Căn phòng của Ninh Nga Tiên Tử, Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên tới đây, nơi này bố trí hiển lộ ra một vẻ u sầu nhàn nhạt, hoàn toàn bất đồng với tính cách trước đây của Ninh Nga mà hắn nhìn thấy.
- Ngươi ở lại trong phòng của ta, chỉ cần ta không đi ra, môn chủ tuyệt đối sẽ không tới tìm ngươi.
Ninh Nga Tiên Tử sau khi đưa Diệp Mặc vào phòng chậm rãi nói.
Diệp Mặc kỳ quái nhìn Ninh Nga Tiên Tử, hắn còn tưởng rằng Ninh Nga Tiên Tử cần đề ra điều kiện gì thì mới giúp hắn, không nghĩ tới Ninh Nga Tiên Tử không đề ra điều kiện nào cả. Diệp Mặc nghĩ lại liền hiểu ra chuyện gì rồi, lập tức nói:
- Cô muốn rời khỏi Phiêu Miểu Tiên Trì hả? Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Ninh Nga Tiên Tử cười nhạt một tiếng:
- Đúng, ta đúng là muốn rời khỏi nơi này. Tại môn phái ta đã phạm quá nhiều sai lầm rồi, hiện giờ không bị xử phạt đã là cực hạn mà vị tiền bối kia của ta có thể giúp ta rồi. Ta ở lại Phiêu Miểu Tiên Trì vĩnh viễn cũng không cách nào thăng cấp Tiên vương được nữa, cho nên ta cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Tuy ta thích Phương Thành, nếu như ngươi muốn dẫn ta đi, ta cũng sẽ cùng đi với ngươi.
- Bây giờ xem ra là môn chủ và ta đều đã hiểu lầm rồi, đây cũng là một chuyện cuối cùng mà ta có thể giúp ngươi, ngoại trừ vì nể mặt cô em Kế Khôn ra, coi như là vì quí mến ngươi. Hơn nữa chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát giác, ta sẽ phải chịu trong môn trách phạt càng nặng hơn, nên không cách nào ở lại đây được nữa.
Diệp Mặc trong lòng có chút hiểu tình cảnh của Ninh Nga Tiên Tử, gật gật đầu nói:
- Vậy ta đi trước, tương lai nếu như cô muốn tìm một tông môn để đặt chân, Mặc Nguyệt tiên tông của ta lúc nào cũng hoan nghênh cô.
Ninh Nga Tiên Tử tự nhiên tươi cười, tâm tình lại khá hơn một chút.
...
Phiêu Miểu tuyền của Phiêu Miểu Tiên Trì Diệp Mặc đã từng tới một lần, lần này càng vô cùng quen thuộc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã tàng hình từ trong phòng của Ninh Nga Tiên Tử đi ra tới chỗ ngọn núi kia một lần nữa.
Diệp Mặc học theo cách làm của Vụ Loan lần trước, đem ngọc bài đánh vào hư không, quả nhiên một cái cửa tròn hư không hình gợn sóng liền hiện ra trước mặt hắn. Diệp Mặc tranh thủ thời gian bắt ngọc bài lại, bước qua cái cửa tròn kia.
Lúc lại đi tới chỗ căn nhà gỗ Hương Bồng một lần nữa, Diệp Mặc chợt cảm thấy buồn cười vì tâm tình của mình lúc trước. Lúc trước hắn nhìn thấy căn nhà gỗ này, thậm chí muốn lấy đi toàn bộ. Hôm nay, hắn vậy mà lại không có chút cảm giác nào. Quả nhiên một người ở vị trí độ cao thấp khác nhau, tầm mắt của hắn cũng hoàn toàn không giống với lúc trước.
Diệp Mặc không do dự, lập liền tiến vào Phiêu Miểu tuyền sương mù lượn lờ này. Lúc trước hắn ngâm vào trong nước suối, đau đớn giống như kim đâm vậy, bây giờ chỉ không khác nước sôi thông thường là mấy. Diệp Mặc từ trong Phiêu Miểu tuyền này rõ ràng cảm thấy được sự tiến bộ của mình.
Hắn biết với tu vi luyện thể thần tiên thể của mình bây giờ, cho dù là mặc quần áo cũng tuyệt đối sẽ không bị nước suối này xé rách. Hắn vì thí nghiệm một chút xem nước suối này đến lúc sau, có phải là đối với tiên nhân luyện thể Tiên thần thể cũng có tác dụng hay không, cho nên vẫn dứt khoát cởi hết quần áo.
Diệp Mặc biết Phiêu Miểu tuyền này càng đi sâu vào bên trong, nước suối này xé rách càng lợi hại. Hắn lần trước mặc dù có thể đi đến khu đất kia, là vì có văn sĩ trung niên kia trợ giúp. Lần này thần thức của hắn đảo qua cũng không cảm thấy có thần thức quét tới, điều này làm cho Diệp Mặc có chút kỳ quái.
Theo lý mà nói, nơi này là chỗ của văn sĩ trung niên kia, cho dù là thần thức có bị hạn chế, văn sĩ trung niên kia quanh năm ở chỗ này, thần thức cũng phải quét xa hơn mình chứ. Nếu mình đã tới đâ nhất định sẽ cảm thấy được mới phải, vì sao đã đến chỗ này rồi, hắn vẫn không cảm giác được thần thức của văn sĩ trung niên kia? Hơn nữa Diệp Mặc đã cảm giác được, cho dù hắn là Tiên thần thể trung kỳ, sau khi đến nơi này vậy mà cũng có một chút công hiệu luyện thể, rõ ràng là Phiêu Miểu tuyền này không đơn giản.
Đồng thời Diệp Mặc cũng thử nghiệm ra được, nước suối này đối với hắn tuy vẫn có chút tác dụng, nhưng tác dụng cũng không lớn.
Diệp Mặc gia tăng tốc độ, đồng thời thần thức cũng hoàn toàn quét ra, hôm nay thần thức của hắn so với lúc trước đâu chỉ hùng mạnh hơn ngàn vạn lần? Cho dù là hạn chế thần thức ở đây có lợi hại, thần thức của hắn cũng có thể quét đến khoảng cách xa hơn nhiều so với trước kia.
Nhưng một khắc sau đó Diệp Mặc quét đến một người cũng không mặc quần áo đứng ở trong Phiêu Miểu tuyền, hắn hoàn toàn ngẩn ra.
Hắn không ngờ ở đây còn có người khác, hơn nữa còn là một cô gái. Lúc này cô gái này đang vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong mắt toàn là phẫn nộ không thể tin được và đã đến cực điểm.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra, cô gái này hẳn cũng là người của Phiêu Miểu Tiên Trì, nói không chừng còn đang luyện thể. Diệp Mặc căn bản không hề suy nghĩ, lập tức liền lấy ra một bộ quần áo.
Hắn vừa mới cầm quần áo trong tay, chỉ nghe thấy cô gái đối diện kia kinh hãi kêu lên,
- Đừng mặc quần áo.
- Vì sao?
Diệp Mặc cầm quần áo nghi ngờ hỏi một câu, hắn tu tiên nhiều năm như vậy, cho dù là đối mặt với một cô gái cũng không thấy xấu hổ gì lắm, nhưng y phục này thì vẫn muốn nhanh chóng mặc vào. Không thì hắn không quen lắm.
- Nơi này là Phiêu Miểu tuyền, ngươi dám mặc quần áo, lập tức cũng sẽ bị nước suối xé rách thành mảnh nhỏ, ngươi không muốn sống chăng...
Cô gái này vừa kêu lên với Diệp Mặc, vừa gia tăng tốc độ xông lên mảnh nham thạch bằng phẳng lúc trước Diệp Mặc đi lên kia.
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn cô gái kia nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo sắp sửa mặc vào, trong lòng thầm tán thưởng dáng người đẹp của đối phương, dáng người như này cho dù là so với Chân Băng Du cũng không kém hơn chút nào. Trên hai điểm anh đào đỏ điểm xuyến ở trước ngực, một dòng nước dọc theo thân của nàng chảy xuống lướt qua bên hông mảnh khảnh, khiến cho Diệp Mặc nhớ tới một câu đã từng thấy qua, đó là 'Suối nước nóng làm cho làn da mịn màng".
- Ngươi đừng nhìn...
Cô gái này rõ ràng là tu vi Tiên vương, nhưng dưới cái nhìn soi mói của Diệp Mặc, kích động đến mức thậm chí ngay cả quần áo cũng không thể nào nhanh chóng mặc vào.
Diệp Mặc giật mình tỉnh ngộ lại, tranh thủ thời gian đem y phục trong tay mặc vào.
- Ah...
Cô gái kia trông thấy Diệp Mặc thật sự ở trong nước suối mà mặc quần áo, lập tức kêu lên sợ hãi, thậm chí quên y phục của mình còn chưa mặc vào.
Diệp Mặc mặc quần áo vào, sau đó cũng đáp lên trên tảng nham thạch to lớn bằng phẳng kia, nhìn cô gái quần áo vẫn chưa mặc xong kia nói:
- Y phục của cô tranh thủ thời gian mặc vào đi, còn ah cái gì?
Cô gái này mới tỉnh táo lại, nhanh chóng mặc xong y phục của mình. Cô kinh hãi không phải vì Diệp Mặc không bị xé rách thành mảnh nhỏ, mà là kinh hoàng vì Diệp Mặc nếu đã có thể ở trong Phiêu Miểu tuyền mặc quần áo, hiển nhiên cũng đã là tu vi Tiên thần thể.
Lúc này y phục trên người Diệp Mặc đã bị hắn vận Tiên Nguyên hong khô, thoạt nhìn giống như chưa thấm qua nước.
- Ngươi... ngươi sao dám ở trong Phiêu Miểu tuyền mà mặc quần áo? Hơn nữa không bị gì cả? Ta thấy ngươi cũng chỉ là một Tiên vương trung kỳ mà?
Tiên nữ này mặc quần áo tử tế xong, ngây người nhìn Diệp Mặc hỏi. Trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng đã không còn vẻ nổi giận như trước nữa, thậm chí nhiều hơn chính là kinh ngạc.
Diệp Mặc thấy cô gái này không có phí lời về sự việc vừa rồi, ngược lại còn hỏi chuyện hắn ở trong Phiêu Miểu tuyền này mà mặc quần áo, lại coi trọng nàng hơn một chút. Cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi, vừa cười vừa nói:
- Bởi vì tu vi luyện thể của ta cao hơn cô. Đúng rồi, cô hẳn là người của Phiêu Miểu Tiên Trì chứ?
Hỏi xong, thần thức của Diệp Mặc cẩn thận xem xét phía đối diện khối đá lớn bằng phẳng này. Văn sĩ đối diện kia sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, không chỉ vậy, thạch đôn và bàn đá đều không thấy nữa. Những điều này không thể khiến cho Diệp Mặc buông lỏng cảnh giác được, hắn vẫn rất là cẩn thận xem xét bốn phía, văn sĩ trung niên kia ít nhất là một Bán Thánh, hắn không thể không cẩn thận một chút.
Cô gái kia lập tức nhớ tới sự việc vừa rồi, trên mặt hiện ra một chút xấu hổ khó chịu, nhưng cô che giấu rất tốt, lập tức liền che dấu rồi đi qua nói:
- Ngươi khẳng định không phải là người của Phiêu Miểu Tiên Trì, làm sao ngươi có thể tới chỗ này được?
Diệp Mặc không trả lời tiên nữ này, lại hỏi ngược lại:
- Sau khi cô đến đây, có nhìn thấy một văn sĩ trung niên hay không, y an vị ở chỗ đối diện kia.
Nói xong Diệp Mặc chỉ chỉ chỗ lúc trước văn sĩ trung niên kia ngồi.
- Không có, khi ta tới đây chẳng có người nào cả.
Tiên nữ này lắc đầu nói đồng thời nghi hoặc không thôi đánh giá Diệp Mặc. Lời Diệp Mặc vừa nói, cho thấy hắn đã từng tới đây.
- Cô tới nơi này đã bao lâu rồi?
- 23 năm.
- Cô không phải là người của Phiêu Miểu Tiên Trì.
- Làm sao ngươi biết?
Tiên nữ này thốt lên.
Diệp Mặc đương nhiên là đoán, nhưng đối với suy đoán của mình hắn rất khẳng định. Ninh Nga Tiên Tử gần đây một mực không ra khỏi Phiêu Miểu Tiên Trì, nếu có người có thể đi vào khu vực cao cấp của Phiêu Miểu tuyền, không có khả năng cô không biết. Nếu như cô biết có người ở chỗ này tu luyện, cô chắc chắn sẽ không cho mình mượn ngọc bài.
Phiêu Miểu Tiên Trì mặc dù có nơi luyện thể cao cấp, nhưng lại không có công pháp luyện thể đỉnh cao. Tại khu luyện thể cao cấp của Phiêu Miểu tuyền, hẳn là không có tu sĩ đến đấy. Cho nên ở đây mà có thể trông thấy cô gái luyện thể ít nhất là Tiên linh thể hậu kỳ này, Diệp Mặc mới suy đoán đối phương không phải là người của Phiêu Miểu Tiên Trì.
Nhưng một câu cuối cùng của tiên nữ thốt ra theo bản năng khiến cho Diệp Mặc lại hơi nghi hoặc một chút, đến Tiên vương thì dù sao cũng phải có chút sắc sảo chứ, cô gái này thì giống như lơ đãng mà thốt ra thôi. Cái loại cảm giác này tự nhiên giống như là đối mặt Diệp Mặc thì đột nhiên hỏi ra, cô ấy chưa kịp ngẫm nghĩ vậy.
Từ sau khi Diệp Mặc nhìn thấy cô ấy đến bây giờ, cô gái này ngay cả động tác và ngôn ngữ đều vô cùng tự nhiên, không hề có dấu vết giả tạo. Thậm chí lo lắng khi mở miệng kêu Diệp Mặc đừng mặc quần áo trong nước suối, Diệp Mặc đều có thể cảm nhận được, đó là phát ra từ nội tâm của nàng.
Hơn nữa Diệp Mặc cảm giác tuổi của nàng cũng không lớn hơn Ninh Nga Tiên Tử, thân thể của nàng không giống như tiên đế Mộ Ly, không hề có khí tức thăng trầm bể dâu. Diệp Mặc lắc đầu, một tiên nữ bình thường vậy mà hắn cũng hoài nghi, cảm giác mình thật sự là nghĩ ngợi nhiều quá rồi.
Đối phương không phải là người của Phiêu Miểu Tiên Trì, vậy làm thế nào mà tới được nơi này lại khiến cho Diệp Mặc có chút kỳ quái. Hộ sơn đại trận của Phiêu Miểu Tiên Trì cũng là tiên trận đỉnh cao, Diệp Mặc tin tưởng cho dù là hắn cũng rất khó không bị phát hiện mà phá vỡ đại trận tiến vào trong tông môn, chớ đừng nói chỉ là tiến vào bên trong suối Phiêu Miểu.
Hình như biết Diệp Mặc muốn hỏi cô cái gì, tiên nữ này dứt khoát tự mình nói:
- Ta vốn chính là một tiên nhân luyện thể, sau khi nghe nói Phiêu Miểu Tiên Trì có một Phiêu Miểu tuyền, ta liền nghĩ cách nhờ một người bạn ở Phiêu Miểu Tiên Trì dẫn ta vào đây. Ta vốn là đi theo cô ấy len lén lẻn vào khu luyện thể bình thường của Phiêu Miểu tuyền, bởi vì ta vốn chính là tiên linh thể sơ kỳ...
Diệp Mặc căn bản là không cần nghe tiên nữ này nói câu kế tiếp đã hiểu được, lập tức hỏi:
- Cô là nói khu vực Phiêu Miểu tiên tuyền bình thường và nơi này là thông với nhau?