- Bao vây tấn công.? Chúng ta bây giờ sẽ động thủ với hắn sao? Hoặc là chúng ta trước tiên có thể đả kích thế lực sau lưng hắn.
Người thiếu phụ tên chị Linh lại hỏi lần nữa
Khúc Lão lắc đầu nói:
- Bây giờ không phải là lúc động thủ với hắn, hơn nữa hắn có thể lấy ra tinh thạch cực năng là vì hắn không biết giá trị của tinh thạch, còn cả một điều đến hiện tại hắn cũng không muốn động thủ với chúng ta. Về phần đả kích thế lực sau lưng hắn, bây giờ cũng không phải lúc.
- Diệp Mặc con người này, chúng ta điều tra rất kỹ càng, hắn chính là một con chó điên. Theo như tin tức mới nhất mà chúng ta điều tra được, Hợp Lưu phái và Điểm Thương thiếu chút nữa là diệt môn, chính là do hắn gây nên. Còn đệ nhất ẩn môn Hồ Lô Cốc, Hoa Hạ, gần đây hầu như không có tin tức gì. Chúng ta cũng hoài nghi có quan hệ với hắn, tuy rằng hắn bây giờ cũng không diệt nổi Hồ Lô Cốc, nhưng cái loại điên cuồng trả thù như hắn, ta đoán chừng Hồ Lô Cốc cũng sợ hắn, vì vậy, hiện tại vẫn chưa phải là lúc chúng ta lật mặt với hắn. Chúng ta không có thời gian và tinh lực để lãng phí cho hắn, khi thời cơ tới sẽ có người tự động tiêu diệt hắn.
Diệp Mặc trốn ở một bên, muốn ngay lập tức ném một quả cầu lửa tiêu diệt Khúc lão, nhưng hắn biết hiện tại hắn không thể manh động. Bắc Sa, bây giờ đang rất kiêng kị, hắn không thể không kiêng kị Bắc Sa, hắn không không chỉ một mình, một khi chọc giận Bắc Sa thì…, điều hắn muốn chính là làm sao bảo vệ cho người ở bên cạnh hắn.
- Lương Thạch Quốc, Trần Trụy và Pierre hiện tại đều ở lại, đến lúc đó cùng ta trở về tổng bộ, anh lập tức quay trở lại. Đồng thời chú ý hành tung của Diệp Mặc, hồi báo kịp thời, trước khi nhận được thông báo từ trên, tuyệt đối không được phép bắt cóc người nhà hắn.
Lão già nhìn chăm chăm vào Lương Thạch Quốc, giọng điệu có chút nghiêm nghị.
- Vâng, Khúc lão.
Lương Thạch Quốc không dám có bất kỳ phản bác nào, vội vàng đáp lại.
Sau khi Khúc lão nói xong, sắc mặt dịu đi, lão nhìn người thiếu phụ kia nói:
- Tôi cần kiểm tra tinh thạch cực năng một chút, nếu xác nhận, ngay lập tức gói lại và đưa đi ngay cùng với một viên khác.
- Vâng, Khúc lão.
Người thiếu phụ này đem thạch đá cực năng mà Lương Thạch Quốc mang tới mang ra phía trước bàn hội nghị cho Khúc lão, đồng thời đưa ra một rương màu vàng.
Diệp Mặc chú ý tới rương màu vàng này cùng với cái hắn lấy được giống y hệt nhau, hắn lập tức biết ngay ở phía trong còn có một viên tinh thạch khác. Hắn còn lo mình lần này đến không có thu hoạch gì, nơi này quả vẫn còn một viên tinh thạch, nói như vậy thì hôm nay có hai viên tinh thạch nhập trướng rồi.
Khúc Lão kiểm tra một chút viên tinh thạch chị Linh mang tới, gật gật đầu, mở rương ra đặt viên tinh thạch đang cầm trong tay song song với một viên tinh thạch khác, dùng vải bố màu vàng che lên. Vừa lúc đó, Diệp Mặc lấy tốc độ cực nhanh, đổi 2 viên tinh thạch bằng hai viên đá bình thường ngay trước mặt Khúc lão. Bởi tốc độ của hắn quá nhanh, lại có thuật ẩn thân hỗ trợ nên không ai có thế nhìn ra được, đến lúc Khúc lão đóng rương lại.
Diệp Mặc mừng thầm trong lòng may là Trần Trụy không vào trong, một khi Trần Trụy ở bên trong này, rất có thể cử động của hắn sẽ bị phát hiện. Sau khi lấy được đồ hắn lập tức rời đi, hắn vừa đi ra ngoài cửa ra vào, liền nghe thấy trong tầng hầm ngầm hô to một tiếng.
Bị phát hiện nhanh như vậy sao? Diệp Mặc trong lòng hết sức kì lạ. Thần thức của hắn lập tức hướng vào trong, quả nhiên phát hiện rương màu vàng lại bị mở ra, hơn nữa tất cả người ở bên trong thần sắc tái nhợt, Khúc lão mặt cắt không còn giọt máu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Nghe được bên trong có tiếng kêu to, Trần Trụy với tốc độ nhanh nhất xẹt qua bên người của hắn, vọt vào tầng hầm ngầm.
Cơ hội tốt, hắn không một chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy khỏi tầng hầm rất nhanh ra trạm xăng liền bước lên phi kiếm hướng thẳng về phía Lạc Thương. Vì không để cho Lương Thạch Quốc hoài nghi, hắn nhất định phải đi Lạc Thương chuyến nữa.
- Có chuyện gì vậy, Khúc lão?
Trần Trụy tuy rằng cấp bậc tương đối thấp nhưng bởi anh ta là người tu cổ võ, hơn nữa còn là người tu cổ võ tương đối cao, cho nên địa vị khá siêu nhiên. Anh ta ở trước mặt Khúc lão cũng không để ý đến Lương Quốc Thạch.
- Tinh thạch vừa có kẻ đánh tráo rồi.
Chị Linh sắc mặt tái nhợt, ở bên trong đèn đuốc sáng trưng hơn nữa rương màu vàng vẫn đặt trên mặt bàn, có thể nói con mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn vào rương màu vàng này, vậy mà trong nháy mắt đã bị kẻ nào đó đánh tráo, biến thành hai hòn đá vô dụng, điều này thật là khó chấp nhận được.
Mà tinh thạch này từ lúc đặt vào trong cho đến lúc đóng lại, rồi đến lúc mở ra, chỉ có mình Khúc lão, hoặc là nói chắc chắn là sau khi trong rương có hai viên tinh thạch, chỉ một mình lão sờ qua rương màu vàng này.
Nhưng nếu nói là Khúc lão đánh tráo thì khả năng cũng không lớn, thứ này vốn dĩ là do lão mang đi, hơn nữa cứ cho là lão đánh tráo, cũng không thể đánh tráo ở đây. Nói lùi một bước, thì cứ coi như lão đánh tráo cũng không thể mở rường vàng lần thứ hai để xác nhận được.
Nhưng sự thật chính là quỷ dị như vậy, hai viên tinh thạch cực năng đang ở dưới mắt của mọi người thì bị đánh cắp, trách nhiệm này không ai có thể gánh vác nổi, chính Khúc lão cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.
- Lập tức phong tỏa tầng hầm cửa ra vào, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.
Khúc lão mặt vẫn tái nhợt nhưng vẫn phản ứng nhanh nhạy. Kẻ đánh tráo tinh thạch khẳng định vẫn ở trong tầng hầm ngầm này, chỉ cần đóng cửa, không cho ai ra vào, khẳng định sẽ điều tra ra được.
Trần Trụy tuy không hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn nghe từ miệng chị Linh nói nên biết được tinh thạch đã bị đánh tráo. Hoặc là không cần chị Linh nói, chỉ cần nhìn vào sắc mặt vài người trong tầng hầm ngầm này là biết chắc đã xảy ra vấn đề rồi.
- Pierre vẫn đứng ở cửa, không cho ai ra, cũng chẳng cho ai vào…
Trần Trụy còn chưa nói hết câu, liền đã ngừng lại, lúc anh ta bước vào đây, giống như ở bên cạnh có một nội khí mơ hồ dao động, chỉ là vừa mới đây, tốc độ của kẻ đó rất nhanh, điều này làm cho anh ta không dám xác định.
- Tôi chặn ở cửa của tầng hầm ngầm này, Khúc lão ông kiếm tra ở bên trong trước.
Trần Trụy nghĩ đến cảm giác lúc nãy liền biết ngay là chuyện rất không tốt, rất có thể tên đạo tặc kia và anh ta đã từng gặp nhau.
Nhưng chuyện này anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra, một khi nói ra, thì người phải chịu trách nhiệm chính là anh ta - Trần Trụy. Anh ta không thể ngu ngốc như vậy được. Cho nên anh ta đến cửa tầng hầm ngầm cũng không bước vào mà là đứng chặn ở cửa.
Khúc lão không cần Trần Trụy nói, đã thông báo cho nhân viên vào điều tra, và canh giữ cửa ra vào đến con kiến cũng không lọt qua được, nhưng đồ đã bị Diệp Mặc lấy đi mất rồi, việc Khúc lão làm bây giờ khẳng định là tốn công vô ích.
Điều tra đến nửa giờ mà không có kết quả gì, Khúc lão nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra, lão ngẩng đầu nhìn Lương Thạch Quốc nói:
- Lương Thạch Quốc, lúc các người từ Lạc Thương đến Hongkong có bị theo dõi không?
Lương Thạch Quốc trong lòng kinh ngạc, lúc bọn họ lên máy bay, làm sao có thể bị theo dõi được? Y biết Khúc lão đây là muốn tìm kẻ chết thay rồi, nào dám thừa nhận chuyện này, vội vàng nói:
- Tuyệt đối không có chuyện đó, có Trần chấp sự và Pierr chấp sự đi theo chắc chắn không có người theo dõi, hơn nữa tôi đến Hongkong cũng là lúc vừa nảy ra ý tưởng, vốn là muốn đi bệnh viện, vì lo xảy ra chuyện, trên đường tôi đổi ý đấy.
Lương Thạch Quốc nói dăm ba câu liền lôi cả Trần Trụy cùng Pierr vào, dù biết ý của Lương Thạch Quốc nhưng Trần Trụy cũng không thể không nói giúp Lương Thạch Quốc:
- Vâng, đúng đấy, Khúc lão, tôi khẳng định lúc chúng ta tới không có kẻ khác theo dõi, chiếc máy bay đó đã kín chỗ rồi, chỗ của ba người chúng tôi là nhờ cách khác mới có. Không thể có ai biết lúc chúng tôi đến Hongkong, coi như là không ai biết, cũng không có cách nào cùng chúng tôi ngồi cùng một chiếc máy bay đấy được.
Nói là nói như thế, nhưng trong lòng Trần Trụy lại nghi ngờ bọn họ rất có thể đã bị theo dõi. Chỉ có điều đối phương dùng thủ đoạn gì để theo dõi hắn thì thật sự là khó hiểu. Vừa nghĩ tới lúc mới bước vào, bên cạnh dường như có một luồng nội khí dao động, Trần Trụy trong lòng rất là kinh sợ, lại không dám thừa nhận chuyện có người theo dõi.
Khúc lão hừ một tiếng, sắc mặt đã dần hồi phục ít huyết sắc, lão biết nếu không tìm thấy được tinh thạch mà tinh thạch cực năng bị mất ngay trước mắt lão thì trách nhiệm lớn nhất thuộc về bản thân lão.
Nếu có một cơ hội, lão chắc chắn phải đổ tiếng xấu lên người Lương Thạch Quốc, điều đáng hận chính là viên tinh thạch đã bị mất tích. Không cần nói lão không nghĩ ra, người ở đây đều không thể nghĩ ra được tại sao viên tinh thạch lại đột nhiên biến thành hai viên đá tảng.
- Lương Thạch Quốc, nếu người ta theo dõi anh mà bị anh phát hiện sao? Anh bây giờ đi điều tra Lạc thương, xem xem Diệp Mặc có ở Lạc Thương không, nếu hắn bây giờ không ở Lạc Thương thì chắc chắn hắn đã theo dõi, ta nói rồi, xem thường hắn chính là tìm đến con đường chết, anh vẫn còn xem thường hắn ư?
Khúc lão nói với giọng điệu lạnh băng.
Lương Thạch Quốc trong lòng ớn lạnh, y biết lão già này chắc chắn phải lấy y ra coi như kẻ chịu tội thay khiến y mang đầy tiếng xấu rồi. Diệp Mặc là do y gọi tới Lạc Thương, giao dịch giữa Diệp Mặc và y đều đã kết thúc rồi, thời gian đã qua lâu rồi, hắn làm sao có thể ở lại Lạc Thương?
Lui một bước mà nói, cho dù Diệp Mặc vẫn còn ở Lạc Thương, người của y sao dám khẳng định có thể tìm được hắn? Coi như là cảnh sát phong tỏa Lạc Thương để tìm một người cũng không thể trong một lúc được. Lão già này nói như vậy chính là muốn Lương Thạch Quốc y làm kẻ chết thay.
Bản thân ngồi máy bay từ Lạc Thương đến Hongkong mới được bao nhiêu thời gian, ba, bốn tiếng đồng hồ mà thôi, thời gian ngắn như vậy, cho dù là Diệp Mặc theo dõi đến đây cũng không thế nhanh như vậy, liền đi tới tầng hầm ngầm đem tinh thạch đi.
Lương Thạch Quốc khẳng định, chỉ cần y gọi điện thoại đến Lạc Thương, người của y trong mười mấy phút không tìm thấy tung tích của Diệp Mặc, như vậy y lại mang tiếng xấu chắc rồi, nhưng y không gọi điện thoại đi Lạc Thương điều tra Diệp Mặc, bây giờ phải chịu tai tiếng thay cho người khác. Gọi điện thoại nói không chừng còn có một phần ngàn vạn cơ hội thoát thân.
Lúc Lương Thạch Quốc gọi điện thoại đi Lạc Thương, nhưng lại không biết lão già kia trong lòng cũng là thầm hận, lão thậm chí hận đến mức có thể đem Lương Thạch Quốc giết ngay được. Nếu không phải là do Lương Thạch Quốc lấy tinh thạch trở về, chính mình căn bản sẽ không qua đây, chuyện này cũng chả còn quan hệ gì với lão nữa
Chị Linh tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc này một chữ cũng không dám nói, cô không phải đồ ngốc, cô đã hiểu được Khúc lão toan đổ tội cho Lương Thạch Quốc. Đối với cô mà nói, chỉ cần không dính đến bản thân cô ta thì cũng A Di Đà Phật rồi, còn ở đó mà lo lắng cho người khác.
Trần Trụy nhìn Lương Thạch Quốc với vẻ mặt thông cảm, anh ta biết lúc này không nên nói gì.
Lương Thạch Quốc mặt trắng bệch, điện thoại của y gọi tới Vực ngoại hưu nhàn - Lạc Thương, chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của y vàng lên.
Lập tức tất cả mọi người trong phòng nhìn chằm chằm vào chiếc di động trong tay Lương Thạch Quốc, trong lòng mọi người đều rất hồi hộp. Đối với mọi người trong phòng mà nói, có một người chịu tội thay cho người khác so với việc tất cả mọi người cùng phải chết thì tốt hơn nhiều.
Khúc lão tuy ra vẻ bình tĩnh nhưng vẻ mặt căng thẳng của lão đã làm lộ ra suy nghĩ nội tâm của lão. Đúng vậy, chỉ cần Lương Thạch Quốc nói không thấy Diệp Mặc ở Lạc Thương, lão sẽ lập tức đổ hết mọi tội lỗi. Nói thẳng Diệp Mặc không thể theo lẽ thường, ai biết viên tinh thạch có phải là do hắn tới cầm đi hay không, rồi sau đó lại đi mất, lúc này giữ mạng vẫn quan trọng hơn, về việc có mất mặt hay không, tất cả vứt sang một bên hết!!!