Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 814: dùng võ chứng đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ầm ầm" lại là một tiếng động va chạm, một thanh loan đao cực nóng đụng vào quyền phong của Diệp Mặc.

Sau khi Bàng Húy rút ra loan đao chặn lại một quyền của Diệp Mặc trong nháy mắt, lại bị đánh bay ra mấy thước, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng y lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc này cả người dính đầy máu, nâng đao trong tay lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc.

May mắn thời điểm y bị Diệp Mặc đánh xuống mặt đất đúng lúc rút đao ra, chặn một quyền tất sát của Diệp Mặc.

Diệp Mặc xuất ra một viên 'Liên sinh đan' ném vào trong miệng, trong lòng cũng âm thầm khâm phục Bàng Húy cứng đầu. Thân thể không ngờ cứng rắn tới mức này, có thể thấy được 'Vu thần quyết' thật sự là không bình thường.

Bàng Húy biết, y đã xem thường Diệp Mặc, y chưa bao giờ nghĩ tới ở trong này còn có một người ngay mặt đánh bừa mà có thể đánh bại y đấy. Thời điểm y lấy được 'Vu thần quyết', chỉ biết đây là một quyển pháp quyết vô thượng, nhưng hiện tại, y đã tu luyện mười mấy năm, không ngờ không phải là đối thủ của Diệp Mặc, bí mật của hắn rốt cuộc là cái gì?

Y thật sự không tin công pháp cổ võ của Diệp Mặc vẫn còn lợi hại hơn so với y, điều này tuyệt đối không có khả năng.

Những người xem chung quanh đều ngây dại ra, thời gian đánh nhau tại võ trường là rất ngắn, nhưng trong thời gian rất ngắn này lại hiện ra đến mấy phiên bản. Cho tới bây giờ, vẫn chưa ai biết người nào sẽ thắng trận đấu này.

Diệp Mặc không dùng đao gió, hắn biết Bàng Húy lợi hại, đao gió sẽ chỉ lãng phí chân nguyên của hắn mà thôi.

- Thả tao đi, tao biết mày không phải báo thù giúp người khác, mà là vì 'Vu thần quyết". Tao có thể mang 'Vu thần quyết' cho mày.

Bàng Húy trên người còn đang rỉ máu, nhưng ngữ khí của y lại rất bình tĩnh.

Diệp Mặc biết rằng Bàng Húy không phải đang giá họa, y nên biết đem loại giá họa này gán cho Diệp Mặc sẽ không có chút tác dụng nào. Ở trong này, không có ai là đối thủ của hắn.

Hắn căn bản cũng không để ý tới Bàng Húy, đi đến trước mặt Bàng Húy, phi kiếm lại bay vào trong tay của hắn, một nhát kiếm đâm xuyên người y.

Nếu như nói một kiếm kia của Vương Kỳ Kiếm là pháo hoa. Như vậy một kiếm này của Diệp Mặc lại không hề có chỗ đặc biệt, chỉ đơn giản là một kiếm đâm ra mà thôi.

Nhưng vài tên cao thủ nửa bước Tiên Thiên lại cảm thấy sát ý một kiếm này của Diệp Mặc, mặc dù chỉ đơn giản là một nhát kiếm, lại làm cho người ta có một loại cảm giác không chỗ ẩn nấp. Sự thật cũng là như thế, Diệp Mặc đâm ra một nhát kiếm này, đồng thời đã dùng chân nguyên để khống chế Bàng Húy muốn chạy trốn.

Bàng Húy hừ lạnh một tiếng, cho dù là y rơi vào hạ phong. Muốn dùng nội khí trói buộc Bàng Húy y, Diệp Mặc cũng quá coi thường mình rồi.

Nhưng Bàng Húy đảo mắt sắc mặt đã thay đổi. Diệp Mặc đâm ra một kiếm này cũng không chậm, thời điểm hắn vừa mới đâm ra vẫn là một đường, nhưng thanh kiếm khi tiến thêm một tấc lại biến thành hai đường, một lúc sau lại thành bốn đường... Tám đường, mười sáu đường...

Bàng Húy trong lòng hoảng hốt, không thể để cho Diệp Mặc tiếp tục đâm xuống, y chẳng những nhìn thấy mũi kiếm đó. Hơn nữa còn nhìn thấy phía trước mỗi một đườngkiếm lại toát ra kiếm quang. Kiếm quang của Diệp Mặc và kiếm quang của Vương Kỳ Kiếm tuyệt đối không giống nhau, mỗi một đường kiếm của hắn đều mang theo sát ý, xem ra không có cái gì hư ảo.

Bàng Húy cũng không dám chần chừ nữa, loan đao trong tay y tập trung nội khí toàn thân, gào thét hướng về phía kiếm quang ngày càng nhiều mà bổ tới. Đao khí bị nội khí kích động vẩy ra bốn phía, Bàng Húy lại biết, nội khí của y đã hao tổn quá lớn, đã không có biện pháp khống chế đao khí.

Trong lúc nhất thời kiếm quang bay lên, đao khí tung hoành.

Sau khi vang lên mấy tiếng "Răng rắc", loan đao trong tay Bàng Húy biến thành vô số mảnh vỡ. Một chiêu cuối cùng của y chính là đập vỡ mảng công kích Diệp Mặc nhưng cũng làm không được.

Y biết nếu so với đấu nội khí hoặc là liều mạng, nếu y và Diệp Mặc còn có thể kiên trì một phen, như vậy thi đấu binh khí, y đã không có cơ hội nào, ngay cả chạy trốn cũng không được.

Mà kiếm quang của Diệp Mặc lại không hoàn toàn biến mất, thời điểm phi kiếm của Diệp Mặc miễn cưỡng bị loan đao trong tay Bàng Húy ngăn trở, vô số kiếm quang ở phía trước phi kiếm không ngờ thoát kiếm bay ra.

Vô số đạo kiếm quang đâm xuyên thân thể Bàng Húy, mang đến nhiều đóa hoa máu. Những huyết hoa này rơi ở trên mặt đất bằng đá cẩm thạch, có vẻ rực rỡ quỷ dị.

Diệp Mặc giơ tay lướt qua trên người Bàng Húy lấy ra một quyển sách cực kỳ mỏng mang phong cách cổ xưa, mặt trên rõ ràng có mấy chữ cổ là 'Vu thần quyết'.

Bàng Húy cả người đều là máu tươi. Lại nhất thời không ngã xuống, y không nhìn 'Vu thần quyết' trong tay Diệp Mặc. Mà là gằn từng tiếng hỏi:

- Thứ mày vừa rồi dùng là kiếm pháp gì?

Diệp Mặc nhớ tới một cảnh tượng ở tiểu thế giới khi giết tên đàn ông kia, đoạt được kiếm quyết, thản nhiên liếc mắt nhìn Bàng Húy một cái nói:

- Tao sử dụng không phải kiếm pháp, mà là kiếm kỹ.

- Là kiếm kỹ gì?

Bàng Húy thật sự là chết không cam lòng, y không ngờ trong lúc đánh nhau chính diện lại bị giết, hơn nữa lúc đầu y còn chiếm thế thượng phong. Y nhất định phải biết y chết ở dưới kiếm quyết gì, nếu không y chết không nhắm mắt.

- Tam sinh kiếm quyết...

Diệp Mặc nói xong mấy chữ này về sau, cũng lười để ý tới Bàng Húy, trực tiếp mở 'Vu thần quyết' trong tay ra.

'Tam sinh kiếm quyết' mặc dù là Diệp Mặc giành được từ trong tay một gã cao thủ Tiên Thiên, nhưng trải qua sự lĩnh ngộ và cải tạo đã trở thành kiếm kĩ của Diệp Mặc.

- Tam sinh kiếm quyết...

Bàng Vĩ sau khi nói ra những lời này, rốt cuộc không kiên trì nổi, 'Bùm' một tiếng, té trên mặt đất.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không có người nói chuyện, thậm chí không người nào dám lớn tiếng ồn ào. Diệp Mặc và Bàng Húy đánh nhau, đã hoàn toàn vượt qua phạm vi tâm lý của bọn họ, quả thực quá mức kinh khủng.

Chỉ có Diệp Mặc một mình đứng ở trong sân rộng giở sách ra xem, tuy rằng tất cả mọi người biết quyển sách trong tay Diệp Mặc không phải là nhỏ, nhưng không ai dám tiến lên cướp đoạt, cũng không ai dám nói một câu.

Hơn 10 phút sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn nhớ hết nội dung quyển sách này, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu cổ võ là như thế nào.

Đây là một quyển công pháp nghịch thiên, so với công pháp cổ võ, còn không bằng nói công pháp dùng võ chứng đạo. Đáng tiếc chính là, bản công pháp này vẫn chưa hoàn chỉnh.

'Vu thần quyết' đại khái phân làm bốn cấp bậc lớn, theo thứ tự là Hậu Thiên, Tiên Thiên, Vu Cảnh, Thần Cảnh.

Trong đó bốn cấp của Hậu Thiên lại phân thành Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp cũng chính là bốn cấp tu luyện công pháp cổ võ, đây cũng là bốn cấp mà Diệp Mặc hiểu rất rõ.

Mà Tiên Thiên chia làm ba tầng là Ngưng Huyết, Khai Trần, Linh Tuệ, Diệp Mặc cho rằng Ly Thành và Bàng Húy đều thuộc về tầng thứ hai trong Tiên Thiên Ngưng Huyết.

Vu Cảnh cũng chia làm ba tầng là Tế Cốt, Man Hồn, Vu Vương. Mà Thần Cảnh cũng không trọn vẹn, nói cách khác tối đa cũng chỉ có thể tu luyện 'Vu thần quyết' tới Vu Cảnh Vu Vương mà thôi.

Diệp Mặc cầm công pháp trong tay, hắn cảm giác quyển sách trong tay rất hữu dụng đối với hắn, hắn đã góp nhặt rất nhiều công pháp cổ võ, tuy rằng công pháp cổ võ trên Tiên Thiên chỉ có cuốn này, nhưng Diệp Mặc tin tưởng dựa vào 'Tam sinh quyết' hắn một lần nữa sẽ thành lập một cơ cấu tu luyện mới.

Đây là một quyển công pháp Luyện Thể, Diệp Mặc tuy rằng không có ý định Luyện Thể, nhưng hắn đã có loại công pháp này, cũng sẽ không buông tha.

Ở Tu Chân giới, công pháp Luyện Thể không ít, nhưng có rất ít người lựa chọn Luyện Thể, một là vì phải tiêu hao một lượng lớn tài nguyên, thứ hai là phải tiêu hao lượng lớn thời gian. Mà Tu Chân giả ngay cả thời gian tu luyện cũng không đủ, nên chẳng có ai sẽ đem thời gian lãng phí ở trên việc luyện thể?

Diệp Mặc cất 'Vu thần quyết' vào, sau đó đứng trên quảng trường ôm quyền nói với mọi người:

- Diệp Mặc xin cáo từ, sau này có cơ hội lại gặp mọi người.

Nói xong hắn không đợi người khác trả lời, nhấc chân vừa sải bước, rất nhiều người muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn Diệp Mặc bước một bước này, lập tức liền kinh hãi ngậm miệng mình lại, một đám há to miệng vì không thể tin nơi Diệp Mặc đứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bọn họ rõ ràng thấy bước đầu tiên Diệp Mặc bước ra còn có bóng dáng, bước thứ hai bóng lưng của hắn đã ảm đạm xuống, khi hắn bước bước thứ ba ra, cả người đã biến mất tăm mất tích.

Nếu không phải giữa ban ngày, nếu không giữa rất nhiều người ở trên quảng trường, bọn họ còn tưởng rằng đây là chuyện ma quái.

Hiện trường lập tức lại lặng ngắt như tờ, không người nào dám suy nghĩ Diệp Mặc đã tu luyện đến trình độ nào rồi, đây quả thực không phải sức người có thể tạo ra được. Một số người có chút tâm tư với 'Vu thần quyết' nhất thời đều ngậm miệng lại, có ai dám đi cướp đoạt 'Vu thần quyết' trong tay người như Diệp Mặc?

Khóe miệng Vương Kỳ Kiếm lại chua xót, y biết Diệp Mặc so với y còn cao tay hơn rất nhiều, nhưng y cũng thật không ngờ, hôm nay lại nhiều điều bất ngờ như vậy. Y càng không nghĩ đệ nhất cao thủ 'thư viện Cửu minh' cho đến nay không phải là Vương Kỳ Kiếm y, mà là Bàng Húy.

Tuy rằng y không biết Bàng Húy tới nơi này làm gì, nhưng vừa nghĩ tới Bàng Húy thủ đoạn lợi hại như thế, muốn giết Vương Kỳ Kiếm y quả thực giống như giết gà. Tuy rằng Vương Kỳ Kiếm y không sợ chết, nhưng y không muốn đem cơ nghiệp thư viện Cửu minh hủy trong tay của mình.

Lúc này y thậm chí có chút cảm tạ Diệp Mặc, y nhìn Thái Cơ đứng cách đó không xa với vẻ mặt mất mát, bỗng nhiên nói:

- Thái Cơ, tôi muốn tìm cô có một số việc, hiện tại cô rảnh không?

Thái Cơ tỉnh táo lại, cô nhìn Vương Kỳ Kiếm nói:

- Rất xin lỗi, sư huynh, tôi biết anh muốn hỏi điều gì, nếu không anh đi hỏi anh Tăng vậy, tôi có chút không thoải mái. Tôi đi nghỉ ngơi trước.

Nói xong Thái Cơ ôm quyền trực tiếp lui xuống.

Thời điểm Diệp Mặc chém giết Bàng Húy, cô gần như muốn quỳ trên mặt đất nói cho cha mẹ, mối thù đã được báo. Giờ khắc này, cô thậm chí không có cảm giác lệ rơi đầy mặt. Nhưng khi Diệp Mặc xoay người bước đi, cô có một loại cảm giác trống rổng, cô thậm chí không biết kế tiếp nên làm gì? Cô lập tức liền mất đi mục tiêu nhân sinh.

Trừ cái đó ra, trong lòng Thái Cơ còn có chút buồn bã, cô không phải muốn có được 'Vu thần quyết " trong tay Diệp Mặc, nếu cô đã đồng ý cho Diệp Mặc rồi, nên cũng không muốn lấy lại nó. Nhưng Diệp Mặc nói qua cho cô, thậm chí ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói liền rời đi rồi, điều này làm cho lòng cô có chút thương cảm. Chẳng sợ Diệp Mặc hỏi cô một câu, có cần quyển sách này không, trong lòng cô có lẽ cũng dễ chịu một chút

Thái Cơ trở lại căn phòng của mình, tối hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay cô quả thật muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng khi cô cởi áo khoác, lại phát hiện một quyển sách nhỏ mang phong cách cổ xưa cắm ở trong túi nội y của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio