Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 462: người hung ác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Yên - một người luyện võ Hoàng cấp hậu kì mà người con trai này đã luyện thành đỉnh cao Hoàng cấp, dưới tình hình người ta không đề phòng, Hàn Yên lại không né tránh.

"Pạt" một cái, Hàn Yên lại bị đánh một cái vừa vặn.

Nộ khí trong lòng Hàn Yên trào lên không thể nén lại. Cô chưa từng nếm qua sự thiệt thòi này lúc nào, không ngờ lại bị người ta cho ăn bạt tai ngay trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền rút ra một thanh kiếm trong ba lô sau lưng, đâm thẳng đến.

-Muốn đánh? Được lắm, anh đây đánh với mày.

Người đàn ông này vừa quẹt một cái vào bên hông, một thanh nhuyễn kiếm liền xuất hiện trong tay anh ta.

Leng keng…

Mới kêu hai tiếng, trường kiếm trong tay Hàn Yên lạo bị chặt đứt thành mấy đoạn. Người đàn ông này được thế không bỏ qua cho người, không vì Hàn Yên là con gái mà nể nang, giơ chân lên đá Hàn Yên một cước.

Nếu Hàn Yên dưới tình trạng lí trí, một cước này chưa chắc có thể đá gục cô. Nhưng cô đã giận tới mức gần như mất đi lí trí, chỉ muốn một kiếm giết chết tên đã sỉ nhục cô nhưng càng thế cô càng rơi xuống hạ phong.

Người đàn ông này một cước đã vào đúng chân của Hàn Yến, Hàn Yến bị đá ra xa mấy thước mà không hề có phản kháng nào, nằm bẹp trên mặt đất, vẻ mặt dại ra.

Đá ngã Hàn Yên, người đàn ông này đi lên trước vài bước, đến trước mặt Hàn Yên cười lạnh nói:

-Một chân tao dẫm xuống, chân kia của mày đứt rời như thường, mày có tin không?

Hàn Yên cắn chặt răng, nhìn chằm chằm người này một cách tức giận, không nói câu nào cả.

-Không tin.

Một giọng nói lạnh lùng thay Hàn Yên trả lời.

Người đàn ông này hơi sửng sốt, lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Mặc nhưng anh ta rất nhanh đã phản ứng lại,

-Mày lại là đứa tép riu nào thế? Dám chống đối lại tao à?

Người xem xung quanh càng thêm hưng phấn, lại tới thêm một người, lại có kịch hay xem rồi Nguồn tại ện FULL

Diệp Mặc không thèm để ý đến anh ta, giơ tay ra đỡ lấy chân bị đứt của Hàn Yên, sau đó lại đút một viên đan dược cho Hàn Yên uống, lúc này mới đỡ Hàn Yên đứng lên, hổ thẹn nói:

-Xin lỗi, anh tới muộn.

Hàn Yên thấy Diệp Mặc đi tới, không kìm nổi oan ức trong lòng nữa, nhào vào lòng Diệp Mặc khóc lớn. Cô biết lúc thi đấu rất loạn, không ngờ lại loạn như thế, đây đúng là dùng nắm đấm để nói chuyện, không có chút thông cảm nào.

Diệp Mặc đỡ lấy Hàn Yên, lại nhìn dấu tay trên mặt cô, nói với giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị:

-Mặt của em là ai đánh?

Hàn Yên vẫn chưa trả lời thì người đàn ông kia đã nói một cách lớn lối:

-Là ông đây đánh đấy, có gan thì mày đến đánh ông một cái? Không có thì tự tát vài cái rồi cút đi. Là lăn ra ngoài chứ không phải đi ra ngoài nhé.

Xung quanh lại có vài tiếng cười nhưng rõ ràng là tiếng cười này đã ít đi rất nhiều. Nhiều người thấy phương pháp mà Diệp Mặc giúp Hàn Yên chữa chân, họ trầm xuống. Chân của Hàn Yên rõ ràng là bị đá đứt, cho dù là ở bệnh viện cũng cần thời gian một tháng mới miễn cưỡng xuống đất được. Thế nhưng người trẻ tuổi này chỉ là nắn đơn giản cho cô ấy, sau đó lấy một viên đan dược cho cô ta uống đã đỡ cô dậy, đây đúng là quá vô lí.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, đột nhiên tiến tới một bước, chớp mắt đã đến trước mặt người đàn ông kia, sau khi tát hai cái bạt tai, giơ chân lên đá đúng vào ngực anh ta.

Không có bất kì người nào có thể kịp phản ứng lại, một cước này của Diệp Mặc đã đá vào bụng dưới của người đàn ông đỉnh cao Hoàng cấp hậu kì.

Người này bị lùi lại mấy chục bước, phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngồi trên đất. Máu tươi đầy mặt, mặt rõ là bị đánh rất lợi hại.

Diệp Mặc chậm rãi đi tới, bỗng đứng trước mặt người đàn ông này giơ chân lên và dẫm xuống. Một thanh âm của tiếng vỡ xương khiến da dầu người ta tê dại vang lên, không ngờ Diệp Mặc lại ngang nhiên dẫm nát một chân của người đàn ông này.

Xung quanh lúc này lặng ngắt như tờ, vừa nãy lúc người đàn ông này ức hiếp Hàn Yên, bọn họ xem rất thích thú, cảm thấy đó là một trò giải trí. Nhưng bây giờ, lúc Diệp Mặc dẫm nát chân của người đàn ông này, xung quanh không có ai cảm thấy nó thú vị nữa, đều có chút cảm giác âm thảm. Họ đều đang nghĩ người này là ai? Xuống tay thật độc ác.

Vừa nãy lúc người đàn ông này đánh Hàn Yên, không một ai đứng ra nói. Bây giờ cũng như thế, vẫn không có ai đứng ra nói. Không giống nhau chính là vừa nãy rất nhiều người cười đùa xem trò vui, bây giờ lại lặng ngắt như tờ.

-A?

Người bị Diệp Mặc dẫm vỡ xương đùi này cuối cùng cũng kêu lên, âm thanh cho dù đến Vương Tây Nhạc trên tầng cũng có thể nghe thấy, nhưng anh ta vẫn không dám ra xem, sợ bị văng miểng đến thân. Anh ta hiểu bây giờ bất cứ người nào ở trong khách sạn đều không phải là người mà Vương Tây Nhạc anh ta có thể đụng đến.

-Tôi là đệ tử của Ý Kiếm Môn - Phùng Nan tham gia thi đấu, anh không thể đồng thủ với tôi…

Lời nói của người này có chút thều thào, chỉ là anh ta vẫn chưa nói xong, Diệp Mặc lại dẫm lên một chân khác của anh ta. Sau đó Diệp Mặc lại dẫm lên phần ngực của người đó, một tiếng xương cốt bị gãy làm người ta cảm giác người trẻ tuổi này ra tay thật độc ác.

Phùng Nan chỉ nói nửa câu thì không còn hơi sức để nói nửa sau nữa mà gục đầu mềm nhũn xuống, ngã trên đất, không biết là sống hay chết nhưng lại không có ai dám đến đỡ y.

Lúc này Hàn Yên đã bình tĩnh lại, vội vàng kéo hắn lại. Diệp Mặc không biết Ý Kiếm Môn nhưng cô lại biết, một môn phái không thua gì gia tộc ẩn môn Hạ Thị. Loại môn phái này Quảng Hàn Môn bọn họ không thể đụng vào, đắc tội môn phái này chả khác gì diệt môn cả.

-Diệp đại ca, chúng ta đi thôi.

Hàn Yên kéo tay Diệp Mặc, nói có chút lo lắng. Nói xong còn theo bản năng nhìn Phùng Nan đang nằm trên đất, đoán là anh ta dữ nhiều lành ít.Tuy cảnh sát sẽ không đến khách sạn Tây Nhạc, ở đây cũng sẽ không có ai đi báo cảnh sát nhưng ngộ nhỡ Diệp Mặc giết người thì vẫn khiến Hàn Yên lo lắng vô cùng.

Diệp Mặc xua tay

-Chúng ta phải ở đây, sao có thể đi được? Em nói đi, còn ai ức hiếp em nữa.

Lời Diệp Mặc vừa nói ra, Hạ Sâm rụt đầu lại theo bản năng, dựa vào thân thủ của Diệp Mặc chắc chắn là Huyền cấp trở lên. Hơn nữa Diệp Mặc xuống tay rất cay độc, không có ý lưu tình. Nếu hắn có thể đánh Phùng Nan thành ra thế này, rõ ràng hắn có thể đánh anh ta thành ra như vậy.

Hạ Sâm có ý phải gọi bề trên của sư môn đến nhưng bây giờ trưởng bối của sư môn lại không có ai ở đây.

Hàn Yên không nói gì, nhưng Diệp Mặc đã nhìn về hướng Hạ Sâm vì người ở chỗ này đều hướng ánh mắt về Hạ Sâm.

Diệp Mặc đi lên vài bước, quan sát Hạ Sâm một cách lạnh lùng, rồi mới lên tiếng:

-Vừa nãy mày cũng động thủ rồi?

Hạ Sâm rùng mình một cái, anh ta cũng nhìn Phùng Nan đang nằm bất động ở đó, không còn có sự thong dong bình tĩnh kiểu châm chọc và đùa giỡn đó nữa mà là vẻ mặt kinh hoàng, nói:

-Không có, tiền bối, vừa nãy tôi không đánh cô ấy.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Mặc, Hạ Sâm không chịu nổi nữa, "bụp" một cái, quì luôn xuống

-Tiền bối, tha mạng, tôi thực sự không động thủ đánh cô ấy, tôi chỉ là châm chọc cô ấy vài câu, tôi, tôi…

Hạ Sâm chỉ nói vài câu đã giơ tay lên tát không ngừng vào mặt mình, mãi cho đến sau khi trên mặt bị đánh đến ra máu, Diệp Mặc mới lạnh lùng nói:

-Cút, lần sau đừng để tao gặp lại mày.

-Vâng, vâng, tiền bối, em lập tức cút ngay…

Hạ Sâm tuy nghẹn khuất căm phẫn, cũng biết bây giờ không phải lúc tức giận, anh ta phải bảo vệ tính mạng sau đó mới có thể tố cáo với bề trên được.

Hạ Sâm cũng không để ý đến sự chế nhạo của người khác nữa, anh ta vội vàng cúi đầu lui về phía sau mấy bước, vội vàng đi vào trong thang máy, đi thẳng về phòng của mình. Nhưng trong lòng anh ta đã coi Diệp Mặc như người chết rồi. Một kẻ Huyền cấp hèn mọn lại dám động thủ với Hạ gia, hơn nữa còn đánh Phùng Nan của Ý Kiếm Môn tới mức không biết sống chết ra sao.

Đệ tử các môn phái vốn còn đang ồn ào ở đại sảnh, bây giờ tự giác yên lặng. Hai đệ tử còn lại của Ý Kiếm Môn nhấc Phùng Nan không biết sống chết ra sao bước nhanh về phòng. Việc hôm nay họ nhất định phải nói cho trưởng bối của sư môn ra mặt cho họ.

Cái bàn bên cạnh cửa sổ có ba người ngồi, một nam hai nữ. Hai người con gái thì ăn mặc đạo cô, người đàn ông kia cũng anh tuấn phi thường, giơ tay nhấc chân đã có một khí thế cao quí, bọn họ xem một cách khách quan từ đầu đến chân chuyện này.

-Người này xuống tay tàn nhẫn, quyết đoán, hơn nữa tu luyện ít nhất cũng là hậu kì Huyền cấp, không biết là đệ tử môn phái nào. Chỉ tiếc là chờ người của Ý Kiếm Môn và Hạ gia quay về, đoán là…

Người đàn ông kia lại thở dài, lắc đầu nói. Trong lòng cũng giống người khác, coi Diệp Mặc là người không lâu sau sẽ thành người chết.

-Sư tỷ, người này chúng ta có phải từng gặp rồi không? Sao em cảm giác hắn giống người đó thế?

Đạo cô nhỏ tuổi hơn bỗng chen vào nói.

Đạo cô lớn tuổi hơn gật đầu nói nhỏ:

-Vũ Nhi, em đúng là không nhìn lầm, hắn chính là người che mặt tham gia hội đấu giá ở Tê Hà tự - núi Vô Lượng sơn, nhớ kĩ là ngàn vạn lần không được gây sự với hắn.

-Hai vị sư muội, hai người quen người này à?

Người con trai anh tuấn kia nghi ngờ hỏi.

Đạo cô lớn tuổi hơn gật đầu nói:

-Ừ, nếu em không nhìn nhầm thì người này năm đó tham gia hội đấu giá ở Tê Hà tự Vô Lượng sơn. Lần đó sư huynh không đi, lúc đó hắn một mình giết chết anh em Long Thị, hơn nữa nghe nói cao thủ Địa cấp Độc Lang cũng chết trong tay hắn, là một người sát phạt quyết đoán vô cùng lợi hại. Thạch sư huynh, anh cố đừng tiếp xúc với hắn, hắn rất thích giết chóc.

-Ồ, không ngờ lại có thể giết chết anh em Long Thị? Còn giết được Độc Lang? Chả nhẽ hắn là cao thủ Địa cấp? Nhưng sao có thể, xem tuổi của hắn mới hai mươi tuổi, cao thủ Địa cấp hai mươi tuổi, đừng nói anh chưa từng gặp, nghe thôi cũng chưa từng nghe qua.

Ánh mắt Thạch sư huynh này nhất động, nói mà có chút kinh ngạc.

Kì tài ngút trời - Thạch Trọng, hai mươi sáu tuổi đã tu luyện thành hậu kì Huyền cấp rồi, có thể nói người có thể đến được trình độ như anh ta đã là có một không hai rồi. Nhưng hôm nay anh ta lại nghe nói người đó còn trẻ hơn anh ta đã giết anh em Long Thị, huống chi còn giết Độc Lang, có thể thấy tu luyện của hắn ít nhất cũng là Địa cấp.

Bởi tu vi Địa cấp và tu vi Huyền cấp khác nhau quá lớn, vì thế Thạch Trung không cho rằng Diệp Mặc tu luyện Huyền cấp đã có thể giết Độc Lang.

-Có chút thú vị.

Sau khi Thạch Trung biết chiến tích của Diệp Mặc, cũng không vì lời của hai vị đạo cô mà kiêng nể, mà lại nhìn Diệp Mặc có chút hứng thú.

Tuy Hàn Yên rất muốn rời khỏi nhưng Diệp Mặc lại đưa cô đến bàn tiếp tân.

-Rất xin lỗi ngài, phòng không còn nữa rồi.

Nữ lễ tân này tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc thần uy đại phát, giọng điệu nói chuyện có chút nơm nớp lo sợ, cô ta sợ Diệp Mặc không nói chuyện đạo lí.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

-Bảo chủ của các cô Vương Tây Nhạc xuống đây một chuyến, bạn cũ đến rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio