Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 419: con thuyền đánh cá không né tránh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy chiếc thuyền có lá cờ hình đầu lâu, Ninh Khinh Tuyết thất vọng từ bỏ ý đồ dương buồm lên, cầm lấy khẩu súng tự động trong tay.

Chiếc thuyền đó đã hiện ra trước mắt cô, hơn mười tên trên thuyền đều nhìn chằm chằm vào Ninh Khinh Tuyết, ánh mắt đáng sợ như loài lang sói. Dường như bọn chúng không thèm để ý đến khẩu súng trong tay Ninh Khinh Tuyết, chỉ nhìn thấy một Ninh Khinh Tuyết đẹp như tiên nữ mà thôi.

Cách tới mười mấy mét nhưng Ninh Khinh Tuyết cũng có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt của bọn chúng, trái tim cô trùng hẳn xuống, cô rất muốn nổ súng, nhưng cho dù là cô có thể làm bị thương một tên nhưng cũng không thể đánh lại được một đội hải tặc đông như vậy. Muốn bắn trúng được một tên cũng giống như nằm mơ vậy, cho dù có đưa cô súng rồi dí thẳng vào người tên hải tặc nào đó thì cô cũng không thể bắn trúng nổi một tên.

-Trời ạ, cô gái đó đẹp quá, tao nhất định phải có cô ta...

Một gã da trắng kinh ngạc thốt lên, mặc dù là tiếng Anh, nhưng Ninh Khinh Tuyết vẫn có thể hiểu được.

-Sean, đó là thuyền của thủ lĩnh, cô gái kia lại ở đó, nhưng sao tao không thấy thủ lĩnh đâu? Truyện được copy tại Truyện FULL

Một gã thanh niên đứng bên cạnh gã đàn ông da trắng đó bỗng nhiên nhớ đến mục đích bọn chúng đi tìm kiếm chiếc thuyền này.

Bọn chúng đến đây để tìm kiếm tung tích của thủ lĩnh, không phải đến để tìm gái đẹp. Nhưng cô gái này thực sự là rất đẹp, cái đẹp của phụ nữ đã bị cô chiếm hết mất rồi.

Bị câu nói đó nhắc nhở, tất cả những tên trên thuyền mới sực tỉnh, bọn chúng không nhìn thấy thủ lĩnh trên thuyền, nhưng lại nhìn thấy một cô gái đẹp đến không thể tưởng tượng được, ở nơi biển trời mênh mông như thế này, chuyện này có chút gì đó kỳ dị.

-Cô ta còn cầm súng, ha ha...

Cùng với tiếng cười, ánh mắt của tất cả những tên đứng trên tàu đều đổ dồn vào khẩu súng Ninh Khinh Tuyết cầm trên tay.

-Buông súng của cô xuống, sau đó lên thuyền của chúng tôi, không thì đừng trách chúng tôi không khác khí.

Một gã cầm loa gào lên với Ninh Khinh Tuyết.

Ninh Khinh Tuyết nghe thấy rõ ràng những lời bọn chúng nói, tiếng Anh của cô cũng không tệ, đều có thể hiểu được những câu này, trong lòng cô cũng biết nếu rơi vào tay bọn người này thì sẽ thê thảm đến mức nào.

Ninh Khinh Tuyết chợt phát hiện ra, tay của tên cầm đầu trên tàu đó giơ lên, một tia sáng rít lên, hướng về phía cổ tay của cô.

Là phi tiêu? Ninh Khinh Tuyết kịp thời phản ứng lại, nhưng cô cũng không kịp né, nhưng chiếc phi tiêu đó còn chưa bay đến trước mặt cô, thì đã bị một vầng ánh sáng trắng chặn lại, Ninh Khinh Tuyết biết lại là sợi dây chuyền chặn chiếc phi tiêu lại, cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền mờ dần đi, trong lòng vô cùng giận dữ.

Cô không ngờ bọn quỷ nước ngoài này lại sử dụng ám khí thành thạo như vậy. Nhưng cô lập tức giương súng lên, bắn tới tấp về phía đối diện.

Những tên hải tặc trên thuyền đều là những kẻ kinh nghiệm đầy mình, lúc Ninh Khinh Tuyết giương súng lên, tất cả đều cúi rạp người xuống, ngoại trừ một tên xui xẻo bị trúng đạn ra, thì những tên còn lại đều không sao hết.

Bởi chiếc thuyền này giống như vật chắn ngăn cản, nên Ninh Khinh Tuyết chỉ bắn trúng một tên, mặc dù cô không có kinh nghiệm chiến đấu trên biển, nhưng cũng biết cô có thể nổ súng là vì đám hải tặc này không muốn giết cô, mà muốn cô sống, thậm chí là không coi cô ra gì. Ninh Khinh Tuyết cũng nấp vào trong khoang thuyền, chiếc thuyền của cô vẫn di chuyển với tốc độ rất nhanh, nhưng cùng với tiếng súng vang lên, cô phát hiện ra cột buồm của mình đã bị gãy.

Chiếc thuyền đang di chuyển với tốc độ nhanh đột nhiên dừng lại, Ninh Khinh Tuyết vô cùng đau lòng, cô không đau lòng vì tên hải tặc vừa chết, mà đau lòng vì không thấy Diệp Mặc đâu.

Cô không sợ chết, nhưng chết như này thì cô không cam lòng, đến cả mặt Diệp Mặc cô cũng không thể nhìn thấy được, cô vẫn còn chưa nói lời xin lỗi với Diệp Mặc, cô vẫn còn chưa đền bù cho Diệp Mặc.

Ninh Khinh Tuyết yên lặng đổi một băng đạn khác, vừa rồi đã bắn hết một băng đạn, tổng cộng cô cũng chỉ có mỗi hai băng đạn thôi.

Ngân Tử im lặng nấp đằng sau Ninh Khinh Tuyết nó dường như cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong lòng Ninh Khinh Tuyết, nên cũng thỉnh thoảng rên lên một tiếng.

-Cô gái ở trên thuyền kia, bỏ vũ khí trong tay cô xuống, sau đó bước ra, chúng tôi đảm bảo sẽ không làm cô bị thương. Nếu như cô còn chống cự, chúng tôi sẽ lập tức cho nổ con thuyền đó.

Lời của những tên hải tặc trên chiếc thuyền đối diện truyền tới.

Ninh Khinh Tuyết cắn môi, luồn súng qua khe hở của khoang thuyền, lại tiếp tục nổ súng, lần này bắn trúng hai tên. Những tên còn lại như bị cô chọc tức, nhưng vẫn không dám nổ súng, vì sợ làm bị thương Ninh Khinh Tuyết.

Hai trái lựu đạn đã rơi xuống cột buồm của Ninh Khinh Tuyết, lập tức đầu thuyền của cô bị thủng hai hố lớn, dường như bọn hải tặc sợ phá hỏng chiếc thuyền này, với lại bọn chúng cũng không có nhiều lựu đạn, nên sau khi vứt hai quả lựu đan sang, bọn chúng lại tiếp tục cầm loa lên uy hiếp.

Ninh Khinh Tuyết dẫn Ngân Tử nấp vào một góc của khoang thuyền nằm yên không nhúc nhích, cô biết nhiều nhất mình cũng chỉ có mười viên đạn, nếu như tiếp tục bắn thì cô chỉ còn con đường chết. Một khi không còn đạn, thì nhất định những tên hải tặc đó sẽ xông đến.

Hỏa cầu phù của cô mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể giết được ba tên thôi.

Lúc Ninh Khinh Tuyết đang lo lắng không biết nên phải làm như thế nào, đột nhiên cô cảm thấy thân tàu hình như hơi rung chuyển, Ninh Khinh Tuyết quay đầu về phía mũi thuyền theo bản năng, một cái neo sắt lớn đã rơi xuống mũi thuyền, rơi thẳng xuống cái hố do hai quả lựu đạn gây ra lúc nãy.

Hóa ra bọn hải tặc này dùng lựu đạn để tạo hố trên thuyền là để thả neo xuống. Thả một sợi dây xích bằng thép qua để kéo hai thuyền sát vào nhau, Ninh Khinh Tuyết biết cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Ninh Khinh Tuyết đột nhiên đứng phắt dậy, cô cầm súng bắn những phát cuối cùng, sau khi bắn xong cô lập tức nhảy xuống biển, rồi tự sát dưới biển.

-Ngân Tử, đợi sau khi tao nhảy xuống biển, mày cũng phải lập tức bay đi đấy, mặc dù ở đây không gần hòn đảo nào, nhưng so với ở đây chờ chết thì còn tốt hơn nhiều.

Ninh Khinh Tuyết có chút lưu luyến vuốt ve bộ lông của con chim này, cô không nỡ rời xa nó.

Nếu như không có Ngân Tử luôn ở bên cạnh cô, thì cô đã không thể chống lại những con quỷ trên thuyền không phút nào ngừng dày vò cô, nhưng Ngân Tử đã cho cô sự dũng cảm, thậm chí có Ngân Tử làm bạn cô còn có thể tu luyện được.

Ngân Tử rõ ràng có thể hiểu được những lời nói của Ninh Khinh Tuyết, nó hoảng hốt thét gào. Rồi đột nhiên nó không gào thét nữa, nó bắt đầu kêu lên, rồi dùng mỏ kéo kéo Ninh Khinh Tuyết, dường như muốn cô nhìn gì đó.

Ninh Khinh Tuyết nhìn theo tiếng kêu của Ngân Tử, không ngờ cô lại nhìn thấy một con thuyền, cô hiểu ý của Ngân Tử, nó muốn cô trốn lên chiếc thuyền đó.

Ninh Khinh Tuyết cười đau khổ, con thuyền đó chạy với tốc độ rất nhanh, cô nhìn thấy rõ đây là một con thuyền đánh cá, cô thu ánh mắt về, vuốt ve bộ lông màu bạc của con chim, nói:

-Đó chẳng qua chỉ là một con thuyền đánh cá thôi, đến người chủ của con thuyền còn khó có thể giữ được mạng sống, nói gì đến chuyện cứu chúng ta?

Những tên hải tặc định bắt Ninh Khinh Tuyết lên thuyền cũng đã nhìn thấy con thuyền đánh cá đó, lập tức cầm súng hướng về phía con thuyền, đợi cho đến khi con thuyền vào phạm vi có thể nổ súng, sẽ lập tức bắn, bọn chúng sẽ không đối xử với con thuyền này giống như đã đối xử với Ninh Khinh Tuyết đâu.

Đến lúc này bọn chúng vẫn chưa ra tay với Ninh Khinh Tuyết bởi Ninh Khinh Tuyết ở trên con tàu của thủ lĩnh bọn chúng, còn một điều nữa đó là vì Ninh Khinh Tuyết là một tuyệt sắc giai nhân, đối với bọn hải tặc mà nói, bọn chúng chỉ theo đuổi duy nhất hai chuyện, thứ nhất là tiền, thứ hai là gái đẹp.

Người đẹp như Ninh Khinh Tuyết đừng nói là nhìn ngay cả nghe thôi bọn chúng cũng chưa từng nghe nói đến. Nhưng vẫn còn một chuyện khiến bọn chúng không nghĩ ra, đó là chiếc thuyền đánh cá này sao nhìn thấy bọn chúng rồi mà lại không tránh đi, mà lại còn tăng tốc để tiến tới gần, một chuyện càng khiến bọn chúng không thể nghĩ ra được đó là, ở giữa biển khơi mênh mông như thế này, lại xuất hiện một chiếc thuyền đánh cá.

Edern đã dùng rada để tìm từ rất xa, không ngờ hai mục tiêu mà anh ta tìm thấy lại là hai chiếc thuyền có cờ hình đầu lâu, anh ta định lập tức đổi hướng, nhưng Diệp Mặc đã ngăn anh ta lại.

Edern không biết tên của Diệp Mặc, nên anh ta chỉ có thể gào thét trong lo lắng:

-Hai chiếc thuyền mà tôi nói đến hóa ra lại là hai chiếc thuyền có cờ in hình đầu lâu, thuyền đó chính là thuyền của bọn hải tặc, chúng ta mà đi đến đó, chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.

Diệp Mặc lại chậm rãi bước về phía mũi thuyền, rồi nói:

-Daphne của anh không phải bị bọn hải tặc cướp đi sao?

Edern nói không chút do dự:

-Đúng là bị bọn chúng cướp đi, bọn chúng giết vô số hành khách trên "Bắc Mã Hào" sau đó cướp hết phụ nữ ở trên tàu, bọn chúng chính là ma quỷ, không bọn chúng còn không bằng ma quỷ.

Diệp Mặc cười nhạt:

-Một khi đã là ma quỷ bắt Daphne của anh đi, anh không đi cứu cô ấy, lại còn định bỏ trốn, tôi thấy có vẻ như anh không thật lòng với Daphne. Một khi đã như vậy, anh đi đi, tôi muốn qua đó xem xem thế nào.

Diệp Mặc đương nhiên là muốn đi, giữ biển cả mênh mông thế này, bất luận là gặp người nào, hắn đều sẽ không bỏ qua, nếu chẳng may người đó biết được tung tích của Ninh Khinh Tuyết, mà hắn bỏ qua thì lúc đó có hối hận cũng không kịp.

-Không phải, chúng ta mà đi thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết, tôi muốn quay về gọi người đến cứu Daphne, không thì cái chết của tôi cũng không có chút giá trị nào, cũng không thể cứu được Daphne ra.

Edern thấy Diệp Mặc hiểu lầm anh ta như vậy, vội vàng giải thích.

Dưới góc độ của Edern mà nói, Diệp Mặc không thể không khâm phục lí trí của anh ta, anh ta nói không sai chút nào, chỉ có điều nếu như chỉ có một mình anh ta đi thì quả thật là đi tìm cái chết.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

-Edern, nếu anh tin lời tôi, cùng tôi đi cứu Daphne, nếu như anh không tin lời tôi, thì bây giờ anh có thể ngồi thuyền và quay về, đối với tôi đám hải tặc này chẳng là gì cả, anh chọn nhanh đi, không thì thuyền của chúng ta sắp tới sát thuyền của bọn chúng rồi đấy.

Sắc mặt của Edern thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta thở dài, bây giờ cho dù có không tin Diệp Mặc thì cũng không kịp nữa rồi, thuyền của bọn họ chỉ cách thuyền của bọn hải tặc 200 – 300 mét nữa thôi. Cho dù bây giờ anh ta có nhảy xuống biển, thì cũng vẫn rơi vào tay bọn hải tặc, cuối cùng vẫn chỉ có con đường chết mà thôi. Trước sau gì cũng chết, chi bằng đi theo cái người Hoa Hạ to gan lớn mật này xem sao, chết cho dứt khoát một chút.

"Đoàng" một tiếng, một quả lựu đạn rơi xuống bên cạnh thuyền đánh cá. Edern cảm nhận được cả con thuyền chấn động, anh ta biết là xong đời rồi, đám hải tặc này không chào hỏi gì mà đã nổ súng rồi.

Edern điều khiển con thuyền đánh cá, muốn con thuyền tiến ra xa một chút, quay về phía Diệp Mặc hét lên:

-Anh vào khoang thuyền nhanh lên, tôi sẽ đổi hướng...

Edern vừa nới xong, kinh hãi phát hiện ra không thấy người Hoa Hạ đó đâu nữa rồi, người này vừa mới rồi còn đứng ở trên mũi thuyền cơ mà? Sau tiếng lựu đạn nổ thì lại không thấy đâu là sao!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio