Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1434: lão ma kinh hãi chạy trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thôn Hỏa Trùng Ma sau khi xông lên được vài bước, lại dừng bước, gã không dùng xương cốt của mình để chặn Tử Đao của Diệp Mặc lại nữa, mà lại vung tay lên, vô số những con Thôn Hỏa Trùng thay cho gã xông đến Diệp Mặc, những con Thôn Hỏa Trùng này tạo thành một vòng vây hình cung, dường như muốn bao vây hoàn toàn Diệp Mặc lại.

Thiên Hỏa Cửu Dương của Diệp Mặc mặc dù lợi hại, muốn đốt những Thôn Hỏa Trùng này thành tro bụi, cũng cần phải có chút thời gian. Chút thời gian này, lớp Thôn Hỏa Trùng bên trong sớm đã nuốt chửng hắn rồi. Mặc dù hắn tu luyện đến Thần cảnh rồi căn bản cũng không sợ những Thôn Hỏa Trùng này cắn nuốt, nhưng cảm giác rợn người, khiến Diệp Mặc không muốn bị những con Thôn Hỏa Trùng này cắn vào người.

Diệp Mặc trong lòng cũng thầm khâm phục, trên thân hình xương cốt kia rốt cục có bao nhiêu Thôn Hỏa Trùng? Lúc này hắn không dám để cho Vô Ảnh tiếp tục ẩn nấp một bên nữa, trực tiếp phát ra tín hiệu, để Vô Ảnh xông lên.

Phần phật...

Những đường đao màu hồng tím lại phóng đến những con Thôn Hỏa Trùng, một không gian không chút trở ngại nào xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, những con Thôn Hỏa Trùng bị Diệp Mặc bổ trúng tan thành bã vụn, mùi hôi thối xông lên tứ phía. Diệp Mặc đang định cho mấy con Thôn Hỏa Trùng này đao nữa, thì lại có cảm giác nguy hiểm truyền đến.

Không đợi Diệp Mặc lùi về sau, một tiếng nổ ầm kinh thiên vang lên. Vì lúc trước không có bất kỳ dấu hiệu nào, Diệp Mặc thậm chí chuẩn bị tiến vào thế giới trang vàng cũng không có, liền bị trận nổ kinh khủng kia bao vây hoàn toàn lại. Hắn chỉ có thể trong nháy mắt nghĩ tới, Thôn Hỏa Trùng Ma sẽ phát nổ bầy Thôn Hỏa Trùng bao vây lấy Diệp Mặc này.

Thôn Hỏa Trùng Ma thấy kế hoạch của mình thành công, vô thanh vô tức phát nổ Thôn Hỏa Trùng, trong lòng lại càng vui sướng, gã biết không phải mình còn lợi hại hơn đối phương, mà là vì đối phương không gian trá như mình, nên mới trúng kế. Bị bầy Thôn Hỏa Trùng của gã phát nổ, cho dù thần tiên chắc cũng chỉ còn nửa cái mạng. Cái đáng tiếc duy nhất chính là, lần này lãng phí quá nhiều Thôn Hỏa Trùng rồi.

Trong khi Thôn Hỏa Trùng Ma còn đang đắc ý, gã bỗng nhiên cảm thấy xương cốt toàn thân lạnh run, nguyên thần của gã thậm chí đang bị thứ gì đó cắn nuốt.

Đồng thời khi gã chưa kịp phản ứng lại, lại có một đường đao hồng tím xoẹt đến.

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba này không ngờ chưa chết? Chẳng những không chết, hơn nữa còn không bị việc gì? Thôn Hỏa Trùng Ma lúc này mới kinh hoảng thực sự. Lúc trước gã tức giận có một nửa là giả tạo, hồ lô đó là hậu thủ của gã không sai, nhưng gã chủ yếu muốn để Diệp Mặc hạ thấp cảnh giác, bây giờ gã không ngờ đánh lén đối phương, nhưng đối phương cũng lại đang đánh lén gã.

Thôn Hỏa Trùng Ma cảm thấy nguyên thần của mình đau đớn như đang bị xé rách, gã điên cuồng vận chuyển chân nguyên muốn bức ra khỏi thứ đang cắn nuốt nguyên thần của gã.

- Vô Ảnh tầm…

Thôn Hỏa Trùng Ma nhanh chóng biết được trên thân thể mình có thứ gì, toàn thân phát run lên, gã chỉ là một khung xương không có máu thịt gì, một khi bị Vô Ảnh cắn nuốt nguyên thần, thì gã sẽ chết còn khổ sở hơn nhiều lần.

Lúc này Thôn Hỏa Trùng Ma cũng không còn tâm trạng nghĩ tu sĩ biến thái nghịch thiên này từ đâu đến nữa, gã thậm chí đến nguyên thần của mình cũng tự nổ một phần rồi, cố gắng bức Vô Ảnh ra khỏi người, đồng thời cũng không nghĩ ngợi gì khởi động độn không phù chuẩn bị chạy trốn.

Ầm… răng rắc…

Tử Đao của Diệp Mặc hoàn toàn bổ trúng Thôn Hỏa Trùng Ma, bổ đôi người Thôn Hỏa Trùng Ma ra.

Một đường ánh sáng lờ mờ hiện ra, thân thể còn lại của Thôn Hỏa Trùng Ma biến mất hoàn toàn trong màn ánh sáng mờ ảo đó. Diệp Mặc nhìn thấy nửa thân hình còn lại có cánh tay trên mặt đất, trong lòng lại thầm kinh hãi. Nếu như vực của Thôn Hỏa Trùng Ma kém một chút, thì hôm nay bộ khung xương này của gã cũng không còn lấy một cái xương nào. Đáng tiếc bị tên đó chạy thoát rồi, nhưng cho dù gã chạy thoát rồi, mình ra ngoài cũng phải giết chết trùng ma đó, nếu không thì họa lớn rồi.

Diệp Mặc vung tay lên một đốm lửa hạ xuống thiêu đốt bộ xương đó thành tro bụi. Lúc này mới lấy ra hai viên Phục thần đan nuốt xuống, liêp tục thi trển Thiên Hỏa Cửu Dương, đối với hắn mà nói cũng có chút khó khăn.

Thôn Hỏa Trùng Ma quá cáo già, lúc trước gã dường như đang tức giận mình, lúc này, gã đã hoàn toàn biến mất rồi, nếu không độn không phù cũng không thể nào khởi động nhanh như vậy được.

Diệp Mặc cũng không biết, lúc này càng bi thương hơn lại chính là Thôn Hỏa Trùng Ma đã chạy thoát. Gã cho rằng mình gặp một con kiến hôi Hóa Chân tầng thứ ba, có thể khi dễ hắn. Không ngờ, tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba này quá nghịch thiên rồi. Chẳng những có thiên hỏa, còn có cả Thiên Hỏa Cửu Dương, thậm chí còn có vực cường hãn và Vô Ảnh Tầm. Con dao thái rau của hắn, quả thực là muốn mạng. Trong trời đất này sao lại có tu sĩ nghịch thiên như vậy? Cho dù Sở Cửu Vũ khi ở Hóa Chân tầng thứ ba, cũng không thể nào bằng tu sĩ biến thái mà vừa nãy gã gặp được.

Trận chiến này, gã chẳng những không giết được tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba trẻ tuổi kia, còn tiêu hao chín phần Thôn Hỏa Trùng, mất một nửa non cơ thể, thậm chí đến nguyên thần cũng bị mất 1/5.

Gã tự giam mình trong này mấy nghìn năm, vốn dĩ tu vi đã đại vực rồi. Bây giờ chiến đấu với tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba trẻ tuổi kia, tu vi của gã lại càng giảm đi một nửa lớn. Lúc này đối với gã mà nói, quan trọng nhất chính là kiếm chỗ tu luyện khôi phục lại sức mạnh. Gã thề, chỉ cần sức mạnh không khôi phục đến 100%, gã nhìn thấy tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba trẻ tuổi kia cách bao xa thì sẽ chạy bao xa.

- Huyền Hoàng Ngũ Hành đồ?

Diệp Mặc lấy ra một bức tranh sơn thủy, nhưng cũng không phát hiện ra chỗ khác lạ nào. Vẽ cũng chỉ là cách vẽ bình thường, sông và núi mà thôi.

Diệp Mặc lắc đầu, lại thu lại bức tranh sơn thủy đó. Nếu như bức tranh sơn thủy này đúng là đồ tốt thật, thì cũng không đến lượt hắn lấy đi. Tên Tiết Vưu Phong đó chắc chắn không chịu lỗ mà không lấy bức tranh sơn thủy này đi? Điều đó là không thể nào.

Sau khi xác định bên cạnh không còn thứ gì nguy hiểm nữa, Diệp Mặc rời khỏi đầu cầu Tam Sinh trong Ma Ngục cấm địa, cẩn trọng đi vào trong.

Diệp Mặc chú ý, trên mặt đất xung quanh chỗ hắn và trên đá đều là màu đen. Hắn không nhìn thấy dấu tích trận pháp nào xung quanh, thần thức chỉ có thể nhìn xa được mấy nghìn mét.

Bây giờ tà linh trong cốt hà cũng đã bị Diệp Mặc giết sạch sẽ rồi, Diệp Mặc sở dĩ còn muốn đi vào trong, là vì hắn cảm thấy nếu như trong Ma Ngục cấm địa có ấn kỳ phong ấn không gian, thì ấn kỳ đó nhất định ở bên này cầu Tam Sinh.

Cầu Tam Sinh ngoại trừ hắn ra, cũng không có ai có thể tiến vào được, ấn kỳ của phong ấn đặt trong này mới là chỗ thích hợp nhất.

Dọc theo con đường đá vụn, Diệp Mặc cũng không đi bao xa, chỉ trong thời gian nửa tuần hương, Diệp Mặc liền nhín thấy một đỉnh núi đen như mực. Trên đỉnh núi đó ngoài ba chữ “Ma Ngục phong” thì trụi lủi, không còn một cây cối hay bụi cỏ nào cả, thậm chí đến đá vụn cũng không có.

Phía dưới Ma Ngục phong này còn có một con đường trải đá màu xanh, con đường này kéo dài tít tắp, Diệp Mặc cũng không thể nào dùng thần thức quét đến điểm cuối được. Nơi con đường màu xanh này xuất hiện hòan toàn là mặt đất màu đen, cũng có chút bắt mắt.

Nếu như đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ men theo con đường trải đá màu xanh này mà tiếp tục đi xem xét. Nhưng Diệp Mặc lại dừng bước lại, thần thức và thần hồn của hắn vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa giác quan thứ sáu của hắn không ai bằng được. Hơn nữa hắn còn là một tông sư trận pháp cấp chín đứng đầu, cho nên hắn vừa nhìn liền biết ngọn núi này có vấn đề gì đó, ngọn núi này không giống một ngọn núi, mà giống một trận pháp hơn.

Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, hướng về phía ngọn núi đó bổ đến.

Ầm…

Sau một tiếng nổ vang, Diệp Mặc liền cảm thấy hắn không phải bổ trúng ngọn núi đó, mà là bổ trúng vào một chướng ngại trong hư không.

Sắc tím tràn ra, ngọn núi màu đen vừa nãy sớm đã biến mất không còn. Một cột sáng khổng lồ xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, còn trong cột sáng đó không ngờ lại có bàn tròn bát quái cực lớn.

- Ấn kỳ phong ấn không gian?

Diệp Mặc lẩm bẩm nói một câu, phong ấn không gian trong Sa Hà là thông qua không gian ẩn giấu, còn trong này thì lại thông qua biến hóa thành một ngọn núi cực lớn. Hai cách này khác nhau, nhưng Diệp Mặc nhận ra trước mặt là ấn kỳ phong ấn không gian không nghi ngờ gì.

Khiến cho Diệp Mặc kinh hãi đương nhiên không phải là phong ấn Bát Quái, cũng không phải là tìm được ấn kỳ phong ấn tu sĩ Nam An châu, mà là xung quanh bàn tròn Bát Quái này có gần nghìn tiên tinh.

Tiên tinh trong này dường như còn ít hơn trong Sa Hà, nhưng gần nghìn tiên tinh đối với hắn mà nói nếu như lấy được toàn bộ, hắn căn bản cũng không lo lắng chuyện thăng cấp lên Hóa Chân viên mãn nữa rồi.

Diệp Mặc cũng đã được nhìn quá nhiều thứ tốt rồi, thế giới trang vàng, Khổ Trúc, thiên hỏa… Nhưng cho dù như vậy, Diệp Mặc nhìn thấy gần nghìn tiên tinh này cũng không ngừng kích động.

Đừng nhìn bây giờ hắn là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba, nếu như không có tiên tinh, có thể mấy người Khinh Tuyết phi thăng rồi, hắn vẫn còn giậm chân ở mức Hóa Chân.

Nếu như muốn phi thăng thật, Diệp Mặc thà rằng mình phi thăng trước, với sức mạnh của hắn hoặc là có thể làm ra một mảnh thiên địa trước, sau đó đợi mấy người Khinh Tuyết cùng đến hội hợp.

Diệp Mặc tỉnh táo lại, nếu như phát hiện ra tiên tinh, hắn không thể nào bỏ qua cơ hội này, một khi bỏ qua rồi, ai biết được lần sau đến lúc nào hắn mới có thể phát hiện ra lần nữa? Hắn bỏ lỡ cơ hội đầu tiên, bỏ lỡ cơ hội lần thứ hai, lần thứ ba này có lẽ là lần cuối cùng, Diệp Mặc quyết tâm, không thể lại bỏ lỡ lần nữa.

Hai lần trước gặp ấn kỳ không gian, cuối cùng cũng đều dưới sự tấn công của hắn, ấn ký ẩn không mà chạy. Lần này mình chắc hẳn phải dùng cách nào đó cản lại ấn kỳ này?

Diệp Mặc theo bản năng ngẩng đầu nhìn bốn phía, hắn bỗng nhiên nghĩ nếu như mình bố trí một đại trận phong tỏa không gian, có thể hoàn toàn ngăn cản được ấn kỳ này không?

Nghĩ tới đây Diệp Mặc trong lòng lại càng chấn động, hắn cũng biết thủ đoạn ấn kỳ trước mặt này tuyệt đối không chỉ là trận pháp cấp chín, thậm chí còn thuộc vào hạng tiên trận, nếu không làm sao có thể dùng nhiều tiên tinh như này? Một ấn kỳ tiên trận, Diệp Mặc cũng không dám chắc hắn có thể ngăn cản được hay không. Chỉ có điều trừ cách này ra, hắn cũng không còn cách nào tốt hơn.

Dùng cách lúc trước đã làm ở Sa Hà, hắn có thể giữ lại được mười mấy viên tiên tinh, dùng cách phong tỏa không gian, nếu như không thể giữ lại ấn kỳ này, thì một viên tiên tinh hắn cũng không lấy được. Nhưng một khi giữ lại ấn kỳ, tất cả tiên tinh có thể hắn sẽ giữ lại được hết.

Diệp Mặc do dự một hồi, vẫn quyết định mạo hiểm một lần. Hơn nghìn viên tiên tinh cộng thêm ấn kỳ tiên trận, cái này cũng đáng để mạo hiểm.

Diệp Mặc cũng không tiếp tục tấn công cột sáng ấn kỳ trước mặt nữa, hơn nữa bắt đầu luyện chế trận kỳ ở một chỗ bằng phẳng. Hắn có rất nhiều trận kỳ, nhưng vì bố trí trận pháp phong tỏa không gian vững chắc hơn, Diệp Mặc vẫn quyết định luyện chế lại trận kỳ.

Lần này hắn cũng không keo kiệt bất kỳ nguyên liệu nào, chỉ cần là cao cấp thì hắn đều lấy hết ra luyện chế trận kỳ. Đối diện với hơn nghìn tiên tinh, những nguyên liệu dưới cấp tiên tinh căn bản cũng không đáng nhắc tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio