Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 912: giận mà không dám nói gì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Quả nhiên là màyHạ lão đại nói xong câu đó, ánh mắt lập tức nhìn về nhẫn của Diệp Mặc, trong lòng nhất thời mừng rỡ.

- Hay lắm, ở bên ngoài cô nàng kia xen vào việc của người khác, tránh cho mày một kiếp, lần này lão tử xem mày chạy đi đâu?

Hạ lão đại nói xong, rìu trong tay đã bổ ra, hiển nhiên y một khắc cũng không muốn đợi.

Diệp Mặc không đáp lời, Tử Đao cuồn cuộn nổi lên đao quang màu tím, cùng lúc phóng xuất Huyễn Vân Phân Liệt Đao.

Hạ lão đại tu vi mặc dù là Giả Đan, nhưng so với tu sĩ Kim Đan thì còn kém xa. Đừng nói là tu sĩ Kim Đan, cho dù là con ran71 xanh cũng lợi hại hơn Hạ lão đại nhiều. Huyễn Vân Phân Liệt Đao của Diệp Mặc phóng ra đao quang, y chỉ có thể ngăn cản ba bốn thành, mà phần lớn đao quang lại phá vỡ vòng bảo hộ bằng chân nguyên của y.

- A…

Hét thảm một tiếng, chiếc rìu màu đen của Hạ lão đại bị đao quang của Diệp Mặc đánh bay, mà đao quang dư thừa xuyên qua chân nguyên hộ thể của Hạ lão đại, mang theo màn sương mù bằng máu.

Diệp Mặc có chút ngây người, một chiêu Huyễn Vân Phân Liệt Đao này hắn vừa rồi thi triển ba lần, nhưng ba lần đều không khiến hắn vừa ý, có thể nói ba lần chưa lần nào phát huy toàn bộ uy lực của Huyễn Vân Phân Liệt Đao.

Lần đầu tiên hắn gặp con rắn xanh, lực lượng cường đại của con rắn ngăn cản sự phân chia của Huyễn Vân Phân Liệt Đao, cuối cùng lại chệch hướng, khiến cho Diệp Mặc cảm nhận được uy hiếp. Lần thứ hai hắn đánh ra Huyễn Vân Phân Liệt Đao chỉ khiến cho y phục của tên tu sĩ Kim Đan kia bị rách mà thôi, nếu như nhất định phải nói tới kết quả, thì một đao kia đã cắt ra mấy vết thương trên người tên tu sĩ Kim Đan kia.

Còn lần này, hắn không nghĩ tới Huyễn Vân Phân Liệt Đao của mình vẫn không cách nào thi triển toàn bộ. Chỉ thi triển được một nửa, Hạ lão đại đã bị một đao kia xé rách. Mà hắn dưới tình huống vẫn đang trong trạng thái bị thương mà đối phó với Hạ lão đại, bởi vậy có thể thấy được Hạ lão đại so với hai vị kia, căn bản kém quá xa.

Phải biết rằng, Hạ lão đại mặc dù giống Diệp Mặc đều có tu vi trong phạm vi Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng người đã tới gần cảnh giới Giả Đan thì tu vi còn cao hơn Diệp Mặc một tầng.

Diệp Mặc không nghĩ tới tên này thậm chí ngay cả một đao của hắn cũng không đỡ được, quả thực chính là một tên yếu ớt tự cao tự đại. Hắn lắc đầu, thu hồi Tử Đao. Tuy rằng không liên quan tới tu vi của Hạ lão đại, còn chưa thể khiến Diệp Mặc để vào trong mắt, nhưng cái chính là Diệp Mặc cảm giác Huyễn Vân Phân Liệt Đao của hắn thật sự lợi hại. Ban đầu sở dĩ bị tên tu sĩ Kim Đan kia chèn ép nguyên nhân vì cảnh giới cách nhau quá lớn.

Nhìn Hạ lão đại té trên mặt đất, hai con mắt còn chưa nhắm lại. Diệp Mặc đưa tay lấy túi trữ vật của hắn, lạnh giọng nói

- Thật ra thì vừa rồi mày nói đúng, đó cũng là điều ta muốn nói.

Cho tới khi Diệp Mặc cầm lấy túi trữ vật của Hạ lão đại rồi nói câu kia, hai gã tu sĩ cùng Hạ lão đại tới đây mới phản ứng lại. Hai người bọn họ so với Hạ lão đại kém hơn một chút, mà Hạ lão đại ngay cả một chiêu của tên tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy trước mặt này cũng không thể chống trả, hiển nhiên, bọn họ cho dù liên thủ cũng không phải đối thủ của tên tu sĩ trước mặt này.

Tên tu sĩ đầu trọc kia hiện tại đã hiểu lúc trước khi tiến vào, người tu sĩ trước mắt này tại sao lại hỏi một câu "nơi này có thể tùy tiện giết người sao?", hóa ra hắn thật sự có thể giết mình cùng Hạ lão đại.

Lúc ấy mình và những người xung quanh đều cho rằng người này chính là một tên ngốc, thật sự buồn cười, hiện tại xem ra một chút cũng không buồn cười, thật sự buồn cười chính là bản thân y. Y há hốc mồm muốn nói điều gì đó, nhưng Diệp Mặc không có tâm tình cùng bọn họ tiếp tục dài dòng. Huyễn Vân Phân Liệt Đao lại lần nữa nổi lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vô số ánh sáng tím hiện lên, tên đầu trọc cùng một gã tu sĩ khác ngay cả phản kháng để tìm đường sống cũng không có, đã bị đao quang của Diệp Mặc đánh thành từng mảnh nhỏ.

Thu lấy mấy túi trữ vật của mấy người kia, Diệp Mặc đào cây Kềnh Linh Lam Quả lên, đưa vào Thế Giới Trang vàng.

Đem mọi dấu vết ở nơi này thu dọn sạch sẽ, Diệp Mặc không rời khỏi gò núi này mà đi tìm một chỗ yên lặng, đào một cái động phủ, bắt đầu chữa thương.

Một ngày sau, thương thế của Diệp Mặc đã khỏi hẳn. Lúc này mới tắm rửa sạch sẽ, thay đổi toàn bộ y phục trên người. Chuyện mấy người Hạ lão đại bị giết, tên mặt khổ qua nhất định sẽ biết. Diệp Mặc biết bằng vào tu vi hiện tại của hắn còn chưa đánh được tên mặt khổ qua kia

Bỏ đi những chuyện phiền lòng, hắn sắp xếp lại thiết bị trữ vật của mấy người kia, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ căn bản không có đồ gì tốt, chỉ có một chút đan dược cấp thấp cùng một ít linh thạch trung phẩm.

Nhưng tên tu sĩ Kim Đan kia, Diệp Mặc từ thiết bị trữ vật của tên tu sĩ Kim Đan đó tìm được mười mấy chục ngàn linh thạch thượng phẩm, đồng thời có hơn hai triệu linh thạch trung phẩm. Đan dược cấp cao không ít, khiến cho Diệp Mặc cao hứng chính là hắn tìm thấy trong nhẫn của tên tu sĩ Kim Đan đó một khối linh thạch cực phẩm.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy linh thạch cực phẩm, đúng là cực đẹp, toàn bộ khối linh thạch tản mát ra linh khí cực mạnh.

Diệp Mặc thu hồi linh thạch, cuối cùng lấy ra một tấm ngọc bài bên trên có khắc Quỷ Linh Môn, mặt trên còn có chữ Tô, nhìn dáng dấp tên tu sĩ Kim Đan này đúng là Quỷ Linh Môn. Diệp Mặc cũng không thèm để ý, đem những đồ vật này toàn bộ ném vào Thế Giới trang vàng.

Sau khi làm xong, Diệp Mặc lấy các loại dược liệu Chu Hoàn Hoa ra, luyện chế mấy bình Thanh Nguyên Đan rồi mới ra khỏi động phủ. Hắn cảm giác thực lực của mình quá thấp, một tu sĩ Kim Đan có thể lấy tính mạng của hắn, mà bên trong Sa Nguyên Dược Cốc thì tu sĩ Kim Đan nhiều vô số kể.

Diệp Mặc quyết định tìm một địa phương linh khí cực kỳ sung túc, trước tiên tu luyện một tháng rồi tính tiếp. Ở Sa Nguyên Dược Cốc tìm kiếm dược liệu tất nhiên là quan trọng, nhưng so với cái mạng nhỏ mà nói những thứ kia chỉ là thứ yếu.

Diệp Mặc đem toàn bộ dược liệu ở nơi này góp nhặt lại một phen, sau đó mới nhảy lên Tử Đao rời khỏi gò núi.

Oành.

Diệp Mặc vừa rời khỏi chừng trăm dặm, đã nghe thấy một tiếng nổ nặng nề truyền tới, hắn theo bản năng chạy về phía có tiếng nổ.

Lại tiếp tục có tiếng nổ "Oành, oành…" truyền tới, giống như có người đang công kích trận pháp vậy, Diệp Mặc vừa nhìn vô số kiếm quang dọc theo vụ nổ bay ra, hắn lập tức chuyển hướng, đạp lên Tử Đao bay đi.

Không mất nhiều thời gian, Diệp Mặc liền đi tới trước mặt một kiến trúc cổ đại hình tròn cực lớn. Diệp Mặc phát hiện kiến trúc cổ xưa trước mặt này tụ tập rất đông tu sĩ, có ít nhất hai ba mươi người, trong đó tu sĩ Kim Đan cũng có tầm mười tên.

Kiến trúc hình tròn cổ xưa này được một cái cấm chế phòng ngự cường hãn bảo vệ, muốn đi vào trong kiến trúc hình tròn này, nhất định phải phá vỡ cấm chế phòng ngự cường hãn kia.

Diệp Mặc không hiểu tại sao những người này lại muốn phá vỡ cấm chế phòng ngự kia, chẳng lẽ đây là một cái di tích của tu sĩ thượng cổ sao?

- Không ngờ nơi này lại là Linh Tủy Trì.

Lại có một gã tu sĩ Kim Đan bay tới, sau khi y nhìn thấy kiến trúc hình tròn này, lập tức vui mừng kêu lên.

Diệp Mặc sau khi nghe lời này tim trong lồng ngực chợt đập thình thịch loạn lên, Diệp Mặc hiểu rất rõ về Linh Tủy. Rất có lợi cho tu sĩ hấp thu linh vật, nếu có Linh Tủy, thậm chí không cần tu luyện, chỉ cần đặt Linh Tủy trên tay, nó sẽ lập tức tự động bị hấp thu. Mà trong đó lại là Linh Tủy Trì, nếu như hắn có thể đi vào để tu luyện, thậm chí không cần nửa tháng, hắn có thể thăng cấp Trúc Cơ đại viên mãn.

Tới Trúc Cơ đại viên mãn, hắn lúc nào cũng có thể kết thành Kim Đan. Nếu như hắn là tu sĩ Kim Đan thì ở Sa Nguyên Dược Cốc cần gì phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.

Ánh mắt Diệp Mặc trở nên hưng phấn, bất luận như thế nào, Linh Thủy trì này nhất định phải nghĩ biện pháp tiến vào.

Lúc này chẳng những ánh mắt của Diệp Mặc nóng rực, mà toàn bộ tu sĩ xung quanh đều có ánh mắt nóng rực đó. Có ai lại không muốn tới Linh Tủy Trì tu luyện chứ? Chuyện tốt như hôm nay, nếu như bỏ lỡ, cả đời này cũng không nhất định có thể gặp.

Một gã tu sĩ Kim Đan bảo mọi người đang công kích cấm chế dừng lại, sau đó đứng ở trên cao nói:

- Các vị, Linh Tủy Trì này là bảo vật của thiên địa, bất cứ kẻ nào cũng muốn tiến vào tu luyện, nhưng ở đây nhiều người như vậy, nếu như tất cả mọi người cùng đi vào ngược lại không công bằng. Cho nên ta đề nghị, mọi người ở đây ai cũng phải công kích cấm chế này, nhưng sau khi phá bỏ cấm chế, tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thể tu luyện trong một ngày.

Tuy rằng số lượng tu sĩ Trúc Cơ cùng tu sĩ Kim Đan ở nơi này không sai biệt lắm, nhưng sau khi tên tu sĩ Kim Đan kia nói ra, không có một ai, không có một tu sĩ Trúc Cơ nào dám đứng ra phản bác.

Diệp Mặc trong lòng thầm giận, nhưng hắn cũng không có cách nào, đừng nói là để cho tu sĩ Trúc Cơ tu luyện một ngày cho dù là tên tu sĩ Kim Đan kia nói tu sĩ Trúc Cơ lập rức rời đi, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Tu sĩ Kim Đan kia đã là Kim Đan tầng bảy, hiển nhiên là Kim Đan hậu kỳ, muốn giết Diệp Mặc hắn, quả thực là chuyện dễ dàng.

Đây là một cấm chế chỉ có thể dựa vào sức mạnh để công kích, toàn bộ tu sĩ đồng loạt tiến tới công kích cấm chế, Diệp Mặc cũng không ngoại lệ. Mặc dù tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thể tu luyện một ngày, nhưng so với một ngày bình thường cũng tốt hơn nhiều.

Hơn ba mươi tu sĩ không ngừng công kích cấm chế này, chỉ trong thời gian một nén hương, cấm chế chấn động run rẩy, lại phát ra tiếng vang lớn

"Oành".

Kiến trúc cổ xưa hình tròn trước mắt nhất thời rõ ràng, tất cả mọi người đều biết, cấm chế đã bị đánh vỡ.

Toàn bộ tu sĩ đều nhảy vào bên trong kiến trúc hình tròn, Diệp Mặc cũng chen chúc trong đám người.

Khi Diệp Mặc cùng đông đảo tu sĩ tiến vào bên trong, nhìn thấy một cái ao vô cùng lớn, nhất thời trong lòng kích động, đồng thời cũng buồn bực.

Đây là một Linh Tủy Trì khổng lồ, không cần tiến vào ao, linh khí nồng đậm xung quanh đã khiến cho người ta thoải mái khắp người.

Cái ao này đừng nói là ba mươi người, cho dù là ba trăm người cũng có thể chứa được, hơn nữa xung quanh ao đã kết thành rất nhiều Linh Tinh, vô số viên lập lòe sáng lên, vừa nhìn cũng biết là đồ tốt.

Linh Tinh đương nhiên là đồ tốt, chẳng những Diệp Mặc biết, mà tất cả mọi người đều biết. Một gã tu sĩ Trúc Cơ nhìn thấy Linh Tinh lập tức không nhịn được sự hoan hỉ cuồng nhiệt, lập tức vọt tới.

Nhưng khi y vừa tới bên cạnh Linh Tủy Trì, một ánh sáng trắng xuất hiện, tên tu sĩ Trúc Cơ kia lập tức bổ nhào xuống đất, đầu bay ra xa mấy thước. Một gã tu sĩ Kim Đan thu hồi phi kiếm của mình nói:

- Linh Tinh tu sĩ Trúc Cơ không có phần, tu sĩ Kim Đan căn cứ theo tu vi mà phần phối, tầng một một viên, tầng hai hai viên,…

Tu sĩ Kim Đan này đã có tu vi Kim Đan tầng chín viên mãn, hiển nhiên lời nói của y không có bất kỳ người nào dám phản bác, hoặc là có giận cũng không dám nói gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio