Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 977: vết thương của chị ngu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia ngẩn ngơ, tự nhủ lòng việc này cũng khó có thể hoàn thành.

Diệp Mặc cười lạnh.

- Anh đã không muốn phiền toái, vậy tôi đây sẽ đích thân ra tay, phế đi Kim Đan và đan điền của anh.

- Không, không, tôi đồng ý chọn con đường thứ hai.

Gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy này luôn miệng nói, con đường thứ hai tuy rằng khó khăn, nhưng còn có một tia hy vọng, con đường thứ nhất hiện tại chính là con đường chết. Hơn nữa nếu có người giúp y giải trừ cấm chế, y có thể cao chạy xa bay, cho dù chết y cũng không dám bước vào thành Phỉ Hải.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lập tức nhanh chóng hạ một cấm chế trên thân gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy này. Sau đó điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Cấm chế của tôi trừ tôi ra, không ai có thể giải, nếu miễn cưỡng giải trừ, thì sẽ như con đường thứ nhất mà tôi đã đưa ra.

Sau khi nghe xong lời này, trong lòng gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia bỗng phát lạnh, một tia hy vọng duy nhất cũng biến mất. Nhưng điều này còn chưa phải là điều thất vọng nhất của y, điều mà khiến cho y thất vọng nhất chính là sau đó Diệp Mặc còn nói thêm:

- Đương nhiên, tôi không quan tâm thời gian nhiều ít, nhưng cấm chế của tôi một tháng sẽ tái phát, anh lo mà xử lý, cút đi.

Nhìn gã tu sĩ Kim Kim Đan tầng bảy nghiêng ngả lảo đảo cút ra khỏi cửa hàng đan dược, những tu sĩ đang nhốn nháo bên ngoài đã run sợ. Vốn Đan dược Ninh Hải là một nhà thuốc thật thà, rất nhiều người muốn đến lừa bịp tống tiền, nhưng thật không ngờ cửa hàng đan dược này còn có sự tồn tại khủng bố như vậy. Một số tu sĩ có chủ ý lập tức toát mồ hôi lạnh, may mắn còn chưa lừa bịp tống tiền.

Diệp Mặc nhìn gã tu sĩ Kim Đan tầng năm nằm ở cửa rên rỉ, nói với Lê Kinh Mân:

- Anh dẫn gã này đến phòng giữ trật tự đô thị của Thành Phỉ Hải, và đem oan ức của đan dược Ninh Hải báo lên.

- Vâng.

Lê Kinh Mân sau khi nghe xong lời nói của Diệp Mặc, lập tức xốc gã tu sĩ Kim Đan tầng năm như một con chó chết biến mất.

Người chung quanh đứng xem tim lại đập nhanh, người này chẳng những đánh người khác tàn phế, còn muốn đi cáo trạng trước, quả thực chu đáo.

Diệp Mặc đương nhiên không phải vừa đến Thành Phỉ Hải đã ra tay giết người, cho dù đánh bọn người lừa bịp tống tiền thành tàn phế. Cũng muốn thông báo một chút cho quản sự của thành Phỉ Hải. Dù sao, hiện tại thành Phỉ Hải không phải của hắn, hắn cũng chỉ sống ở đây. Hắn làm như vậy biểu lộ thái độ tin tưởng của hắn đối với thành Phỉ Hải, người quản sự của thành Phỉ Hải sẽ không bởi vì chuyện này mà làm gì hắn cả

Hơn nữa vừa rồi khi Diệp Mặc phế đi Kim Đan của gã tu sĩ Kim Đan tầng năm kia, liền cảm nhận được một luồng thần thức mịt mờ lướt qua bên cạnh hắn. Tuy rằng hắn không biết người này là ai, nhưng sau khi thần thức kia lướt qua, cũng không có ai xuất hiện. Diệp Mặc liền đoán hẳn là nhân vật lớn của thành Phỉ Hải.

...

- Thật là thú vị, đây hẳn là một nhân vật.

Ở một nơi xa hoa rực rỡ của thành Phỉ Hải, một người đàn ông trung niên đang thu hồi thần thức lầm bầm lầu bầu nói một câu.

- Anh Tử Ngư nói ai là một nhân vật?

Một lão già đối diện người đàn ông trung niên cười mở miệng hỏi

Gã đàn ông trung niên kia cười ha hả:

- Một gã tu sĩ Kim Đan rất thú vị đến thành Phỉ Hải, còn là Kim Đan sơ kỳ. Không tồi

Lão già kia cũng cười ha hả.

- Có thể làm cho anh Tử Ngu nói tốt hiển nhiên là không tệ rồi.

Gã đàn ông trung niên kia gật đầu.

- Vâng, tu vi của hắn chỉ có Kim Đan tầng hai. Không ngờ có thể trong nháy mắt đã sát thương Kim Đan tầng năm, hơn nữa làm việc cũng rất bài bảng khéo đưa đẩy, rất thú vị.

Câu nói này là lần thứ hai y nói ra có chút thú vị.

...

Sau khi đợi toàn bộ người của cửa hàng đi hết, Diệp Mặc lúc này mới kịp hỏi Tống Ánh Trúc, Hà Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngu Vũ Thiên rốt cuộc như thế nào, sao không thấy bà ấy?

Qua lời kể của Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San, Diệp Mặc mới biết được. Hơn nửa năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ban đầu ở Hà Châu, ngành dược Hoa Hạ bị Lỗ Cửu Thành thăng cấp Nguyên Anh và một gã quản sự của Tiên Bảo Lâu kết hợp đánh phá.

Một mình Ngu Vũ Thiên không địch lại hai gã Nguyên Anh. Hơn nữa lúc trước không phải chỉ có hai gã Nguyên Anh đến ngành dược Hoa Hạ, còn có rất nhiều tu sĩ Kim Đan.

Bởi vì tình hình khẩn cấp, Chân Tiểu San đã ăn Anh Bạo đan, nếu như không có Duẩn Ích đan cô lúc ấy thiếu chút nữa nguy hiểm tính mạng rồi. Cho dù là như vậy, sau chuyện này tu vi của cô trực tiếp hạ xuống Trúc Cơ tầng bốn. Hiện tại Trúc Cơ tầng tám của cô, là do sau này cố gắng tu luyện, hơn nữa có chút đan dược mới đạt tới đấy.

Mà Ngu Vũ Thiên bị thương tại chỗ, tuy nhiên cho dù là như vậy, bà vẫn đem theo theo mấy người từ Truyền Tống Trận được Diệp Mặc lưu lại trốn thoát. Nhưng về sau Ngu Vũ Thiên thì Nguyên Anh suy nhược, hoàn toàn không có cách nào tụ kết chân nguyên.

- Diệp Lăng thế nào? Diệp Mặc cũng lo lắng cho Diệp Lăng.

- Diệp Lăng lúc ấy cũng bị thương, song tu vi của em ấy thấp không bị lây lan, hiện tại em ấy đã bình phục, bây giờ đang ở bên trong chăm sóc sư phụ.

Tống Ánh Trúc lo lắng nói.

Diệp Mặc đã hiểu được, thảo nào một số tu sĩ Kim Đan tới lừa bịp tống tiền, hoá ra Ngu Vũ Thiên bị trọng thương đến giờ còn chưa khỏi.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đứng lên nói:

- Anh đi xem chị Ngu, mọi người thu xếp nơi này một chút, cửa hàng đan dược Ninh Hải tạm thời ngừng kinh doanh, chúng ta cần phải mở lại một đan các lớn hơn.

...

Bên ngoài gian phòng của Ngu Vũ Thiên có trận pháp che giấu thần thức, sau khi Diệp Mặc vào phòng, Ngu Vũ Thiên đang ngồi trên một cái nệm, dường như đang chữa thương, Diệp Lăng đang ở bên cạnh cẩn thận sửa sang lại một số dược liệu.

Diệp Mặc vừa tiến đến liền cảm nhận được một loại băng hàn, dường như loại băng hàn này đến từ cơ thể của Ngu Vũ Thiên. Mà tu vi của Diệp Lăng quá thấp, nhất thời không cảm giác được.

- Anh.

Diệp Lăng thấy Diệp Mặc bước vào, lập tức vui mừng bất ngờ lao đến, cũng nghẹn ngào giống Tống Ánh Trúc. Chỉ cần Diệp Mặc đã trở về, cô đã cảm thấy mọi thứ bình yên, dường như mọi chuyện trước kia đều trở nên nhỏ bé không có ý nghĩa nữa rồi.

- Diệp Mặc, cậu đến rồi.

Ngu Vũ Thiên cũng tỉnh dậy, trong mắt dường như hơi buông lỏng, tuy nhiên bà lập tức kinh ngạc hỏi.

- Cậu đã là Kim Đan rồi hả?

Tống Ánh Trúc các cô nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, nhưng Ngu Vũ Thiên vừa nhìn đã biết Diệp Mặc là Kim Đan tầng hai.

- Hả, anh, anh đã kết Đan rồi hả?

Diệp Lăng phấn khởi kéo tay Diệp Mặc,

- Anh Kết Đan rồi, như vậy mấy bọn lừa bịp tống tiền đan dược Ninh Hải sẽ không dám đến đây nữa.

Bởi vì trong phòng của Ngu Vũ Thiên có trận pháp cách âm và ngăn cách thần thức, cho nên chuyện xảy ra bên ngoài Diệp Lăng căn bản cũng không biết.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng đấy, anh đã là Kim Đan rồi.

Trong lòng Diệp Mặc nghĩ, nếu hắn tìm được Thủy Ma Hải Đài, cho dù là kết thành Nguyên Anh, cũng là chuyện không xa vời.

Nói xong hắn nhìn Diệp Lăng:

- Em, chị Tĩnh Văn đã đến, em mau ra thăm cô ấy một chút.

- A, chị Tĩnh Văn cũng tới nơi này.

Diệp Lăng vui mừng lặp lại một câu, tuy nhiên lập tức cô liền liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái.

- Anh, anh lại muốn có thêm một vợ nữa, đúng không.

Mặt của Diệp Mặc đỏ bừng:

- Đây là một lần cuối cùng, nhất định là một lần cuối cùng.

- Thôi đi anh ơi..., anh nghĩ rằng em sẽ tin anh? Lúc trước đối với chị dâu Ánh Trúc anh cũng nói là một lần cuối cùng, nhưng thế nào, nghe nói còn có một chị dâu Tiểu Vận.

Diệp Lăng dường như cũng cảm thấy nói hơi quá lời, vội vàng thay đổi đề tài:

- Được, em đi thăm chị Tĩnh Văn, anh nhất định phải giúp sư phụ trị liệu thật tốt.

Thấy Diệp Lăng đi ra ngoài, Diệp Mặc mới nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sự không biết làm thế nào để kể sự tình về Tịnh Văn, Tiểu Vận cho Lạc Ảnh và Khinh Tuyết nghe, nhưng đối với Ánh Trúc, hắn ngược lại cảm thấy rất dễ giải bày.

- Chị Ngu, chị bị tổn thương làm sao, làm thế nào đến hiện tại còn chưa hoàn toàn bình phục?

Diệp Mặc lấy lại tinh thần, lúc này mới lo lắng hỏi Ngu Vũ Thiên.

Ngu Vũ Thiên mỉm cười, sau đó nói.

- Chỉ bị thương nho nhỏ, kỳ thật cũng không có gì ghê gớm lắm. Tôi chỉ cần tu dưỡng một hai tháng, sẽ bình phục.

Diệp Mặc lại cảm thụ một chút, đột nhiên hỏi:

- Chị Ngu, chị có phải bị một loại băng hàn làm đông cứng Nguyên Anh?

Ngu Vũ Thiên sửng sốt nhìn Diệp Mặc một cái.

- Cậu không ngờ có thể cảm nhận được băng hàn trong cơ thể của tôi? Cậu mới là Kim Đan tầng hai.

Diệp Mặc cười nói:

- Đó là bởi vì tôi có chút mẫn cảm đặc thù đối với băng hàn hoặc là mồi lửa, chị Ngu có cần tôi giúp chị xem qua không.

Ngu Vũ Thiên có chút ngại ngùng, tuy rằng bà lớn hơn nhiều so với Diệp Mặc, dù sao cũng là sư phụ của Diệp Lăng, nếu Diệp Mặc giúp bà xem, ắt phải vận chuyển chân nguyên xem qua kinh mạch của bà, điều này làm cho bà nhất thời khó có thể đồng ý.

Diệp Mặc đoán được sự do dự của Ngu Vũ Thiên, bỗng nhiên hắn nghĩ đến nếu dùng Vô ảnh đi thăm dò, dường như cũng có thể. Tuy nhiên dùng Vô ảnh xem, thì cũng có khác gì hắn xem?

- Được, cậu xem đi.

Ngu Vũ Thiên nói xong vươn cổ tay ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Một người tu sĩ theo đuổi trời đất rộng lớn, loại chuyện nhỏ nhặt này hà tất để trong lòng. Diệp Mặc gật đầu, hắn cũng cho rằng việc này căn bản không là gì cả.

Chân nguyên của Diệp Mặc cẩn thận thăm dò vào đan điền của Ngu Vũ Thiên, quả nhiên phát hiện Nguyên Anh của bà bị giam cầm trong một tầng băng sương.

Thật là công pháp lợi hại, Diệp Mặc trong lòng thầm than. Đông chí của hắn cũng rất hiệu quả cho việc công kích tầng băng, nhưng lớp băng bao bọc Nguyên Anh bên trong cơ thể của Ngu Vũ Thiên rất lớn, quả thực cũng không phải là một tầng băng ở phía ngoài

- Chị Ngu, đợi lát nữa chị phối hợp với tôi một chút, tôi hấp thu tầng băng bên trên Nguyên Anh của chị.

Diệp Mặc nói xong không đợi Ngu Vũ Thiên phản đối, cũng đã bắt đầu vận chuyển Đông chí hấp thu.

Ngu Vũ Thiên kinh hãi, đây là lớp băng có thể giam cầm Nguyên Anh, xem bản lĩnh xuất chúng của Lỗ Cửu Thành, ngay cả là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám làm như thế. Diệp Mặc chỉ là một người với tu vi Kim Đan kỳ liền dám hấp thu tầng băng giam cầm Nguyên Anh, đây chẳng khác gì đi tìm đường chết.

Khi bà muốn ngăn cản lại, Diệp Mặc đã bắt đầu vận chuyển chân nguyên hấp thu. Ngu Vũ Thiên trong lòng thở dài, chỉ có thể toàn lực trợ giúp Diệp Mặc.

Nhưng Ngu Vũ Thiên rất nhanh liền khiếp sợ, bà phát hiện băng giá bao vây Nguyên Anh của bà, quả nhiên bị Diệp Mặc hấp thu rồi, mà Diệp Mặc vẫn không có thay đổi gì.

Chẳng lẽ hắn cũng là Băng hệ linh căn? Điều đó không thể, Băng hệ linh căn chưa từng nghe nói qua có Luyện Đan Sư.

Diệp Mặc quả thật rất thoải mái, uy lực Đông chí của hắn chưa tăng lên nhanh như Vô ảnh vậy, hiện tại lại hấp thu nhiều khí băng hàn, lập tức liền lớn mạnh, thậm chí cái loại băng hàn thấu xương này đã vượt qua thời điểm mà lúc đầu hắn lấy được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio