Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 2002: mở ra hỗn độn thế giới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Răng rắc…

Sau khi màng ngăn cách mơ mơ hồ hồ giống như một tấm màng mỏng trên Thanh Châu, phát ra những âm thanh thanh thúy dưới sự luyện hóa của Diệp Mặc, toàn bột Thanh Châu liền trở nên rõ ràng trước mắt Diệp Mặc.

Một thế giới xanh tươi vô biên vô tận khiến Diệp Mặc kinh ngạc suýt thốt thành lời, Thế giới trang vàng của hắn cũng đã dùng vô số năm rồi, nhưng so với thế giới trước mặt Diệp Mặc này, quả thực đơn sơ không khác gì một ngôi nhà tranh.

Đây không phải là vấn đề đẳng cấp, nói về đẳng cấp Diệp Mặc chắc rằng Thế giới trang vàng của hắn so với thế giới Thanh Châu cũng cao hơn mấy lần. Nhưng thế giới Thanh Châu bị người áo bào tím kia dùng càng hoàn chỉnh hơn, từng dòng sông chảy trong thần thức của Diệp Mặc, tung hoành giao nhau vậy. Trên một số ngọn núi còn có một số Tiên linh thú chạy qua chạy lại, trong Tiên dược viên ngay cả Tiên linh thảo cấp chín cũng không hiếm thấy, còn từ cấp chín trở xuống thì lại càng nhiều hơn.

Tiên tinh và Tiên linh mạch thì chất thành đống, còn các loại pháp bảo cao cấp trong Tiên giới thì cũng chất như núi. Một lá cờ khổng lồ phát ra một khí tức khiến Diệp Mặc cảm thấy có chút quen thuộc, Diệp Mặc lập tức đến bên cạnh lá cờ khổng lồ đó. Đây là một lá cờ cực lớn không có cán cờ, phát ra khí hung lệ cường hãn.

Thần thức Diệp Mặc quét lên lá cờ cực lớn này, mau chóng liền biết lá cờ này từ đâu đến, khí tức của Thanh Lôi Hung Minh trùy mà Tiên đế áo xám dùng đánh nhau cùng người áo bào tím trên lôi đài giống y hệt như khí tức của lá cờ lớn này.

Lúc này Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu người áo bào tím tại sao lại lên lôi đài đánh nhau với Tiên đế áo xám kia, Thanh Lôi Hung Minh trùy của Tiên đế áo xám kia rõ ràng là cán cờ của lá cờ lớn này. Lá cờ lớn này có khí tức khổng lồ như vậy, một khi hợp với cán cờ này, thì tuyệt đối là một pháp bảo Thần khí cực phẩm.

Chỉ có điều người áo bào tím kia không ngờ đến, lão nhìn mấy trận đấu của Tiên đế áo xám, cho rằng mình có thể thắng được, nhưng không ngờ rằng, thủ đoạn của Tiên đế áo xám này lại vượt khỏi sự suy đoán của lão. Lão tung hoành quát tháo trong Tiên giới, lại vô thanh vô tức chết trên lôi đài của Thần Phần vực, hơn nữa chết một cách khó hiểu.

Nhưng sau đó ánh mắt của Diệp Mặc lại rời khỏi lá cờ lớn này, hắn nhìn thấy một ụ đá rất bình thường, khi nhìn thấy ụ đá này, tim Diệp Mặc lập tức loạn nhịp. Vì ụ đá thứ năm này, hắn đã đi tìm bao nhiêu nơi rồi.

Mà hôm nay ụ đá này lại xuất hiện trước mặt, thậm chí khiến hắn có chút không dám tin. Trong vũ trụ vô biên vô hạn này, muốn tìm được một ụ đá thì khó khăn biết bao nhiêu, nhưng hắn chỉ cần lấy được ụ đá này, thì đã tập hợp đủ năm ụ. Đây không chỉ cần may mắn, mà là đại may mắn.

Nghĩ đến phong hào Bất hủ Tiên Vương trên bia đá Tiên Vương, Diệp Mặc trong lòng lại càng rõ hơn chút.

Diệp Mặc chậm rãi trấn tĩnh tâm trạng kích động của mình, bước một bước lên trước cầm ụ đá đó vào trong tay. Vừa cầm được ụ đá đó, Diệp Mặc liền biết hắn không tìm nhầm, đây chính là ụ đá thứ năm mà hắn khổ sở tìm.

Người áo bào tím kia cũng không ngờ, lão chết vô thanh vô tức như vậy thì thôi, lão tìm ụ đá vô số năm, cuối cùng lại bị Diệp Mặc tìm thấy lấy đi ụ đá trên người lão, nhân sinh gặp gỡ thật sự khó có thể đoán trước.

Ánh mắt của Diệp Mặc liền chuyển lên trên ụ đá, trên ụ đá có một chữ Thủy, tiếp theo còn có mấy chữ khác “Ngũ hành tề, Thế giới toàn”.

Diệp Mặc chậm rãi thở phào một cái, hắn hiểu ý của người áo bào tím rồi. Thế giới Thanh Châu của người áo bào tím cũng đã mơ hồ vượt qua xu thế thế giới Chân linh rồi, một khi người áo bào tím tìm đủ ụ đá ngũ hành, thì thế giới Thanh Châu của lão sẽ tăng thêm một tầng mới, rồi lại thêm một tầng nữa. Hoặc là lão có thể dựa vào thế giới Thanh Châu để Chứng đạo, một lần hành động có thể tiến vào cảnh giới Thánh đế.

Nhưng lúc này ụ đá ngũ hành được Diệp Mặc tập kết đủ, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không dùng để hoàn thiện thế giới Thanh Châu, dù sao thế giới Thanh Châu cũng là của hắn rồi, hắn cũng không cần phải làm như vậy.

Diệp Mặc ngay lập tức liền cầm lấy ụ đá từ trong thế giới Thanh Châu đi ra ngoài, lại lần nữa vào trong Thế giới trang vàng của hắn.

Diệp Mặc vừa mới vào Thế giới trang vàng, toàn bộ Thế giới trang vàng bỗng nhiên nổ vang. Không đợi Diệp Mặc hiểu đây là chuyện gì, thì ụ đá tính Thủy trong tay hắn bỗng nhiên bay ra.

Lúc này bốn ụ đá còn lại vốn dĩ bị Diệp Mặc đặt trong Thế giới trang vàng bỗng nhiên bay ra. Năm ụ đá trong thế giới trang vàng bay múa lượn lờ, từ chậm đến nhanh, mang theo từng cái bóng. Những cái bóng này mau chóng liền biến mất, thậm chí dùng thần thức cũng không thể nào nhìn thấy rõ được.

Tiếng nổ trong Thế giới trang vàng càng lúc càng vang hơn, thậm chí khoảng cách giữa chúng còn có tiếng sấm vang lên. Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh mau chóng trốn dưới cây Khổ Trúc, không nhúc nhích, Diệp Mặc vừa định kiểm tra xem Thế giới trang vàng rốt cục là có chuyện gì, thì lại cảm thấy nguyên thần thức hải của mình ong ong lên, trong nháy mắt nguyên thần của hắn hình như muốn rời khỏi thân thể của hắn, dung hợp lại tới toàn bộ trong Thế giới trang vàng.

Tiếng nổ vang vẫn còn tiếp tục, ý thức của Diệp Mặc dần dần từ trong thân thể hắn thoát ra ngoài, không đợi Diệp Mặc kinh hãi chọn cách khắc phục, thì một thế giới vô cùng rõ ràng xuất hiện trong ý thức của hắn. Thế giới này giống như một tờ giấy trắng, tờ giấy này lại cần hắn đi hoàn thiện rồi hình thành.

Diệp Mặc theo bản năng tưởng tượng ra thế giới mà hắn muốn có, hắn vừa mới nghĩ đến một dòng sông, thì trong thế giới trống rỗng đó lại xuất hiện một dòng sông vô biên vô tận, nước sông sôi trào mãnh liệt, kéo dài xa tít.

Lúc này Diệp Mặc cũng đã hiểu ra đôi chút, cũng không muốn nghĩ đến những thứ còn lại. Trong thần thức và ý thức, từng ngọn núi dòng sông, từng mảnh rừng, hồ nước, giang hà đại hải, băng sơn tuyết phong… giống như một khoảng trống dần trở nên xanh tươi xuất hiện.

Sau đó ý thức của hắn dần trải rộng, vũ trụ tinh không, nhật nguyệt tinh tú… cũng dần hình thành xung quanh Thế giới trang vàng.

Từng đạo pháp tắc chi lực trong Thế giới trang vàng từ không thành có, khí tức vũ trụ, khí tức quy tắc thế giới cũng dần nạp đầy vào toàn không gian vũ trụ…

Khoảng thế giới hỗn độn này có mưa dông băng tuyết, có âm tình tròn khuyết…

Ngũ hành luân chuyển có xuân hạ thu đông, diễn sinh ra ngày sáng đêm tối, rồi lại diễn sinh ra băng phong lôi quang…

Tất cả hoàn toàn dựa vào ý thức của Diệp Mặc mà dần dần hình thành, không có bất kỳ chậm trễ và dừng lại nào.

Từng đường quy tắc chi lực kia, cùng với trật tự pháp tắc thiên địa khiến Diệp Mặc dần dần hiểu ra nhiều thêm một chút, ý thức của hắn lại lần nữa mở rộng ra ngoài, muốn khuếch đại thế giới của hắn càng rộng hơn. Nhưng khi thần thức ý thức của hắn va chạm vào một đường hỗn độn mơ hồ ở biên giới của Thế giới trang vàng, thức hải của hắn từng trận đau đớn, một lát sau, hắn cũng không thể kiên trì thêm được nữa, ngã trên mặt đất hoàn toàn mất đi cảm giác.

Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh chứng kiến quá trình Thế giới trang vàng hoàn thiện hoàn chỉnh đều sững người lại, bọn chúng nhìn thấy Thế giới trang vàng từ một thế giới không ánh sáng mông lung, biến thành thiên địa nguyên khí dồi dào, hơn nữa có một mặt trời màu đỏ treo phía đông như hồng mông thiên địa.

Xa xa dòng sông cuộn sóng trào bọt nước, thậm chí còn có một vài con cá vọt ra từ bọt nước đó, cứ như vì sinh mạng của mình hình thành mà chúc mừng.

- Lão đại mở thế giới hồng mông?

Vô Ảnh hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:

- Chúng ta cũng là sinh linh hồng mông rồi.

Tiểu Băng Sâm lúc này cũng phản ứng lại, nó há miệng ra, hình như vẫn còn đang chìm đắm trong quá trình mở thế giới, não của nó còn có ích hơn của Vô Ảnh nhiều, biết bọn nó chứng kiến quá trình mở thế giới hỗn độn, bọn nó không chỉ là sinh linh hồng mông, còn có thể có một loại thần thông mở thiên địa.

Nhưng nó cũng nhanh chóng nhớ đến Diệp Mặc, sợ hãi nói:

- Vô Ảnh, lão đại hình như hôn mê rồi, hơn nữa thân thể hình như cũng không ổn ấy.

Vô Ảnh lúc này cũng hiểu ra, mau chóng cùng Tiểu Băng Sâm đến trước mặt Diệp Mặc, sắc mặt đường nét phân minh của Diệp Mặc lúc trước cũng đã dần ảm đạm, da thịt thậm chí cũng nhăn nheo. Sự sống dần dần như muốn tiêu tan trong khoảng thiên địa này, rõ ràng cũng không còn sống được lâu nữa.

- Tiểu Băng Sâm, có chuyện gì thế này?

Vô Ảnh vội vàng hỏi, nó hoàn toàn không chú ý. Từ trước tới giờ đều là nó đi theo Diệp Mặc, một khi Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, thì nó thực sự rất sốt ruột.

Tiểu Băng Sâm nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói:

- Tôi nhớ ra truyền thuyết mở vũ trụ hồng hoang nơi chúng ta ở. Tôi nghe nói có một đại năng tên Bàn Cổ sau khi mở vũ trụ, liền thân tử đạo tiêu. Chuyện lão đại làm lần này hình như cũng không khác biệt gì lắm, mở thế giới hỗn độn. Hơn nữa tu vi của lão đại, dường như cũng kém xa của Bàn Cổ, thế giới mà lão đại mở thậm chí còn chưa hoàn chỉnh.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Băng Sâm, mày mau chóng nghĩ cách đi, lo chết đi mất, chẳng may lão đại xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao?

Vô Ảnh lo lắng quay lô lô, nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Nếu như là giả bộ mắng người, hoặc là có mưu nhỏ nào đó, nó có rất nhiều cách, nhưng đối diện với sự sống chết của Diệp Mặc, thì nó hoàn toàn nghĩ mãi không ra.

Tiểu Băng Sâm lập tức nói:

- Chúng ta phải mau chóng cứu lão đại, một khi sự sống của lão đại hoàn toàn biến mất rồi, cho dù là Thánh đạo chi quả cao cấp cũng không thể nào cứu sống được.

- Tại sao?

Vô Ảnh vẫn còn đang lo lắng hỏi.

Tiểu Băng Sâm đáp:

- Mày có cảm thấy pháp tắc thiên địa của Thế giới trang vàng chút nữa là hoàn thiện không? Hơn nữa chẳng những là pháp tắc thiên địa, thậm chí quy tắc vũ trụ cũng hình như theo thời gian dần trôi bắt đầu hoàn thiện. Nếu như tao đoán không nhầm, sức mạnh của lão đại không đủ, mở thế giới hỗn độn, tự thân của lão đại muốn dung hợp với pháp tắc thiên địa, khiến pháp tắc chi lực càng hoàn thiện hơn.

Nói xong, Tiểu Băng Sâm căn bản cũng không đợi Vô Ảnh nói, liền cắt cánh tay của mình, từng giọt chất lỏng màu trắng nhũ rơi xuống, rơi lên trên người Diệp Mặc, nhưng sự sống của Diệp Mặc vẫn đang chậm rãi tiêu tán, mặc dù tốc độ tiêu tán cũng chậm đi rất nhiều, nhưng cũng không ngừng lại.

- Tiểu Băng Sâm, như này hình như không được.

Vô Ảnh không phải không biết tí gì, nó có thể cảm nhận được sự sống của Diệp Mặc cũng không ngừng tiêu tán lại.

Sắc mặt Tiểu Băng Sâm có chút tái nhợt, đồng thời cầm vết thương lại rồi nói:

- Chính xác là không được, nhưng tao lại nghĩ tới có thứ chắc chắn có thể cứu được lão đại.

- Là gì vậy?

Vô Ảnh không đợi Tiểu Băng Sâm nói xong, vội vàng hỏi.

- Cây Hỗn độn, cũng là cây sinh mạng hoặc gọi là Thế giới thụ. Loại cây như này trong vũ trụ chỉ có một cây, còn cây này thì đúng lúc lão đại vừa mới tìm được, vẫn còn ở trong này, bây giờ cũng cao sắp được một trượng rồi.

Tiểu Băng Sâm nói xong, cũng nâng cánh tay của Diệp Mặc lên, đồng thời hướng Vô Ảnh gọi lớn:

- Mau chóng giúp tao, đỡ lão đại đến phía dưới cây Hỗn độn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio