Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1966: đè lên mà đánh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành tựu Tiên đế của Táp Không đại đế vô số năm, Tiên nguyên vô cùng thâm hậu. Lão lập tức liền cổ động Tiên nguyên và thần thức, muốn lần nữa tăng thêm Lá chắn Càn Nguyên Thánh.

Chỉ có điều không đợi Tiên nguyên và thần thức của lão cổ động, thì một đường hư không liệt ngân vô hình vô ảnh liền dâng lên trong thức hải của lão.

Không được, đây là thần thông thần thức, Táp Không đại đế lập tức hiểu ra, là một Tiên đế vô số năm rồi, lão làm sao không biết sự lợi hại của thần thông thần thức như nào? Lão không hiểu Diệp Mặc sao lại có được thần thông thần thức lợi hại như vậy? Thứ này căn bản không kém gì với Vô Song Tiên đế khi tung hoành Tiên giới, thậm chí còn mạnh hơn hơn Vô Song Tiên đế một chút.

Chỉ có điều lão ý thức được thần thông thần thức thì cũng đã quá muộn rồi, một đao này của Diệp Mặc cũng đã bổ trúng thức hải của Táp Không đại đế. Táp Không đại đế liền cảm thấy thức hải của mình như có tiếng sấm vang qua, đáng sợ đến mức cực kỳ khó chịu.

Một đường đao cầu vồng dài mấy nghìn trượng đột nhiên xuất hiện trong thức hải của lão, khí thế của đường đao cầu vồng này khổng lồ vĩ đại, dường như muốn chém thức hải của lão sang hai bên. Táp Không đại đế làm gì còn dám có nửa phần lãnh đạm nữa, thần thức điều động tạo thành một bức tường thần thức cực lớn, muốn chặn lại đường đao cầu vồng này của Diệp Mặc.

Nhưng đây là thần thông thần thức của Diệp Mặc, lại là đột nhiên phát ra, nếu đã bị xâm chiến thức hải rồi, Táp Không đại đế muốn dựa vào bức tường thần thức của mình chặn lại, thì quả thực quá khó. Chỉ trong nháy mắt, bức tường thần thức của lão phát ra những tiếng răng rắc, cùng lúc đó, thức hải của lão cũng xuất hiện từng vết nứt, Táp Không đại đế lúc này liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, không chút do dự nuốt thêm một quả màu xanh, sau khi nuốt quả này rồi, thì thức hải của lão lập tức bắt đầu khôi phục lại, mặc dù vẫn nằm trong sự tấn công của thần thông Liệt Ngân của Diệp Mặc, cũng đã cản trở xu hướng suy tàn rồi.

Thức hải của Táp Không đại đế bị đánh lén, Lá chắn Càn Nguyên Thánh không có sự bảo vệ của Táp Không đại đế, cũng không thể nào chặn lại được Ngũ Lôi thương sát của Diệp Mặc, bị Ngũ Lôi thương sát đánh bay. Năm đường Lôi thương xuyên qua người Táp Không đại đế, mang theo năm đường máu tươi.

Táp Không đại đế trực tiếp bị đánh bay, đập vào cửa động phủ của lão, phát ra những tiếng nổ vang. Nếu như không phải là Lá chắn Càn Nguyên Thánh, thì lần này Táp Không đại đế cũng sẽ bị Ngũ Lôi sát thương phân giải rồi.

Lúc này Táp Không đại đế cũng không phải là Táp Không đại đế đầu đội đế miện, thân mặc đế bào, uy nghiêm bức người như lúc trước nữa. Bây giờ tóc tai lão đã bù xù, sắc mặt tái mét, áo giáp trên người cũng vỡ tan tành rồi. Vài vết máu trên người lão mặc dù khôi phục rồi, nhưng toàn thân lão vẫn toàn là vết máu. Không phải lão có một quả Thần Ngọc Thiềm, thì thức hải của lão cũng đã bị Diệp Mặc đánh lén cho rách nát rồi.

Táp Không đại đế tay nắm chặt Đoạt Hồn Thanh Vân bút cũng có chút run rẩy rồi. Nếu như lão không bị Diệp Mặc đánh lén thức hải, thì bây giờ nói không chừng lão cũng chiếm thế thượng phong rồi. Thần thông Hồng Mông Lục tự cao cấp của lão cũng có thể phát liền lúc ba chữ, đợi sau khi lão đánh chữ Địa ra ngoài, thì Diệp Mặc tuyệt đối không thể chặn lại được.

Vì thức hải của lão bị đánh lén, kết quả chữ Huyền còn chưa được đánh ra hoàn toàn, thì lão đã bị trọng thương rồi. Mặc dù có đánh một lần nữa, thì lão tuyệt đối cũng sẽ không để thần thông dung thuật của Diệp Mặc đánh vào thức hải của mình, nhưng bây giờ cũng đã thiệt thòi trước rồi. Tay của lão có chút run rẩy, lão gắng sức đánh giá cao Diệp Mặc, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi Diệp Mặc không ngờ lại không kém lão một chút nào, bây giờ thức hải của lão bị trọng thương rồi, e rằng cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc nữa rồi.

Trận này lão cũng không muốn tiếp tục đánh nữa, lúc này trọng thương đối với lão mà nói cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Nhưng lão không muốn đánh nữa, Diệp Mặc lại không thể thuận theo lão. Mặt ngoài, Diệp Mặc cũng chẳng tốt hơn Táp Không đại đế là bao, sát ý chữ Hoàng cộng thêm chữ Huyền, cũng đã khiến thân thể của Diệp Mặc mang đầy thương tích, vài đường sát đao cực nhỏ thậm chí cũng đã xuyên qua người Diệp Mặc, những vết thương mang đến bây giờ cũng không thể nào phục hồi được.

Diệp Mặc có tu vi luyện thể Tiên thần thể hậu kỳ, chẳng những năng lực hồi phục mạnh hơn nhiều, cho dù năng lực chịu đòn cũng mạnh hơn nhiều. Cho nên Diệp Mặc mặc dù không có bất kỳ Tiên giáp nào, nhưng vết thương so với Táp Không đại đế cũng nhẹ hơn nhiều.

Sau khi hắn phi ra từ trong khe rãnh mà sát ý chữ Hoàng của Táp Không đại đế đánh ra, Tử Đao cũng đã được bổ ra. Lần này không phải thần thức dung thuật Liệt Ngân, mà là thần thông Liệt Ngân thực sự. Diệp Mặc biết rõ, đối với loại người như Táp Không đại đế, thần thông thần thức chỉ có thể đánh lén, nếu như lặp lại nhiều lần, thì cũng không có hiệu quả gì.

- Dừng tay lại…

Táp Không đại đế nhìn thấy Diệp Mặc căn bản cũng không suy nghĩ gì, lại muốn tấn công tiếp, vội vàng lớn tiếng nói.

Diệp Mặc làm gì còn để ý đến những lời nói nhảm của Táp Không đại đế, muốn đánh thì đánh, muốn dừng thì dừng, Táp Không lão cho rằng lão là ai cơ chứ? Lúc này Tử Đao của hắn cũng đã chém ra đường đao màu tím mấy vạn trượng, bao trùm lấy nửa người của Táp Không đại đế, Táp Không đại đế bị chìm đắm trong màn đao màu tím mấy vạn trượng này.

Sau khi đánh Liệt Ngân ra, sát cơ xung quanh nghìn dặm đều bị đường đao này của Diệp Mặc cuốn đến, những sát thế không gian đó trong nháy mắt liền tích tụ lại, trở nên vô cùng ác liệt, thậm chí còn mang theo khí tức thô bạo và tiếng sấm vang.

Diệp Mặc sau khi từ Thanh Vi Minh Giang trở về, sát thế của hắn cũng đã hình thành một hệ thống độc lập, cộng thêm hắn đã thăng cấp lên Tiên đế, trong lôi kiếp dung hợp cùng với sát ý của hắc tửu Đỗ Nương, sát thế trong thần thông lại càng lộ rõ tài năng.

Khí tức sát ý và sát thế trong đao kia của hắn ngợp trời, sấm sét cũng từ nhỏ bé mà cuồn cuộn dâng lên, cùng đường đao này giáng xuống, khí tức sát ý ngợp trời kia trở nên ác liệt đáng sợ, sát ý mà đường đao cầu vồng tích tụ lại càng lúc càng mạnh, càng lúc càng hùng hậu hơn.

Loại sát cơ ngợp trời này tràn ra ngoài, cho dù Diệp Mặc có thể thu lại không muốn gây thương tổn gì cho Thanh Vi thiên, nhưng người có tu vi hơi cao một chút trong Thanh Vi thiên cũng có thể cảm nhận được, càng đừng nói gì đến Hồng Vũ tiên thành.

Vô số Tiên nhân đều phi độn đến, đứng xa quan sát cuộc đại chiến Tiên đế đáng sợ này. Sát ý của Tử Đao càng lúc càng thô bạo, càng lúc càng điên cuồng hơn, hoàn toàn khống chế vùng không gian này.

Sắc mặt của Táp Không đại đế lại càng khó coi hơn, lão biết khí thế đao này của Diệp Mặc cũng đã dâng lên, nếu như mình không ứng phó nổi, chỉ có thể bị đè lên đánh. Lá chắn Càn Nguyên Thánh cũng đã bị thu hồi lại rồi mạnh mẽ phóng ra, đường độn quang vạn trượng trong nháy mắt liền bao phủ lấy lão, Táp Không đại đế không ngờ lại không định tấn công tiếp, hoàn toàn là thủ thế.

Khí thế thần thông của đao này của Diệp Mặc cũng đã hình thành, cho dù là Vị Phong tiên đế và Phùng Độ La Hán đứng cạnh cũng có thể nhìn ra, Táp Không đại đế bị trọng thương cho dù là hoàn toàn cố thủ, cũng khó có thể phòng thủ được đao này.

Mục Duệ Quảng đứng đằng xa quan sát cuộc chiến này cũng kinh hồn táng đảm, hoàn toàn quên mất việc phải đi bắt ba người Đường Bắc Vi trước. Gã biết Diệp Mặc lợi hại hơn gã, nhưng lại không ngờ sự lợi hại của Diệp Mặc đã đến bước có thể chế trụ được Táp Không đại đế, điều này quả thực quá nghịch thiên rồi.

Gã là một Tiên đế hậu kỳ, rõ ràng có thể nhìn ra Đại đế lúc này cũng nằm trong thế hạ phong rồi. Lúc này, gã cũng không còn để ý đến cái gì nữa, một chiếc chuông màu đỏ cực lớn cũng đã được phóng ra, cùng Lá chắn Càn Nguyên Thánh của Táp Không đại đế nghênh đón một đao kinh thiên của Diệp Mặc.

Ầm… keng… răng rắc… Text được lấy tại Truyện FULL

Đường đao màu tím xé rách không gian xen lẫn cùng với sát ý vô tận đánh xuống, Mục Duệ Quảng và chiếc chuông màu đỏ của gã trong nháy mắt bị đánh bay, Mục Duệ Quảng lại điên cuồng phun máu tươi, bay ra ngoài, một đường Liệt Ngân cũng đã xuất hiện trên người của gã.

Chỉ là một chiêu, gã liền mất đi sức tái chiến, nếu như không phải đối tượng chủ yếu của Diệp Mặc không phải là gã, nói không chừng gã cũng đã bị thịt nát xương tan rồi.

Lại có một tiếng nổ vang, đao ngân màu tím chậm lại một chút, lại lần nữa đập lên trên Lá chắn Càn Nguyên Thánh của Táp Không đại đế. Vì sự cản trở của Mục Duệ Quảng, lần này đường đao phân tán hoàn toàn, cũng không làm thương đến Táp Không đại đế.

Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến chuyện chiêu Liệt Ngân này của mình không thành công, dường như trong lúc Táp Không đại đế chặn lại đao ngân thần thông, khí thế Tiên nguyên của hắn lại lần nữa bạo khởi.

Sắc mặt Táp Không đại đế tái xanh, lão không muốn tiếp tục đánh nhau với Diệp Mặc nữa, nhưng lão không có cách nào chủ động kêu dừng được. Còn bộ dạng điên cuồng này của Diệp Mặc, rõ ràng là không có ý dừng lại.

Vị Phong đại đế nhìn thấy bộ dạng của Táp Không đại đế, biết Táp Không không muốn tiếp tục nữa, y chủ động đứng ra, ôm quyền nói:

- Diệp tông chủ, mọi người đều là bàn luận mà thôi. Đến đây thôi, không đánh nhau nữa, ngay cả đến Hồng Vũ tiên thành của Thanh Vi thiên tôi cũng sắp bị hủy diệt rồi. Nếu như Hồng Vũ tiên thành chỉ có phủ Thiên chủ của tôi thôi, hủy thì hủy, nhưng trong đó còn có vô số Tiên nhân cư trú. Một khi Hồng Vũ tiên thành bị hủy rồi, đối với những người trong này mà nói, chính là hậu quả của một vụ tai ương lớn.

Diệp Mặc trong lòng khinh bỉ, hắn đương nhiên biết Vị Phong tiên đế không biết xấu hổ. Vô số những Tiên nhân xung quanh đây đều đang đứng xem, cho dù hắn khắc chế Tiên nguyên của mình, cũng không lan đến Hồng Vũ tiên thành, những Tiên nhân xung quanh đây cũng thiên về phía Vị Phong đại đế. Người này chính là người không biết xấu hổ điển hình nhất, nếu như lúc này người rơi xuống thế hạ phong là Diệp Mặc hắn, Vị Phong tuyệt đối cũng sẽ không đứng ra nói lời này.

- Vị Phong, lần trước vẫn chưa giáo huấn ông xong sao? Ông yên tâm, hôm nay tôi giết ông rồi, một góc của Hồng Vũ tiên thành cũng sẽ không hủy diệt.

Diệp Mặc nói xong liền đấm ra một quyền.

Quyền thế lập tức tịch quyển không gian phong bạo vô cùng vô tận, mang theo những sóng chấn động đánh về phía Vị Phong đại đế, thần thông quyền đạo, Hư Không.

Vị Phong đại đế biến sắt, y không ngờ Diệp Mặc lại điên cuồng đến mức này, khi đang đánh nhau với Táp Không đại đế, lại dám công khai khiêu khích mình.

Nhưng Vị Phong cũng không chậm chạp chút nào, bốn mươi chín viên Vu Chân Huyền Tinh cũng đã đánh ra, ánh sao lập lòe đầy trời, tạo thành từng đường tinh tuyền, không gian quyền thế Hư Không của Diệp Mặc cuốn lên đập vào với bốn mươi chín viên Vu Chân Huyền Tinh của Vị Phong đại đế, vung cát đá đầy trời.

Quảng trường trước phủ vô cùng hỗn loạn mà Diệp Mặc và Táp Không đại đế vừa mới đánh nhau lại lần nữa bị cày xới lên, Tiên nguyên bạo liệt tứ phía, đè ép rung động không gian xung quanh.

Táp Không đại đế lúc này cũng đã dần tỉnh lại, Đoạt Hồn Thanh Vân bút giơ lên, không ngờ lại chuẩn bị cùng với Vị Phong đại đế hai người cùng đối phó với một mình Diệp Mặc.

Phùng Độ La Hán thấy vậy, vội vàng bước lên trước nói:

- Ba vị tạm thời dừng tay lại, nghe tôi nói một câu.

Táp Không đại đế vốn dĩ không muốn tiếp tục đánh nhau cùng với Diệp Mặc nữa, lão không phải sợ Diệp Mặc, mà là vì hôm nay bị Diệp Mặc đánh lén đến thức hải của mình, khiến thần thông Hồng Mông Lục tự của lão không thể nào phát huy được tinh túy tận cùng của nó. Nếu như không phải thức hải bị thương, thì ba chữ trong thần thông Hồng Mông Lục tự của lão kết hợp lại, Diệp Mặc tuyệt đối bị đè mà đánh.

Thấy Phùng Độ hòa thượng ra mặt, lão ngược lại cũng không tiếp tục tấn công nữa, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm Diệp Mặc.

Vị Phong đại đế và Diệp Mặc đụng nhau một chiêu, trong lòng cũng đã trầm xuống, y biết đây chỉ là một chiêu thần thông bình thường nhất của Diệp Mặc, so với lúc trước khi Diệp Mặc và y đánh nhau, lúc này tu vi của Diệp Mặc cũng tăng lên đâu chỉ mấy lần?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio