Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1547: đào ngột cốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Cận lúc này mới phản ứng lại, lại càng không thể tin nhìn Diệp Mặc. Cô kiếm sống trong rừng rậm Hắc Lô, các tu sĩ đánh nhau cô cũng thấy nhiều rồi, nhưng trước giờ chưa bao giờ gặp một Hư Tiên trung kỳ có thể giết tu sĩ Hư Tiên viên mãn một cách dễ dàng như vậy được.

Bỗng nhiên cô nhớ tới chuyện Duẫn Ưng và Đồng Xu nói Tiên đan sư trước mặt này bị một tu sĩ Kim Tiên truy sát, chẳng lẽ tên tu sĩ Kim Tiên đó cũng bị hắn giết rồi? Cái này hoàn toàn là có thể, vì cho dù Kim Tiên muốn giết chết Hư Tiên viên mãn, cũng rất ít có thể giết chết dễ dàng như Diệp Mặc giết vậy, thậm chí cũng không tốn mất nửa phần sức lực.

Diệp Mặc đưa Tiên khí hạ phẩm thanh kiếm màu xanh đó cho Giang Cận nói:

- Cái này cho cô dùng.

- Cái này, cái này…

Giang Cận nhận lấy Tiên khí hạ phẩm thanh kiếm màu xanh đó có chút do dự, rồi lại đưa lại cho Diệp Mặc nói:

- Diệp đan sư, cái này tôi không thể nhận được, cái này quá quý giá.

Diệp Mặc khua khua tay nói:

- Thứ này tôi còn nhiều lắm, đối với tôi mà nói cũng không có tác dụng gì.

Lời nói của Diệp Mặc là lời nói thật, bây giờ Tiên khí hạ phẩm trong nhẫn trữ vật của hắn cũng có bảy tám món rồi, hơn nữa bản thân hắn bây giờ cũng là một Tiên khí sư nhất phẩm rồi, chỉ cần có nguyên liệu tốt, thì hắn cũng có thể luyện chế ra được Tiên khí hạ phẩm. Thanh kiếm màu xanh quá đỗi bình thường này, hắn làm sao có thể chú ý đến được.

Pháp bảo của Giang Cận Diệp Mặc cũng đã thấy, lúc trước cô cũng đã từng lấy ra, chỉ là một món Bán tiên khí mà thôi.

Giang Cận biết rõ lời nói của Diệp Mặc là thật, với tu vi của Diệp Mặc, thậm chí lúc trước còn có thể giết được tu sĩ Kim Tiên, thì làm sao có thể để ý một món Tiên khí hạ phẩm bình thường như này chứ? Nghĩ đến đây, cô không từ chối nữa, nhận lấy thanh kiếm xanh mà Diệp Mặc đưa cho.

Sau khi tiến vào nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô, Giang Cận cũng không còn lo lắng như lúc trước nữa. Diệp Mặc ra tay nghịch thiên như vậy, trong này chỉ cần không khiêu chiến đến tu sĩ Kim Tiên, thì chắc hẳn cũng không có chuyện gì.

Hai người đi được khoảng hai ngày, lúc đầu gặp vài con Tiên yêu thú cấp một, nhưng đều bị Diệp Mặc giết chết một cách dễ dàng.

Ngày thứ ba Diệp Mặc định đổi một hướng khác để tìm kiếm, hắn tin rằng với tu vi của Duẫn Ưng, không thể nào tiến vào nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô được. Nhưng vào lúc này, Giang Cận lại nhận được tin, cô xem một chút truyền tin châu của mình, lập tức kinh ngạc nói với Diệp Mặc:

- Tiểu Xu hồi âm cho tôi, cô ấy bảo chúng ta lập tức quay về, bọn họ một lát nữa cũng sẽ ra ngoài rồi.

Diệp Mặc nhíu mày một chút, nếu đã đến rồi thì sao phải lập tức quay về?

- Cô hỏi bọn họ bây giờ ở đâu rồi?

Diệp Mặc lập tức hỏi.

Giang Cận còn chưa kịp trả lời, một đường độn quang như bay xông đến, hình như là một tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ bị thương.

Diệp Mặc không chút suy nghĩ liền chặn lại trước mặt tu sĩ Hư Tiên này, tên tu sĩ Hư Tiên này thấy Diệp Mặc chặn gã lại, cũng không hỏi, lập tức phóng ra pháp bảo đụng độ với Diệp Mặc, Tử Đao của Diệp Mặc đồng thời cũng được phóng ra.

Răng rắc.

Pháp bảo của tu sĩ Hư Tiên này không ngờ bị một đao của Diệp Mặc chém thành hai, ngay tức khắc, đường đao của Diệp Mặc cũng đã vây khốn tên tu sĩ Hư Tiên này lại. Nếu như không phải Diệp Mặc nhẹ tay, thì tên tu sĩ này sớm đã bị Diệp Mặc giết chết rồi.

- Tiền bối tha mạng…

Tên tu sĩ kia lập tức biết Diệp Mặc mạnh hơn gã nhiều lần, không nghĩ ngợi gì, liền vội vàng cầu xin tha thứ.

- Là anh?

Giang Cận thất thanh kêu lên.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Giang Cận hỏi:

- Cô biết người này?

Giang Cận khẽ gật đầu:

- Đúng, anh ấy chính là người ở cùng với Duẫn đại ca, lúc trước ép Duẫn đại ca rời khỏi trấn tây, anh ta cũng có phần, nhưng anh ta lại không ra tay.

- Hóa ra là một tên vong ân phụ nghĩa.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, đường đao ngưng tụ lại muốn giết chết.

- Tiền bối đừng ra tay, tôi không làm gì Duẫn Ưng cả, anh Duẫn bây giờ rất nguy hiểm, anh ấy bây giờ đang ở Cốc ác thú cách nơi này ba mươi nghìn dặm về phía bắc.

Tên tu sĩ Hư Tiên biết mình đang ở thế nghìn cân treo sợi tóc, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng nhanh. Gã trong lòng cũng nghĩ không thông tại sao Diệp Mặc thoạt nhìn mới chỉ là Hư Tiên trung kỳ, sao mà ra tay lại lợi hại như vậy.

- Cốc ác thú?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi lại một câu.

- Cốc ác thú tôi biết, là một di tích bỏ hoang của rừng rậm Hắc Lô, nghe nói nơi đó đã từng là động phủ của Ngạo Ngoan, Ngạo Ngoan là hậu nhân của thiên chủ Đằng Thắng Thiên của mười một thượng thiên vực. Vì Đằng Thắng Thiên phạm một lỗi lớn, bị đuổi ra khỏi mười một thượng thiên vực, cuối cùng chán nản đến rừng rậm Hắc Lô của Văn Cử Thiên.

Giang Cận thấy Diệp Mặc cũng không biết Cốc ác thú, vội nói.

Diệp Mặc gật đầu nhìn tên tu sĩ Hư Tiên trước mặt này nói:

- Tại sao anh phải trốn?

Tu sĩ kia cắn răng nói:

- Vì tôi giết người của Phong Thị thương hội của Hắc Lô trấn, cho nên tôi phải nhanh chóng rời khỏi rừng rậm Hắc Lô. Hơn nữa người của Phong Thị thương hội cũng muốn giết Duẫn Ưng, nếu anh là bạn của Duẫn Ưng, thì kẻ thù của chúng ta giống nhau.

- Cút.

Diệp Mặc không còn tâm trạng gì để hỏi những thứ khác, sau khi nói một từ cút, liền phóng ra Thanh Nguyệt, mang theo một đường màu xanh nhanh chóng tiến đến Cốc ác thú. Hắn tin rằng tên tu sĩ Hư Tiên vừa nãy nói đều là sự thật, cái quan trọng nhất của hắn bây giờ là phải đi xem xem Duẫn Ưng thế nào rồi.

Nhìn nơi mà Diệp Mặc và Giang Cận vừa mới biến mất, tên tu sĩ Hư Tiên đó lau lau mồ hôi trên trán, lầm bầm nói:

- Duẫn Ưng từ khi nào lại có người bạn lợi hại như này rồi?

Hai ba mươi nghìn dặm đối với Thanh Nguyệt mà nói, chỉ là trong chốc lát mà thôi.

Cốc ác thú là một bãi đá hoang vô cùng rộng, phạm vi mấy nghìn dặm cũng không có một ngọn cỏ nào, nơi này căn bản là nơi một nhánh cỏ cũng không thể sinh sống được.

Thần thức của Diệp Mặc nhanh chóng liền quét được một cấm chế ẩn nấp đã bị phá hỏng ở một vìa của Cốc ác thú, cấm chế này chắc hẳn là do lâu năm rồi nên tự mình vỡ nát. Nhưng cho dù như vậy, người bình thường cũng không thể nhìn ra được, nhưng Diệp Mặc là một Tiên trận sư, khi thần thức quét đến, lập tức nhìn ra trong này có một cấm chế ẩn nấp.

Bên ngoài cấm chế có rất nhiều dấu chân, Diệp Mặc và Giang Cận nhanh chóng tiến vào trong cấm chế, sau khi hai người nhìn thấy cảnh tượng bên trong cấm chế này đều sững hết cả người.

Nơi này và bãi đá hoang không một nhánh cây ngọn cỏ bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, đập vào mắt là một gò núi nhỏ, mà trên gò núi đó phủ một màu xanh biếc, chỉ là lúc này nơi có màu xanh biếc đó cũng đã bị giẫm đạp tan tành rồi.

Gần trăm tên tu sĩ còn đang giẫm đạp xung quanh gò núi đó đang tìm cái gì đó, còn lối ra của cấm chế, dường như có bốn người đang bảo vệ, ở cách đó không xa trước mặt bốn người đó có mười mấy thi thể, xem ra thời gian chết cũng chưa được bao lâu.

Ngay sau đó Diệp Mặc và Giang Cận liền nhìn thấy Duẫn Ưng và Đồng Xu, nhưng hai người bọn họ không giống như những tu sĩ khác đang tìm kiếm Tiên linh thảo, mà lại đang đứng bất động sắc mặt âm trầm.

Hai người Diệp Mặc cùng Giang Cận sau khi tiến vào cấm chế, tất cả mọi người trong này đều nhìn thấy, bốn gã tu sĩ đứng canh ở lối ra cấm chế nhìn thấy hai người Diệp Mặc và Giang Cận, một tu sĩ trong đó cũng đã là tu vi Kim Tiên sơ kỳ rồi, sau khi gã nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức nhíu nhíu mày.

- Diệp đan sư, sao anh cũng đến đây?

Duẫn Ưng vốn đang đứng bất động nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Mặc hỏi.

- Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?

Diệp Mặc cau mày nhìn Duẫn Ưng với vết thương chằng chịt liền hỏi.

- Ha ha, bây giờ các anh lại có hai người nữa đến, tôi xem anh có lời gì cần nói.

Một tên tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ đứng canh ở lối ra của cấm chế chằm chằm nhìn Duẫn Ưng cười nói, ngữ khí có chút châm chọc.

Duẫn Ưng sắc mặt tức giận đến trắng cả mặt, gã lớn tiếng nói:

- Hai người bọn họ vừa mới từ ngoài vào, cũng chưa động gì đến đồ trong này, liên quan gì đến bọn họ?

Tu sĩ kia khinh thường nói:

- Là không liên quan, có gan thì anh không giao đồ ra rồi từ nơi này của tôi ra ngoài là được rồi.

- Anh…

Duẫn Ưng tức đến mức không nói được câu nào, Đồng Xu bước đến bên cạnh cũng kéo kéo gã sau đó lo lắng lên tiếng chào Diệp Mặc.

Diệp Mặc trầm giọng nói:

- Anh Duẫn, rốt cục là có chuyện gì?

- Diệp đan sư, hay là chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.

Đồng Xu thấy sắc mặt của Diệp Mặc không được tốt, vội vàng bổ sung một câu.

Duẫn Ưng khẽ gật đầu, bốn người rời khỏi lối ra của cấm chế, bước về một phía. Còn mấy tên tu sĩ đứng canh gác ở lối ra cấm chế chỉ cười khẩy, cũng không chặn lại.

Một mạch đi thẳng đến một nơi hẻo lánh của gò núi, Duẫn Ưng dừng lại, thở dài nói:

- Diệp đan sư, hôm nay tôi liên lụy đến anh rồi, bốn tên tu sĩ canh giữ ở lối ra của cấm chế đó là người của Phong Thị thương hội của Hắc Lô trấn. Bọn họ nói nơi này là do bọn họ phát hiện ra, tất cả những tu sĩ tiến vào trong này đều phải giao một phần Tiên linh thảo đã tìm được cho bọn chúng. Tôi vì là người phản đối lại đầu tiên, cho nên bọn họ chẳng những muốn tôi và Đồng Xu giao Tiên linh thảo ra, còn muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của tôi nữa.

- Bọn họ tốt như vậy sao? Phát hiện ra nơi này mà còn thông báo cho các tu sĩ khác?

Diệp Mặc không hiểu hỏi.

- Thực ra không phải là bọn họ phát hiện ra, là một Tiên trận sư cấp một là người đầu tiên chỉ ra. Ông ta phát hiện ra một cấm chế đã bị tàn phá, chỉ có điều không đợi ông ta vào trong, thì một tu sĩ của Phong Thị thương hội đã tiến vào. Cho nên bọn họ mới nói nơi này là do bọ họ phát hiện ra, tất cả những tu sĩ vào trong tìm kiếm Tiên linh thảo, đều phải giao một phần Tiên linh thảo cho Phong Thị thương hội. Vì thực lực của Phong Thị thương hội quá lớn, rất nhiều tu sĩ không muốn xung đột với bọn họ, liền giao một phần Tiên linh thảo của mình cho chúng, sau đó ra ngoài rồi.

Đồng Xu vội vàng bổ sung.

Duẫn Ưng trầm giọng nói:

- Tôi sợ bây giờ chúng ta cho dù có giao Tiên linh thảo, cũng khó mà ra ngoài được. Lúc trước có một số tu sĩ mặt dù ra ngoài rồi, nhưng Phong Thị thương hội rõ ràng đã phái người đi truy lùng, bọn chúng vẻ ngoài là vậy, nhưng sau lưng lại khác.

Diệp Mặc nhớ tới tên tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ lúc trước mà hắn gặp, gã nói gã giết một người của Phong Thị thương hội, xem ra chắc hẳn là sự thật rồi.

Duẫn Ưng nói xong lại chỉ vào những tu sĩ trên gò núi kia nói:

- Thực ra Tiên linh thảo sớm đã bị hái hết rồi, những người này ở lại đây, chỉ là đợi khi nào hỗn loạn mà chuồn ra ngoài mà thôi. Phần lớn đều không muốn vô duyên vô cớ mà giao một phần Tiên linh thảo cao cấp của mình lấy được cho Phong Thị thương hội, nhưng không ai dám đứng lên, bọn họ cũng không dám ra tay. Phong Thị thương hội cũng đang đợi viện trợ, đợi sau khi viện trợ của họ đến rồi, thì tất cả những người trong này đều sẽ ngoan ngoãn mà giao Tiên linh thảo của mình lấy được ra.

- Tiên linh thảo cao cấp?

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Duẫn Ưng hỏi.

Duẫn Ưng lập tức gật đầu nói:

- Đúng, trong này có người tìm được Tiên linh thảo cấp bốn. Tôi nghe bọn chúng nói, Cốc ác thú chính là động phủ của Ngạo Ngoan, mà gò núi này là nơi mà Ngạo Ngoan nuôi trồng Tiên linh thảo. Chỉ có điều Tiên linh khí nơi này thiếu thốn, ngoại trừ Tiên linh thảo cấp bốn ra, Tiên linh thảo cao cấp hơn cũng chết héo hết rồi, nếu không nói không chừng đến cấp năm cấp sáu cũng có.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio