trung Thiên, cái vẻ dịu dàng đó đến sắt thép cứng nhất cũng phải mềm nhũn.

- A…

Lăng Trung Thiên ngây người một chút, vẫn không nói gì, sắc mặt gã lập tức đại biến, giơ tay lên, Áo Thiên Điệp vừa mới đang ở trong lòng gã bị đẩy xa mấy bước, đập vào một viên thạch bích, khóe miệng có chút máu.

Còn Lăng Trung Thiên thì lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lùng nhìn Áo Thiên Điệp nói:

- Cô không phải là Áo Thiên Điệp, cô không phải là Lạc Thiên Điệp cũng không phải là Áo Thiên Điệp, rốt cục cô là ai?

Áo Thiên Điệp lạnh lùng cười một cái, lau lau vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn Lăng Trung Thiên nói:

- Tôi là ai không quan trọng, cái quan trọng là từ nay về sau, trên thế giới này vĩnh viễn không còn Lăng Trung Thiên nữa. À, có lẽ còn có một Lăng Trung Thiên nữa, nhưng cũng chỉ là một con chó của tôi thôi.

Lăng Trung Thiên cười ha hả nói:

- Thế giới này chỉ có Lăng Trung Thiên đang sống và Lăng Trung Thiên đã chết, không có Lăng Trung Thiên làm con chó. Tiện nhân, Lăng Trung Thiên tôi mắt mù, không ngờ lại cho rằng người mà tôi yêu thương nhất lại biến thành người hung hãn như cô. Cái mà Lăng Trung Thiên tôi mù nhất chính là, không ngờ đến hôm nay mới biết được cô là tu sĩ Thừa Đỉnh, đáng tiếc là Đường Mộng Nhiêu không biết đệ tử của cô ấy lại là một con rắn độc như này, mà lại ẩn nấp trong phái Ngọc Nữ nhiều năm như vậy…

Nói xong lại từng câu từng chữ nhìn Áo Thiên Điệp nói:

- Cô, cô rốt cục là muốn làm gì?

Áo Thiên Điệp khinh thường nhìn Lăng Trung Thiên nói:

- Tôi muốn làm gì, đáng tiếc là anh không biết rồi, tôi cũng không thể cho anh biết được, anh chỉ cần biết làm chó là được rồi.

Lăng Trung Thiên phóng pháp bảo của mình ra, lạnh lùng nhìn Áo Thiên Điệp nói:

- Cô cho rằng phá hủy đan điền của tôi là có thể giết được tôi sao? Tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, Thiên Điệp thế nào rồi? Cô ấy đang ở đâu? Tại sao những chuyện trong lòng cô ấy cô lại biết hết?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio