Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 387: cướp máy bay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y rất hối hận, y hối hận chính mình lúc đầu đã không nghe đề nghị đầu tiên của Lý Nhĩ Tây, lúc đó đáng ra y nên vứt bỏ tất cả ở nơi này, mang theo các anh em rời khỏi San Francisco. Một người có thể tiện tay mà tiêu diệt Liên minh ngầm, lại có thể dễ dàng bị y giết chết sao? Kim Triệu Nam y chắc đã hoang tưởng rồi.

Nhưng hiện giờ cũng không hối hận được nữa, tất cả đều đã chậm rồi. Chỉ có lời Nhĩ Tây nói mới là thực tế, giữ lại được cái mạng mới là quan trọng nhất, nếu đã mất mạng rồi, về sau lấy gì mà báo thù cho anh em?

Kim Triệu Nam đã hoàn toàn tỉnh táo lại, y lúc này mới thật sự nhận thức được Diệp Mặc rất đáng sợ.

- Nói ra tin tức năm đó liên quan đến chị Nhan Hán Văn bang, tao sẽ xem có nên để lại cái mạng cho chúng mày không.

Diệp Mặc thản nhiên nói.

- Tôi sẽ tình nguyện dâng tặng tài sản nhiều năm nay của Hà bang.

Kim Triệu Nam tỉnh táo lại, ngắt lời nói.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:

- Mày cho là tao sẽ để mắt đến bang của mày ư, chút tiền đó với tao mà nói, đòi tiền thật quá đơn giản, cho chúng mày thời gian một phút, không nói sẽ không có cơ hội nữa.

Không để Diệp Mặc nói lại, Lý Nhĩ Tây lại nói thẳng:

- Mười mấy năm trước, Liên minh ngầm sống mái với Hán Văn bang lúc đó muốn Hà bang của chúng tôi giúp, nhưng lúc đó lực lượng bang chúng tôi quá nhỏ, không dám phản kháng, chỉ có thể phái mười anh em đến hỗ trợ. Có hai người đúng là đã gặp chị Nhan, nhưng người bảo vệ chị Nhan của Hán Văn bang đã giết một người anh em của Hà bang chúng tôi, còn một người khác chạy trốn được.

- Sau đó lại nghe nói chiếc vòng tay mà anh tìm chính là cướp được từ trong tay người trong Hà bang chúng tôi, xem ra cái vòng tay kia là của một người khác trong Hà bang cướp được từ chị Nhan, chỉ có điều cậu ta nói, tuy rằng nhìn thấy chị Nhan, nhưng chị Nhan đã chạy trốn, hơn nữa lúc đó cậu ta cũng không nói gì đến việc có được chiếc vòng tay.

Kim Triệu Nam vội gật đầu nói:

- Đúng đấy, sự tình lúc đó là như vậy. Vì chị Nhan cũng không phải nhân vật quan trọng gì, tuy rằng chị ta mất tích, nhưng cũng không có ai đi điều tra.

Diệp Mặc vừa nhìn đã biết hai người này không nói dối, xem ra những việc bọn họ biết cũng không nhiều. Hắn đến Mỹ điều tra tin tức chiếc vòng, đến nơi này, tin tức lại biến mất.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc trong lòng có chút buồn bực, hai tay giơ lên hai quả cầu lửa, tiêu diệt nốt hai đại ca cuối cùng của Hà bang

Ngày hôm sau, tin tức lớn nhất ở San Francisco, nước Mỹ chính là xã hội đen ở San Francisco sống mái với nhau, cảnh sát đã ra quân, trong một đêm mấy bang phái đã biến mất, trả lại sự yên bình cho dân chúng.

Tất nhiên đây chỉ là cách nói của chính phủ, mà tình huống thực tế là, bởi vì Liên minh ngầm của Đông Nam Á và Hà bang bị Diệp Mặc tiêu diệt, mà Sơn Khẩu bang và Hồng Vũ bang đang sống mái với nhau, lưỡng bại câu thương, lại bị cảnh sát tận diệt, cuối cùng chỉ còn Đường bang làm bá chủ.

Mà những bang phái nhỏ rất nhiều, nhưng cũng không có ai dám đi tranh giành miếng ăn với Đường bang.

Lúc này Ninh Khinh Tuyết đang ngồi trên máy bay bay đến San Fransisco, nhíu mày suy nghĩ. Công ty dược Phi Dụ vừa mới phất lên, nhưng lại có tin mẹ cô mất liên lạc. Đối với cô mà nói, quan trọng nhất là cha mẹ được bình an, sau đó mới là sự phát triển của công ty.

Nếu chẳng may mẹ cô xảy ra chuyện gì, cho dù công ty dược Phi Dụ có phát triển nữa cũng không phải điều mà Ninh Khinh Tuyết muốn. Cho nên biết tin mẹ mình mất tích ở Mỹ, Ninh Khinh Tuyết lập tức bay từ HongKong sang San Francisco.

Từ Hongkong đi Mỹ mất mười mấy tiếng, Ninh Khinh Tuyết day day trán, cố gắng thả lỏng một chút.

Cô lấy ra một tờ bùa Hỏa Cầu đặt trên lòng bàn tay, nhìn cẩn thận, chiếc bùa Hỏa Cầu này thoạt nhìn là một tấm giấy đỏ được làm khá tinh xảo, chắc chắn. Đây là bùa mà Đường Bắc Vi cứ quyết đưa cho cô, Đường Bắc Vi đưa cô hơn mười tấm, cô ngại từ chối lòng nhiệt tình của Đường Bắc Vi nên đã nhận, tiện tay cho vào túi.

Nếu trước đó không có việc của Tô Tĩnh Văn, Ninh Khinh Tuyết thấy Đường Bắc Vi đưa ra bùa Hỏa Cầu, chắc chắn đã nghĩ Đường Bắc Vi có vấn đề. Nhưng vì Tô Tĩnh Văn đã chứng minh rằng có tồn tại sự phòng ngự từ pháp khí, cho nên cô cũng không dám lại cho rằng đám bùa Hỏa Cầu này là vô tích sự.

Lúc Ninh Khinh Tuyết đang cẩn thận quan sát bùa Hỏa Cầu, có hai người đàn ông đi qua chỗ cô, có vẻ là đi vào buồng vệ sinh. Nhưng lúc họ đi qua, Ninh Khinh Tuyết chợt cảm giác chiếc vòng cổ của mình bỗng lạnh đi.

Nếu trước kia, Ninh Khinh Tuyết chắc chắn sẽ không coi là chuyện gì to tát, nhưng giờ cô đã biết, vòng cổ của mình chính là một pháp khí phòng thân. Chiếc pháp khí này bỗng nhiên lạnh đi khiến cô có chút cảnh giác hơn. Theo bản năng, cô nhìn thoáng qua hai gã đàn ông vừa đi qua, một gã vừa quay đầu lại, đúng lúc gặp ánh mắt của Ninh Khinh Tuyết đang nhìn qua, gã lập tức quay đầu tránh ánh mắt của Ninh Khinh Tuyết.

Hai người kia có gì đó không ổn, Ninh Khinh Tuyết lập tức phản ứng, cô định đi báo lại nghi ngờ của mình, nhưng lúc mới đứng lên, người phụ nữ ngồi bên cạnh cô bỗng rút ra một khẩu súng lục chĩa về phía cô, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư Ninh, tốt nhất cô không nên lộn xộn, súng của tôi không biết nghe lời đâu.

Lúc này Ninh Khinh Tuyết đã hoàn toàn hiểu được những người này là cố tình đến đối phó với cô. Cô chậm rãi ngồi xuống, nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên bên cạnh, hỏi:

- Các người là ai, rốt cuộc muốn làm gì?

- Việc này không cần cô quan tâm, cô chỉ cần nhớ kỹ, hiện tại đã bị chúng tôi nắm trong tay là được rồi. Nhưng chúng tôi không phải là cướp máy bay, chúng tôi chỉ muốn mời tiểu thư Ninh đến làm khách.

Người phụ nữ cười nhạt một tiếng, súng trong tay đã không thấy đâu rồi.

Có lẽ trong mắt cô ta, đối phó với cô gái yếu ớt như Ninh Khinh Tuyết, dùng súng là không cần thiết.

Ninh Khinh Tuyết cũng không cảm giác mình căng thẳng, mà lạnh lùng nói:

- Nói cho tôi biết là ai phái các người đến? Nếu không nói tôi sẽ phản kháng lại.

Người phụ nữ kia nhẹ nhàng cười:

- Nói cho cô biết cũng không sao cả, cũng không phải sợ cô phản kháng. Vì cô sẽ rất nhanh được gặp người đó, anh ta họ Viễn, ai bảo cô không có mắt, đắc tội với thiếu gia Viễn chứ?

- Hóa ra là tên cặn bã này.

Ninh Khinh Tuyết cười lạnh một cái, cô không ngờ Viễn Kỳ Bân lại to gan thế, còn dám công khai phái người bắt cóc cô trên máy bay.

Hai gã đàn ông lúc nãy đi qua cũng không quay lại, nhưng Ninh Khinh Tuyết đoán chừng hai người này chắc ở đâu đó không xa lắm theo dõi mình. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thấy Ninh Khinh Tuyết bình tĩnh lại, người phụ nữ bên cạnh cũng không nói gì thêm, nhiệm vụ của bọn họ là canh chừng Ninh Khinh Tuyết ở Mỹ, sau đó đợi Viễn Kỳ Bân đến.

- Tất cả mọi người không được nhúc nhích, chúng tao chỉ cướp máy bay, không giết người. Nếu không có mắt, khiêu khích bọn tao thì đừng trách bọn tao không khách khí.

Hai gã đàn ông cầm súng đột nhiên vọt ra, chĩa súng về phía hành khách.

Ninh Khinh Tuyết hơi sửng sốt, Viễn Kỳ Bân điên rồi sao? Cho dù gã có bản lĩnh, chẳng lẽ lại dám cướp máy bay sao? Chẳng lẽ gã không sợ kéo nhà họ Viễn xuống vực sâu?

Ninh Khinh Tuyết theo bản năng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh cũng đang nhìn mình chằm chằm, phát hiện cô ta cũng kinh ngạc như mình. Ninh Khinh Tuyết lập tức biết, bọn cướp và đám người Viễn Kỳ Bân phái tới không phải là một, chỉ là trùng hợp trên cùng chuyến bay.

Tuy rằng Ninh Khinh Tuyết rất tỉnh táo, nhưng không phải tất cả mọi người đều được bình tĩnh như cô, một người đàn ông mập mạp lập tức kinh sợ kêu lên, ông ta không ngờ lại vọt ra khỏi chỗ ngồi, sau đó không để ý gì nữa, cắm mặt chạy ra phía sau.

"Pằng" một tiếng, máu bắn ra khắp nơi, người đàn ông vừa chạy ngã ra đất, vết máu chảy ra từ ót khiến cả đám người trên máy bay im bặt, đến tiếng trẻ con khóc cũng bị người lớn bịt lại.

Mọi người cúi đầu nén tiếng nức nở truyền ra, lại làm cho người ta nghe thấy sợ hơn. Lúc này máy bay lại bỗng rung lắc kịch liệt, phần lớn mọi người mặt đều trắng bệch.

"Pằng pằng", lại là hai tiếng súng vang lên, một loại cảm giác không trọng lực truyền ra.

Xong rồi, chắc hẳn máy bay đã rơi. Cabin lúc nãy còn yên tĩnh vô cùng lại ầm ĩ lên, rơi máy bay thì đằng nào cũng chết, không ai có thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.

Hai người đàn ông lúc nãy mới đứng lên lập tức bị đạn bắn trúng. Hai người ngã xuống, hai gã kẻ cướp lại lớn tiếng hô:

- Mọi người lập tức ngồi xuống, nếu dám cãi lời lập tức giết chết!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio