Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 933: thập đại mỹ nhân nam an

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi xem xong số tuổi của số dược liệu, toàn thân Diệp Mặc lạnh run, hắn nhận ra việc mình lấy Linh mạch hẳn đã phá hủy kế hoạch của người khác.

Những dược liệu hắn có được, số tuổi cao nhất cũng không quá năm trăm năm, sở dĩ thoạt nhìn những dược liệu này còn rất tốt, đó là vì trước nay chúng vẫn được sinh trưởng trên Linh mạch.

Diệp Mặc ngạc nhiên, đồng thời hắn đã hiểu vì sao Linh mạch lại chủ động rời đi, đó căn bản là do người bố trí trận pháp lúc trước cố ý làm.

Khi người đó không cần máu huyết tu sĩ nữa, thì cho nhóm người cuối cùng vào sơn cốc phá vỡ trận pháp trong dược viên, sau đó phá trận pháp cấm chế của Dược Viên. Thế này Linh mạch sẽ dần dần di chuyển đến giữa màn sương và bị cái thứ khủng khiếp trong màn sương kia hấp thụ.

Người đó làm như vậy có thể vì cái thứ kinh khủng trong màn sương kia không thể tự mình đưa Linh mạch vào trong màn sương, lúc này mới mượn dùng lực bên ngoài hỗ trợ.

Đây quả thực là một chuỗi các thiết kế tốt, chính vì mình rút linh mạch đi, khiến cho người thiết kế tất cả những thứ này thất bại trong gang tấc. Bởi vì Linh mạch này sớm đã có người chon vùi, nó là đồ của cá nhân.

Mà cái thứ khủng khiếp trong màn sương kia, vì mình cưỡng ép rút linh mạch đi nên không thể nào từng bước tiến hóa. Giống như lúc có người đang thăng cấp thì bỗng bị người khác làm gián đoạn. Dù sao nó cũng độc nhất vô nhị như loại công pháp Tam Sinh Quyết.

Có thể bỏ ra nhiều tâm sức thiết kế một công trình lớn như thế này trong Sa Nguyên dược cốc, ngay cả lòng người và sự việc bao nhiêu năm sau cũng tính toán được một cách chuẩn xác, người này tuyệt đối không phải là người mình có thể động tới.

Đồng thời Diệp Mặc cũng biết, dù hắn không muốn động tới thì cũng đã rước họa. Thậm chí hắn còn muốn quay lại xem bên ngoài màn sương kia có trận pháp trói buộc không, trói buộc hết Linh mạch trong màn sương, để cho cái thứ trong màn sương được thăng cấp thông qua Linh mạch.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mặc cũng không dám quay lại nhìn, giờ hắn đã cao chạy xa bay. Bất kể điều hắn nghĩ đúng hay không thì vườn thuốc trong sơn cốc không hề đơn giản, đám sương mù kia cũng không hề đơn giản. Nếu để người bố trí Linh mạch biết là hắn làm, tu vi Kim Đan tầng một của hắn còn không đáng để người ta trút giận.

Diệp Mặc bay không ngừng nghỉ trên Tử Đao, thỉnh thoảng uống một viên Sinh Nguyên Đan, thậm chí hắn cũng không biết mình bay bao lâu rồi. Cho đến khi gặp cuộc chiến của ba vị tu sĩ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, dù chỗ này là nơi nào thì cũng coi như hắn đã trốn thoát được rồi.

Cuộc chiến của ba tu sĩ trong đó có hai người tu vi Kim Đan tầng ba và một người tu vi Kim Đan tầng hai dường như là người có tu vi Kim Đan tầng hai và tầng ba tấn công tu sĩ tu vi Kim Đan tầng ba kia. Diệp Mặc chỉ nhìn lướt qua mà không dám xen vào, mấy người này không uy hiếp hắn.

Hắn tìm chỗ nào đó ngồi xuống, mấy ngày mấy đêm trốn chạy không nghỉ ngơi gì, hắn mệt đến mức không trụ được nữa rồi.

Thấy Diệp Mặc tới, ba tu sĩ hơi sửng sốt. Nhưng Diệp Mặc chỉ là Kim Đan tầng một nhỏ nhoi, hơn nữa vừa tới đã uống đan dược rồi ngồi nghỉ nên biết ngay hắn vừa trốn chạy đến. Tuy bọn họ không hiểu cách làm của Diệp Mặc nhưng cũng không để ý tới hắn mà tiếp tục đánh.

Sau khi uống một viên Duẩn Ích Đan luyện hóa đan độc, Diệp Mặc mới bắt đầu chú ý đến ba người đang đánh nhau. Tu sĩ bị bao vây tấn công nhìn rất anh tuấn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhưng lúc này anh ta đang bị hai người kia công kích, hiển nhiên là sắp không trụ được nữa.

Hai người kia, một người có sắc mặt hơi tái, mũi cong còn người kia có khuôn mặt dài chẳng tương xứng với kiểu tóc.

- Hoàng Trác, Thái Sĩ Chương, tôi đã đưa đồ cho hai người rồi, các người còn muốn thế nào?

Tu sĩ dáng vóc anh tuấn thuộc Kim Đan tầng ba bị dồn ép vừa thở hổn hển, vừa hỏi không ngừng.

- Thì Hoành Trụ, không phải chúng tao làm khó dễ mày mà vì hai chúng tao đã đồng ý với người khác. Ai bảo thằng nhãi mày không biết điều, muốn tiếp cận Đỗ Tú Dĩnh. Đương nhiên nếu mày đồng ý hủy dung nhan, rồi thề với trời vĩnh viễn không đến gần Đỗ Tú Dĩnh nữa thì chúng tao tha cho mày một lần cũng không sao.

Gã tu sĩ sắc mặt tái nhợt bình thản nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Mặc lắc đầu. Hóa ra là chuyện ghen tuông tranh giành người yêu. Nhưng nếu đồng ý lời gã, Thì Hoành Trụ kia mới là lợn. Tuy gã tu sĩ sắc mặt tái nhợt kia nói vậy thôi nhưng Diệp Mặc có thể nhìn thấy sát khí trong mắt gã. Nếu Thì Hoành Trụ không nhìn ra thì người này quá kém.

Thì Hoành Trụ nói lớn:

- Hoàng Trác, anh điên à? Đỗ Tú Dĩnh là một trong thập đại mỹ nhân Nam An, cô ấy sao có thể yêu tôi? Các người có phải sai rồi?

- Nhìn lầm ư? Thế sao tao lại nghe nói không chỉ một lần cô ấy gặp riêng mày? Lần trước tại hội đấu giá được tổ chức ở Đằng Đan Các, các người đã nói chuyện rất lâu với nhau. Chẳng nhẽ chỉ là bạn bình thường?

Tên tu sĩ mặt ngựa từ nãy vẫn không nói gì bỗng nhiên cười một cánh nham hiểm, sau đó nói rất quái gở:

- Ha ha, cái mặt công tử bột của Thì Hoành Trụ mày quả thực cũng đáng chút tiền đấy, không cần nói đến Đỗ Tú Dĩnh đứng thứ chín trong thập đại mỹ nhân, nếu cho mày cơ hội, dù là Văn Thái Y và Lạc Tố Tố đứng đầu không chừng cũng sẽ bị mày làm cho mê muội.

Nghe tên mặt ngựa nói, Thì Hoành Trụ hơi sửng sốt, lúc này anh ta bỗng nhớ tới người đẹp như tiên nữ Văn Thái Y. Hôm ấy anh ta có nhìn thấy Văn Thái Y từ xa, vẻ đẹp thanh tao tuyệt thế của cô vẫn còn in đậm trong lòng.

Nếu nói động lòng, hắn thực sự không hề có ý với Đỗ Tú Dĩnh mà động lòng với Văn Thái Y. Nhưng anh ta cũng biết, dựa vào địa vị thân phận của anh ta, muốn nói một câu với Văn Thái Y đã khó, càng không cần nói đến tiếp cận cô. Sở dĩ anh ta có thể nói chuyện với Đỗ Tú Dĩnh là vì Đỗ Tú Dĩnh mến anh ta, nếu không ngay cả Đỗ Tú Dĩnh anh ta cũng không có cách nào đến gần được, huống hồ là Văn Thái Y.

Chỉ trong nháy mắt phân tâm, phi kiếm của tên tu sĩ mặt ngựa đã xuyên qua cánh tay Thì Hoàng Trụ, Thì Hoành Trụ vội vàng lùi xuống, sau đó lấy đan dược ra uống, không dám phân tâm nữa.

Thì Hoành Trụ đã bị thương, Hoàng Trác và Thái Sĩ Chương sao có thể bỏ qua cơ hội này, bọn họ càng dùng toàn lực pháp bảo, muốn nhân cơ hội này chém chết Thì Hoành Trụ.

Chỉ có điều linh khí của hai người này không đánh trúng Thì Hoành Trụ, mà bị ánh sáng tím cuồn cuộn nổi lên đánh cho tan tác.

Diệp Mặc vừa vung một đao, đao khí màu tím của Tử Đao đã cuốn bay linh khí trong tay Hoàng Trác và Thái Sĩ Chương, thậm chí đánh lùi hai người này xa tận mấy thước. Họ vừa đánh nhau một hồi lâu nên chân nguyên đã hao tổn rất nhiều.

Hai người Hoàng Trác và Thái Sĩ Chương sững sờ nhìn Diệp Mặc đang cầm Tử Đao trong tay, một lúc lâu sau cũng chưa định thần lại. Dù chân nguyên bọn họ đã hao tổn nhiều, nhưng khi đã liên kết sức mạnh, không phải một tu sĩ Kim Đan tầng một tùy tiện vung một đao là có thể đánh bay?

- Có chuyện gì vậy?

Hoàng Trác nhìn Thái Sĩ Chương ở bên cạnh nói.

Thái Sĩ Chương lắc đầu, nói khẽ:

- Thằng thanh niên này cứng phết đấy, hắn chỉ mới tùy ý vung một đao mà tôi đã có cảm giác khó chống đỡ nổi. Tôi nghĩ ngay cả khi chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, chắc chắn hắn đã che giấu tu vi.

Lúc này, Thì Hoành Trụ vẫn đứng bên cạnh chưa lấy lại được tinh thần, thứ nhất anh ta nghi ngờ vì sao Diệp Mặc lại cứu anh ta, thứ hai, nghi ngờ tên tu sĩ Kim Đan trước mặt mới chỉ là Kim Đan tầng một mà thôi, một đao kia của hắn sao lại lợi hại như vậy. Chỉ tùy ý vung một đao mà đã tách được một tu sĩ Kim Đan tầng ba và một tu sĩ Kim Đan tầng hai. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh ta thậm chí không dám tin.

Hành động của tu sĩ Kim Đan tầng một còn lợi hại hơn cả một số đệ tử nòng cốt của môn phái chín sao. Anh ta đã từng nhìn thấy đệ tử nòng cốt Điền Ngạo Phong của Lôi Vân Tông, môn phái chín sao ra tay một lần, lần ấy là ở quảng trường thành Nam An để đấu võ xưng danh. Tuy Điền Ngạo Phong chỉ là tu vi Kim Đan tầng bốn, nhưng một kích của anh ta đã đưa thứ hạng trong bảng đề danh Kim Đan đạt đến cao độ của tu sĩ Kim Đan Danh Nhân Đường

Cần phải biết rằng Kim Đan Danh Nhân Đường yêu cầu tu vi ít nhất phải là Kim Đan hậu kỳ mà anh ta mới Kim Đan tầng bốn. Ngoài Điền Ngạo Thiên, hôm nay, Thì Hoành Trụ lại được gặp một tu sĩ khiến anh ta kinh ngạc lần nữa, tu sĩ này mới đạt Kim Đan tầng một, không ngờ chỉ tùy ý vung một đao đã đẩy lùi được Thái Sĩ Chương và Hoàng Trác, biểu hiện này thậm chí còn hơn cả Điền Ngạo Phong.

- Anh bạn, đây là ân oán giữa chúng tôi, đâu liên quan gì đến anh, không biết vì sao anh lại muốn nhúng tay vào chuyện này?

Thái Sĩ Chương hiểu rõ Diệp Mặc không phải là người mà hai bọn họ có thể địch nổi nên lập tức thay đổi kế sách.

Gã đã quyết định, nếu Diệp Mặc cứ chen ngang vào cứu Thì Hoành Trụ thì gã có thể tha cho Thì Hoành Trụ và cũng không động vào người này. Hơn nữa, gã cũng phát hiện ra hình như Diệp Mặc không có ý định động thủ với bọn họ, ngay cả trong mắt còn ánh lên vẻ kích động khó nói rõ.

Diệp Mặc vốn không định ra tay với hai gã tu sĩ này, bây giờ Thái Sĩ Chương hỏi tới, hắn đành phải nén kích động trong lòng, nói:

- Anh vừa mới nói đến cái tên là Lạc Tố Tố? Cô ấy hiện giờ ở đâu?

Tuy Diệp Mặc đã cố nén xúc động nhưng giọng nói vẫn hơi run, thậm chí còn không có cách nào khống chế được bản thân mình.

Bất chợt nghe đến cái tên Lạc Tố Tố, hắn cảm giác như đầu mình nổ tung, ngay sau đó hắn phải không chút do dự mà ngăn cản mình muốn giết Thái Sĩ Chương và Hoàng Trác. Hắn không muốn vì chết đi một người mà gây nên tin tức mình nhận được không đủ. Bất kể cô Tố Tố này có phải Lạc Ảnh hay không, hắn cũng phải hỏi cho ra lẽ.

Lạc Tố Tố? Thái Sĩ Chương nghe Diệp Mặc hỏi đến cái tên này, trong lòng liền hiểu, hóa ra tên tu sĩ trước mặt này là người mến mộ Lạc Tố Tố. Cũng không biết hắn nghe nói đến Lạc Tố Tố ở đâu, hoặc là đã từng nhìn thấy cô. Nhưng hình như tên tu sĩ trước mặt này có rất ít tin tức của Lạc Tố Tố, nên mới hỏi thăm mấy người bọn họ.

Miệng không nói, nhưng trong lòng Thái Sĩ Chương và Hoàng Trác đều khinh thường Diệp Mặc. Tuy Diệp Mặc vừa mới đưa một đường đao lợi hại nhưng muốn nói chuyện với Lạc Tố Tố, e rằng là vọng tưởng. Hoặc có thể nói, đây chẳng qua là hắn nằm mơ thôi.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng Thái Sĩ Chương không dám tùy tiện, mà rất kính cẩn nói:

- Lạc Tố Tố là đệ tử nòng cốt phái Huyền Băng của tông môn chín sao, đồng thời cũng đứng đầu trong thập đại mỹ nhân Nam An Châu cùng với Văn Thái Y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio