Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1755: có người muốn hại tề bắc thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, trong lúc mấy người Kế Khôn, Quý Thư, Tề Bắc Thương tới tìm Diệp Mặc, thì lại đành phải im lặng lui về khi thấy bảng thông báo bế quan mà Diệp Mặc đặt bên ngoài.

Đừng nói tới việc bế quan, mà ngay cả việc tu luyện thì ở trên Tiên thuyền này cũng chỉ có vài người làm. Cái Tiên thuyền này sẽ dừng lại ở trên đường đi, sau đó mọi người ra ngoài hư không để bắt 'Hư không phi tuyết'. Chỉ một chút thời gian như vậy mà Diệp Mặc cũng phải tận dụng để bế quan, người như vậy đúng là càng ngày càng ít. Đối với việc Diệp Mặc tỏ ra biết việc tu vi của mình quá kém, cho nên dốc sức tu luyện khiến mọi người ngược lại lại có chút khâm phục.

Sau đó Kế Khôn lại đến tìm Diệp Mặc thêm mấy lần nữa, Diệp Mặc vẫn còn đang bế quan. Nhưng thời gian đi săn bắt 'Hư không phi tuyết' đã gần tới rồi, cho nên trong lòng Kế Khôn đang rất gấp gáp.

Hai tháng sau.

Thời Không Thoa trong tay Diệp Mặc phát ra một tiếng vù vù, mầu xanh nhạt thu liễm lại, mọi cảnh vật bên trong Thời Không Thoa đều xuất hiện một cách rõ ràng trong đầu Diệp Mặc. Trong lòng Diệp Mặc lúc này cực kỳ vui mừng, vì hắn biết rõ, hắn đã hoàn toàn luyện hóa được cái Thời Không Thoa này rồi.

Không gian của Thời Không Thoa so với 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lớn hơn tới mấy chục lần, hơn nữa bố cục cũng lớn vô cùng, từng đạo Tụ linh Tiên trận đã sớm được bố trí xong. Tới khi cần dùng chỉ cần đem Tiên tinh đặt vào là được rồi. Cho dù là trận pháp phòng ngự cũng cường đại hơn 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Hơn nữa còn có cả các loại trận pháp cảm ứng, giống như là 'Hư không phi tuyết' vậy, có thể tự động tạo ra một chút hư không phong bạo, lốc xoáy hư không vẫn thạch, vân vân…

Ở phần đuôi của Thời Không Thoa còn có hai cái bộ điều khiểu trận pháp, một khi Thời Không Thoa toàn lực tiến lên, thì hai bộ điều khiển trận pháp này sẽ hoàn toàn được khởi động, đẩy nhanh tốc độ của Thời Không Thoa lên.

Khiến cho Diệp Mặc vui mừng nhất chính là cái la bàn hư không trước mặt của Thời Không Thoa. Tuy rằng trong hư không không có cách nào để xác định vị trí chuẩn xác, nhưng lại có thể chỉ rõ vị trí đại khái của các đại Thiên Vực, thậm chí có thể chỉ một hướng đi cụ thể tới một đại Thiên Vực nào đó.

Có lẽ Thời Không Thoa không có tốc dộ nhanh như 'Hư không phi tuyết', nhưng 'Hư không phi tuyết' ở trong hư không thì hoàn toàn chỉ là một con ruồi không đầu bay toán loạn, sau khi bay vài chục năm thì không chừng lại lần nữa trở về nơi bắt đầu. Còn Thời Không Thoa của hắn thì lại khác, luôn có một hướng bay chính xác, hơn nữa còn có thể để người khống chế.

Đối với Thời Không Thoa thì Diệp Mặc cảm thấy rất hài lòng. Cuối cùng đã có một kiện pháp bảo phi hành có chút dáng dấp. Tuy hắn biết rõ ý của Nghiêm Cửu Thiên chỉ là gửi tạm cái Thời Không Thoa này trong tay của hắn, nhưng hắn vẫn cứ trực tiếp đem Thời Không Thoa biến thành của riêng rồi.

Một cái Thời Không Thoa mô phỏng còn cường đại như thế, vậy cái Thời Không Thoa chân chính không biết phải cường đại tới mức độ nào? Diệp Mặc đoán chừng loại pháp bảo kia thậm chí có đẳng cấp còn không kém hơn so với trận bàn thời gian của hắn.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cũng nghĩ tới việc chính mình mặc dù đã lấy được nhiều loại pháp bảo nghịch thiên, nhưng phần lớn đều là các loại pháp bảo phụ trợ. Pháp bảo công kích và pháp bảo phòng ngự chân chính không có nổi một món.

Tử đao thì hắn không có tài liệu để thăng cấp, tới bây giờ mới chỉ là một cái Tiên khí cấp tám. Hắc Thạch Cân cũng chỉ là một hòn đá nhỏ trên Thế giới thạch mà thôi.

Vốn là còn có một cái pháp bảo phòng ngự tương đối tốt, đó là 'Đại đỉnh tám cực'. Nhưng sau khi bị Nghiêm Cửu Thiên đánh vỡ, thì hắn mới biết được đó cũng chỉ là một cái ngụy pháp bảo, là món đồ phỏng chế của 'Già đỉnh tám cực'. Hơn nữa nó cũng đã tan thành mây khói trong lần độ kiếp trước đây.

Duy nhất một kiện pháp bảo có chút ra dáng là Hạo Thiên Cổ, nhưng Diệp Mặc cũng không dám lấy ra dùng. Một khi hắn lấy ra Hạo Thiên Cổ, thì cho dù là đồ ngốc cũng biết hắn được truyền thừa Hạo thiên. Lúc đó kết cục của hắn sẽ không tốt hơn việc Nghiêm Cửu Thiên bại lộ thân phận là bao nhiêu.

Còn thiếu một khiện pháp bảo phòng ngự nữa! Diệp Mặc lại cảm thán một câu. Hắn hiện tại là tông sư Tiên khí bát phẩm, tùy thời đều có thể luyện chế ra Tiên khí phòng ngự thượng phẩm. Chỉ là đối với loại người thường thấy được các loại pháp bảo cao cấp như hắn, thì Tiên khí thượng phẩm thật sự không làm hắn hứng thú được.

Sau khi cảm thán một lát, thì Diệp Mặc thu hồi Thời Không Thoa lại. Lúc này mới hạ cái bảng thông bao bế quan bên ngoài xuống.

Diệp Mặc vừa ra ngoài, muốn đi tìm Kế Khôn, thì lại thấy vị thánh nữ che mặt của Phiêu Miễu Tiên Trì đi đến. Nhìn sơ qua thì đã thấy rõ ràng là cô tới để tìm hắn rồi.

Diệp Mặc vội vàng khách khí ôm quyền nói:

- Xin chào thánh nữ sư tỷ.

Vị thánh nữ áo tím này của Phiêu Miễu Tiên Trì đã giúp hắn rất nhiều. Nếu như không có cô, thì Diệp Mặc nói không chừng còn không thể đoán ra được Nghiêm Cửu Thiên chính là Vô Đạo Đại Đế. Một khi hắn không biết Nghiêm Cửu Thiên là Vô Đạo Đại Đế, thì lần trước Nghiêm Cửu Thiên tới, kẻ bị uy hiếp sẽ chính là hắn.

Dưới tình huống đó, hắn không chỉ không đoạt được Thời Không Thoa của Nghiêm Cửu Thiên, mà nói không chừng ngay cả trận bàn thời gian cũng phải để cho Nghiêm Cửu Thiên lấy đi. Hắn có thể cùng Nghiêm Cửu Thiên uy hiếp lẫn nhau, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, không phải vì Nghiêm Cửu Thiên không đủ thông minh, mà là do hắn đã nắm rõ được lai lịch của Nghiêm Cửu Thiên rồi. Cho nên Diệp Mặc thật sự là rất cảm kích đối với vị thánh nữ này.

- Diệp sư huynh, anh cứ gọi tôi là Mịch Vân là được rồi. Tôi muốn tới gian phòng của anh ngồi một chút, có được không?

Mịch Vân thánh nữ khẽ cười nói, ngữ khí nhu hòa uyển chuyển, không chút nào kém cỏi so với Ninh Nga Tiên tử.

Diệp Mặc không hiểu thánh nữ Mịch Vân của Phiêu Miễu Tiên Trì tới tìm hắn có sự tình gì, nhưng hắn khẳng định đối phương không phải vô duyên vô cớ mà tới đây. Hắn và thánh nữ Mịch Vân căn bản không quen biết gì nhiều, nhưng đối phương chẳng những không dùng ánh mắt mỉa mai giống như những người bình thường nhìn hắn, mà còn chủ động giải thích vấn đề mà hắn đưa ra.

- Xin mời Mịch Vân sư tỷ.

Diệp Mặc vội vàng mở cửa ra rồi nói.

- Cảm ơn Diệp sư huynh.

Thánh nữ Mịch Vân sau khi tiến vào phòng, thì liền giúp Diệp Mặc đem cái bảng thông báo bế quan treo lên.

Diệp Mặc thấy thế, thì liền chủ động đánh lên một đạo cấm chế, sau đó đợi khi thánh nữ Mịch Vân ngồi xuống thì hắn mới hỏi:

- Chẳng hay Mịch Vân sư tỷ tìm tới Diệp mỗ là vì có chuyện gì?

- Không có việc gì thì không thể tới thăm anh một chút sao? Tôi nghe nói anh còn đi qua Phiêu Miễu Tuyền của Phiêu Miễu Tiên Trì chúng tôi. Tính ra thì chúng ta coi như là có nửa điểm đồng môn chi nghĩa đấy nhỉ!

Thánh nữ Mịch Vân cười khanh khách một tiếng, giọng điệu thậm chí còn mang theo một chút vui đùa, khiến cho Diệp Mặc phải ngây ngẩn cả người. Thánh nữ của Phiêu Miễu Tiên Trì không phải luôn là người nghiêm túc đoan trang sao? Sao hết Ninh Nga Tiên tử đi ra ngoài tìm người đàn ông cho mình, rồi giờ lại tới một thánh nữ Mịch Vân nói chuyện với mình cũng chẳng có chút dáng dấp thánh nữ nào cả thế này?

Thánh nữ Mịch Vân thấy Diệp Mặc ngây người, thì liền thu lại bộ dáng tươi cười, sau đó có chút nghiêm túc nói:

- Diệp sư huynh, tôi tới tìm anh xác thực là có chuyện muốn xin nhờ anh giúp đỡ một tay.

Diệp Mặc liền đáp:

- Mịch Vân sư tỷ có chuyện gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần Diệp mỗ có thể giúp được, hơn nữa việc đó cũng không vi phạm vào bản tâm của Diệp mỗ, thì Diệp mỗ tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Thánh nữ Mịch Vân lập tức đứng lên cảm tạ, sau đó mới nói tiếp:

- Diệp sư huynh có thể ẩn nấp tu vi Đại La Tiên sơ kỳ xuống tới Đại Chí Tiên trung kỳ mà không có bất kỳ người nào có thể nhìn ra được tu vi thật sự của anh, hơn nữa không chỉ nói là nhìn không ra, mà thậm chí ngay cả một điểm dấu vết đều không có, có thể nói rằng công pháp ẩn nấp tu vi của anh tuyệt đối là công pháp đứng đầu…

Diệp Mặc nghe tới đó, thì trong lòng lập tức hiểu được. Quả nhiên là cái thế giới này không hề có bữa cơm trưa miễn phí. Thánh nữ Mịch Vân trước đó đã giúp hắn giải đáp mấy vấn đề, hiện giờ là đang có chủ ý tới công pháp của hắn rồi.

Tuy mấy cái vấn đề kia đối với Diệp Mặc hắn chính là vấn đề bảo mệnh, nhưng thánh nữ Mịch Vân này hiển nhiên là không thể biết được. Nhưng nếu cô đã không biết vấn đề mà cô giải thích cho mình đối với mình có sức nặng ra sao, mà lúc này mở miệng ra đã muốn công pháp của mình, điều này cũng có chút quá đáng rồi.

Quả nhiên thánh nữ Mịch Vân liền nói tiếp:

- Mịch Vân biết yêu cầu này của mình rất quá đáng, nhưng cái công pháp ẩn nấp kia đối với tôi mà nói quả thực là vô cùng trọng yếu. Diệp sư huynh, anh có thể đưa ra yêu cầu, chỉ cần Mịch Vân tôi có thể làm được, thì tuyệt đối sẽ dốc hết sức đi làm. Thỉnh cầu Diệp sư huynh có thể đem cái công pháp ẩn nấp kia khắc lại cho tôi một phần.

Diệp Mặc không trả lời. Công pháp ẩn nấp của hắn là được diễn sinh ra từ 'Tam sinh quyết' mà.

Tuy rằng thánh nữ Mịch Vân đã từng giúp đỡ hắn, nhưng nếu cứ như vậy mà muốn công pháp của hắn thì tuyệt đối không được. Cũng may đối phương trước đó còn từng hỗ trợ hắn trả lời mấy vấn đề, bằng không thì Diệp Mặc đã trực tiếp mời cô ra ngoài rồi.

- Bởi vì sư phụ của tôi trước kia đã nói, công pháp tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài. Nhưng Mịch Vân sư tỷ lại là người mà tôi tôn kính, cho nên Diệp mỗ không có cách nào để cự tuyệt cả. Việc này xin hãy để cho tôi suy nghĩ kỹ cái đã.

Diệp Mặc không trực tiếp từ chối.

Đem công pháp ẩn nấp diễn sinh từ 'Tam sinh quyết' truyền cho thánh nữ Mịch Vân là tuyệt đối không thể, nhưng trong nhẫn trữ vật của hắn có quá nhiều loại công pháp, cho nên chờ tới khi nào hắn nhàn rỗi, thì lại tùy tiện tìm lấy một cái công pháp ẩn nấp tu vi, sau đó tiến hành hoàn thiện nó rồi đưa lại cho thánh nữ Mịch Vân, coi như là trả lại cho cô một phần ân tình này.

- Đa tạ Diệp sư huynh.

Thánh nữ Mịch Vân thấy Diệp Mặc không lập tức cự tuyệt mình, thì trong lòng liền đại hỉ, vội vàng đứng lên cảm tạ Diệp Mặc.

Thấy Diệp Mặc cũng đứng lên chuẩn bị tiễn khách, thì thánh nữ Mịch Vân liền nắm lấy cơ hội để lại một cái ngọc giản cho Diệp Mặc rồi nói:

- Đây là phương pháp bắt 'Hư không phi tuyết', hy vọng có thể giúp Diệp sư huynh một chút.

Diệp Mặc đang muốn cự tuyệt, nhưng lập tức liền nhớ ra được là hắn đang cần có một cái ngọc giản như vậy. Việc bắt 'Hư không phi tuyết' có thể nói là không có người nào có kinh nghiệm như hắn, nhưng miếng ngọc giản này thì lại có một cái tác dụng khác, đó chính là cho hắn một cái lý do chính đáng để biện minh cho mình.

Kế Khôn lần nữa tới tìm Diệp Mặc, lại phát hiện cấm chế ngoài cửa đã mở ra, trong lòng cô lập tức vui vẻ đi tới. Nhưng đúng lúc này cô lại thấy Thánh nữ Mịch Vân vừa cùng Diệp Mặc đi ra từ trong phòng của hắn.

Thấy Kế Khôn có chút ngây người đứng đó, thì Mịch Vân liền khách khí cười nói:

- Mịch Vân bái kiến Hi Nguyệt tỷ tỷ.

Kế Khôn lúc này mới phản ứng lại, có chút xấu hổ cười cười, sau đó lại nói chuyện với Thánh nữ Mịch Vân vài ba câu mới tạm biệt rồi cùng Diệp Mặc tiến vào trong phòng.

- Đệ đệ, vị Thánh nữ Mịch Vân của Phiêu Miễu Tiên Trì kia thì cậu không nên quá thân cận. Bởi vì chuyện của Ninh Nga sư tỷ thì Phiêu Miễu Tiên Trì tuyệt đối sẽ không để nó tái hiện lại lần nữa. Một khi chuyện đó lập lại, thì không chừng là sẽ phải chịu hình phạt rất nặng.

Kế Khôn vừa tiến vào phòng của Diệp Mặc, thì liền nói với vẻ ngưng trọng. Cô rất lo lắng Diệp Mặc sẽ bị Thánh nữ Mịch Vân hấp dẫn. Còn việc Diệp Mặc và Thánh nữ Mịch Vân kết giao thì cô không quá quan tâm.

Đối với việc Thánh nữ Mịch Vân bị năng lực của Diệp Mặc hấp dẫn, thì Kế Khôn cũng không hoài nghi. Ở trong mắt cô, sự ưu tú của Diệp Mặc căn bản không phải là những thiên tài ở ngoài kia có thể so sánh được. Vì thế cho nên có thể là ánh mắt của Thánh nữ Mịch Vân sắc bén, đã nhìn trúng Diệp Mặc cũng chưa biết chừng.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Em biết, Hi Nguyệt tỷ cứ yên tâm.

Kế Khôn nhẹ gật đầu, sau đó lại nói tiếp:

- Ninh Nga tỷ sở dĩ không có chuyện gì, là vì Phương Thành đến từ Phương Kim Sơn. Đó là một nơi có tới vài vị Tiên Đế, cho nên Phiêu Miễu Tiên Trì không thể trêu vào.

Diệp Mặc gật đầu. Sau đó hắn lại nhìn thấy trên mặt Kế Khôn mang theo chút tâm tư lo lắng, thì liền lên tiếng hỏi:

- Hi Nguyệt tỷ, có phải là chị có chuyện gì không?

Kế Khôn lập tức nói:

- Phải, có người muốn giết Tề Bắc Thương, cho nên chị tới hỏi cậu xem có cách gì giải quyết hay không?

Diệp Mặc liền cảm thấy choáng váng. Đây là ở trên Tiên thuyền hướng tới Thanh Vi Thiên, vậy mà ai lại có lá gan lớn như vậy, dám ở trên Tiên thuyền giết người?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio