Mùa xuân lạnh giá còn chưa kết thúc, cây ngô đồng trong sân đã lặng lẽ đâm chồi non tươi tốt, ánh mặt trời chiếu xuống, những nơi trong phòng không được ánh sáng chiếu rọi vẫn như cũ có chút râm mát.
Đường Dục cứng đờ đứng ở trước bàn làm việc, sống lưng ẩn ẩn nóng lên, cảm giác hoảng hốt làm cậu không quá thoải mái, cậu ném văn kiện đấu thầu trong tay xuống, đặt tay trái lên tay phải, khẩn cấp tự bắt mạch cho mình.
Một phút sau.......cứu mạng! Nhịp tim của cậu quá cao, đây không phải nhịp tim của con người nữa rồi, này còn nhanh hơn tốc độ đi đường mét một giờ của cậu!!!
Cậu cầm điện thoại gọi : "Xin chào, hình như tôi có dấu hiệu phát bệnh tim, nhanh gọi xe cứu thương tới cứu tôi."
Đầu bên kia điện thoại: "Xin chào, vui lòng cho tôi biết địa chỉ hiện tại của anh."
"Địa chỉ là Tây Đức Trang......" Đường Dục đột nhiên dừng lại.
Trước mắt là căn phòng hoàn toàn lạ lẫm, trong lòng Đường Dục có chút nghi hoặc nho nhỏ - đây là đâu?
Cậu đánh giá bốn phía, bàn không phải làm từ tơ vàng gỗ nam, thảm cũng không phải chất nhung thuần túy, tranh trên tường càng không phải bút tích của các danh sư nổi tiếng, hơn nữa, nơi này là thư phòng sao? Sao có thể nhỏ như vậy? Phòng của người hầu nhà cậu còn lớn hơn căn phòng này nhiều.
"Tôi, tôi không biết địa chỉ." Đường Dục đột nhiên cảm giác tim như ngừng đập, trong nháy mắt tim đột ngột ngừng như thế này, theo lý thuyết hiện tại cậu nên ngã xuống mới đúng, nhưng cậu lại không bị sao cả.
Chẳng lẽ.......đây chính là không gì đáng buồn bằng tâm đã chết trong truyền thuyết sao?
Thôi kệ.
Cậu sờ sờ vị trí trái tim mình, xác định nó không đập loạn xạ nữa.
"Ngại quá, xin lỗi đã làm phiền, tôi không gọi xe cứu thương nữa." Đường Dục cúp điện thoại, sửng sốt một hồi, hai chân có chút đau nhức, cậu kéo ghế xoay phía sau tới ngồi xuống.
Trên bàn là văn kiện cậu mới vừa ném xuống - Tập đoàn Đằng Phong.
Đường Dục nhìn một chút, đây là cái tập đoàn gì? Nghe có vẻ không quá đáng giá.
Sau gáy đột nhiên đau nhói, cậu nâng tay lên, "Ha" một tiếng...... Cậu nhớ ra rồi! Cậu đã nhìn thấy cái tên này ở đâu đó trước đây.
Là ở trong tiểu thuyết!
Đường Dục chớp chớp mắt...... Đợi đã, tiểu thuyết?
Cậu lại nhìn về phía văn kiện kia lần nữa, hơi nhíu mày.
Thật quá hoang đường, nhất định là phương thức cậu rời giường không đúng ở đâu rồi!
Trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phong, người đàn ông chống ngón tay hơi cong lên thái dương, nhìn chằm chằm vào điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ.
Điện thoại kết nối với camera, theo dõi hình ảnh người đang nằm liệt trên ghế, nhắm mắt, nghiêng đầu...... Nhìn dáng vẻ vô cùng yên bình.
"Mảnh đất ở phía Tây ngoại ô kia ngài đưa ra giá cao hơn một phần ba so với thị trường, có rõ ràng quá hay không, người họ Tiêu sẽ tin sao?" Lê Thành nhìn biểu tình khó bề phân biệt của đại boss nhà mình, đoán không ra hắn đang có ý gì.
Lê Thành đã sớm nhắc nhở hắn chuyện Đường Dục chủ động tới bên cạnh hắn hơn phân nửa là lòng mang ý xấu, nhưng đại boss nhà mình giống như bị mỡ heo che tâm, cái gì cũng không nghe vào.
Hiện tại bằng chứng Đường Dục và cậu hai nhà họ Tiêu thường xuyên lén lút liên hệ đều bày ra trước mắt, vị Tần tổng này của bọn họ vẫn vững vàng như núi Thái Sơn nhìn điện thoại, Đường Dục thật sự đẹp đến vậy sao? Nhìn cả ngày cũng không đủ?!
Ờm, Lê Thành thừa nhận Đường Dục lớn lên rất đẹp, nhưng dù đẹp cỡ nào thì cậu ta cũng chỉ là một kỹ nam tâm cơ mà thôi.
"Phải xem em ấy làm thế nào đã." Tần Thời Luật trầm giọng nói.
Nếu Đường Dục phản bội hắn, mảnh đất phía Tây ngoại ô kia hắn có thể không cần, nhưng hắn cũng sẽ không để nhà họ Tiêu nhặt được cái tiện nghi này, hắn chẳng qua chỉ tăng giá lên một phần ba, cũng không đến mức làm Tiêu gia táng gia bại sản.
Nếu Đường Dục không làm gì, vậy thì mọi người đều vui vẻ, nhưng Tần Thời Luật biết, khả năng Đường Dục không làm gì là quá nhỏ.
Em ấy vừa mới gọi điện thoại, là nói giá đấu thầu trong văn kiện cho nhà họ Tiêu sao?
Lê Thành không biết hắn nhìn thấy gì, nghe được lời này còn tưởng rằng hắn vẫn còn ôm kì vọng với Đường Dục, lời thật lòng thì khó nghe, Lê Thành đã không muốn nói nữa, hắn mệt mỏi.
Nếu hắn đã u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy để hắn cảm nhận cái gì gọi là thảo nguyên xanh mướt mọc trên đầu đi.
Lê Thành tin rằng người mỗi ngày luôn tìm đường chết như Đường Dục tuyệt đối sẽ không làm hắn thất vọng?
Đường Dục ngủ một giấc này đến hai tiếng đồng hồ, tỉnh lại nhìn thư phòng trước sau không hề thay đổi trước mắt, cậu thất vọng thở dài.
Từ xưa đã có quy luật xuyên thư, ngay cả cậu cũng không tránh được việc trùng tên trùng họ với nguyên chủ.
Cậu mở phần văn kiện trên bàn ra, chữ kí rồng bay phượng múa ở cuối trang như đang nhắc nhở cậu đã xuyên đến quyển sách nào.
Kỳ thật không cần, tổng cộng cũng đã xem qua cuốn tiểu thuyết《 Thiếu quyết đoán 》này một lần.
Tên gốc cuốn tiểu thuyết: 摇摆不定
Tiêu đề cuốn tiểu thuyết đặt rất thích hợp.
........Tần Thời Luật.
Đường Dục nhớ rõ đây là tên của nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, mà nhân vật cùng tên cùng họ với Đường Dục trong sách chính là bạch nguyệt quang mà vai ác Tần Thời Luật tâm tâm niệm niệm.
Mí mắt giật giật, cậu giơ tay ấn lên mắt phải.
Mắt trái giật là tiền tài, mắt phải giật là tai họa......
Cậu nhìn thoáng qua cây xanh bên cạnh tủ sách.
Trong tiểu thuyết có nhắc tới, nơi đó giấu một chiếc camera, cậu bị Tần Thời Luật phát hiện vào lần ăn cắp văn kiện đấu thầu này, lúc sau cậu còn làm vài chuyện ngu xuẩn, sau đó sẽ trải qua cuộc sống bị cầm tù, bị ngược đãi đến nỗi tử vong.
Đường Dục an ủi chính mình, cũng may là lần đầu tiên trộm văn kiện chứ không phải lần cuối cùng, không đến mức phải chịu tội chết.
Tuy là nói như vậy, nhưng Đường Dục vẫn có chút khó chịu.
Cậu là một người thích làm biếng, dựa vào cái gì phải chịu khổ như vậy?
Cậu ghé vào bàn ủy khuất một lát, trong lòng âm thầm sắp xếp lại nội dung cuốn tiểu thuyết......
Đại vai ác của cuốn tiểu thuyết này, cũng chính là Tần Thời Luật, nguyên nhân chủ yếu dẫn tới hắn bị hắc hóa là do biết được Đường Dục phản bội mình, tình cảm và lợi ích cùng lúc bị phản bội dẫn tới sự tàn nhẫn độc ác của Tần Thời Luật, cho dù là bạch nguyệt quang đã ở bên hắn nhiều năm cũng không thoát khỏi bàn tay sát phạt của hắn.
Còn về nam chính Tiêu Sí Hành, hắn một bên dây dưa Đường Dục, để Đường Dục mang lợi ích về cho hắn, một bên trắng trợn táo bạo theo đuổi anh họ của Đường Dục - Đường Lạc, mà người Đường Lạc thích lại là Tần Thời Luật.
Do tuyến tình cảm là một vòng lặp khép kín, nên kết cục của cuốn tiểu thuyết này là toàn bộ nhân vật đều BE.
Đường Dục có được góc nhìn của thượng đế, cậu cảm thấy tất cả mọi người đều chết còn không bằng người khác chết mình bất tử, thay vì lao tâm lao lực vì sự nghiệp của nam chính, không bằng bám lên người vai ác Tần Thời Luật, chỉ cần vai ác không giết cậu, cậu làm chó cả đời cũng được.
Đường Dục đi ra khỏi thư phòng, căn biệt thự hai tầng nhỏ đến đáng thương, thậm chí một cái thang máy để lên xuống lầu cũng không có, trong nhà cũng không có người hầu thường trực tùy thời đợi lệnh.
Đường Dục hoài nghi tác giả tuyên truyền sai sự thật.
Không phải nói đại vai ác rất có tiền sao, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng có tiền nha!
"Đường thiếu gia."
Dì Trương từ bên ngoài đi vào, trong tay xách một túi đồ ăn.
Dì Trương là người chịu trách nhiệm chăm sóc Tần Thời Luật được mang từ nhà cũ tới, hai tháng nay bà phụ trách mọi sinh hoạt hằng ngày của Đường Dục.
Đường Dục đi theo dì Trương vào bếp, cầm lấy mấy lá cần tây lộ ra bên ngoài túi: "Tần Thời Luật khi nào mới trở về ạ?"
Dì Trương kinh ngạc nhìn cậu một cái, hai tháng nay bà tận mắt nhìn thấy Tần tiên sinh ân cần hỏi han Đường Dục, nhưng cậu lại không biết cảm kích, thái độ với Tần tiên sinh cũng cực kỳ có lệ, không bao giờ quan tâm mấy giờ hắn trở về.
Cậu đột nhiên thay đổi làm dì Trương có chút kinh hỉ: "Thường ngày tiên sinh sẽ trở về lúc giờ, trễ nhất cũng không vượt quá giờ."
Đường Dục vừa mới thay đổi thân phận, ít nhiều cũng có chút không thoải mái: "Ồ, vậy giờ ăn cơm đi."
Tần Thời Luật nhận được tin nhắn của dì Trương, nói Đường Dục sẽ đợi hắn về cùng nhau ăn cơm tối, nếu đổi lại là ngày thường, hắn khẳng định làm xong việc sẽ về nhà sớm, nhưng hôm nay hắn một chút cũng không muốn trở về.
Tần Thời Luật không trả lời, buổi tối hắn tham gia một bữa tiệc không cần thiết lắm, mãi đến giờ mới về nhà.
Khi Tần Thời Luật về đến nhà, dì Trương đã đi về, lúc đi ngang qua phòng bếp, hắn ngoài ý muốn phát hiện Đường Dục đang ngủ gục trên bàn với một tư thế vô cùng vặn vẹo, thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh.
Hắn đi tới, theo bản năng thả nhẹ bước chân.
Dưới cánh tay Đường Dục đang đè một xấp giấy, Tần Thời Luật rút ra mới phát hiện đó là Hợp đồng thỏa thuận giữa hai người bọn họ.
Hắn nhìn người đang ngủ trên bàn, em ấy không thể kiềm nén thêm nữa đúng không?
Trong tích tắc, Tần Thời Luật ném mạnh hợp đồng lên trên bàn.
Đường Dục giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra vừa lúc đối diện với vị trí bên dưới thắt lưng của người nào đó...... A, ngượng ngùng quá đi.
Cậu chớp chớp mắt, đầu dịch về phía sau, đồng thời tầm mắt cũng hướng lên trên, dừng lại trên khuôn mặt trông có vẻ không vui kia.
Mặc dù Đường Dục rất nghi ngờ về sự giàu có của Tần Thời Luật được miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng về diện mạo thì không chê được chút nào.
Hắn là kiểu người đẹp trai u ám, đôi mắt thâm sâu khó lường, thổi quét như cơn mưa rào muốn nuốt chửng người, hầu kết gợi cảm dán lên đường viền cổ áo sơmi đen......
Đường Dục có gu thẩm mỹ khắc khe hạng nhất, nhưng người trước mắt cư nhiên đẹp đến mức trong lúc nhất thời tìm không ra chút khuyết điểm nào.
Hút ~
Đường Dục liếm môi dưới, thuận tiện hút nước miếng vừa nãy chảy ra do tư thế ngủ không đúng.
Cậu xoa xoa đôi mắt, thanh âm mềm mại nghe có vẻ buồn ngủ: "Anh về rồi."
Tần Thời Luật lãnh đạm "Ừ" một tiếng: "Sao không về phòng mà ngủ?"
Đường Dục nhìn thời gian, hoảng sợ.
Đã trễ thế này rồi sao?
Cậu nhỏ giọng oán giận: "Sao bây giờ anh mới về, em đã đợi anh rất lâu."
Tần Thời Luật ý đồ che giấu cảm xúc, nhưng hắn biết bản thân đã làm không tốt, hắn đi đến đối diện Đường Dục ngồi xuống: "Đợi tôi làm gì?"
Hai tháng qua chưa từng đợi hắn lấy một lần, hiện tại đợi hắn làm gì?
Ngả bài sao?
Rốt cuộc vẫn phải đi sao?
Lấy được đồ liền muốn đi? Mơ thật đẹp!
Đường Dục cũng không quá mẫn cảm với cảm xúc của một người xa lạ, cậu xếp lại hợp đồng đang nằm tán loạn trên bàn, "Em muốn nói về chuyện hợp đồng."
Tần Thời Luật đột nhiên nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn.
Trước khi Tần Thời Luật trở về, Đường Dục đã đọc kĩ từng câu từng chữ trong hợp đồng này vài lần, nói trắng ra đây là một cái hợp đồng bao dưỡng, hơn nữa cũng không quá khắt khe, không có quá nhiều yêu cầu đối với bên B, ngược lại còn có rất nhiều lợi ích nghiêng về phía bên B, cũng chính là Đường Dục.
Ngay cả Đường Dục xem xong cũng đều cảm thấy cái tên Đường Dục trước kia đúng là không biết tốt xấu.
Cậu đặt bản hợp đồng ngay ngắn vào bên góc bàn, sau đó hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.
"Hợp đồng này có ràng buộc về mặt pháp lí hay không?"
Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, cậu đã rất tò mò về ý nghĩa của loại hợp đồng này, nếu người kia vi phạm hợp đồng, thật sự sẽ có người giống trống khua chiêng lên tòa thưa kiện nói mình bao dưỡng người kia, sau đó người kia bỏ trốn sao?
Đây không phải là chuyện trái pháp luật à?
Tần Thời Luật trán nổi gân xanh, em ấy cư nhiên muốn tìm lỗ hổng pháp luật! Đây là loại chuyện mà người không có đầu óc có thể nghĩ ra sao?
Nghĩ đến người sau lưng chỉ điểm cho cậu có thể là Tiêu Sí Hành, sắc mặt Tần Thời Luật càng khó nhìn, "Em muốn nói cái gì?"
Sở dĩ hôm nay hắn không muốn trở về sớm là do không muốn nói rõ ràng nhanh như vậy, nhưng nhìn bộ dáng nóng lòng muốn rời đi của Đường Dục, Tần Thời Luật biết hắn đã không thể giữ người lại được nữa.
Sắc mặt hắn lạnh xuống: "Lúc trước là do em tới tìm tôi, tôi không có ép em, bản hợp đồng này cũng là em tự nguyện kí vì tài chính của công ty bên em, bây giờ em hỏi hợp đồng có hiệu lực về mặt pháp lí hay không? Như thế nào, lúc trước em kí sao không nghĩ tới vấn đề này? Hợp đồng này không có ý nghĩa, nhưng nếu em muốn rời đi......"
Đường Dục mờ mịt chớp chớp mắt.
...... A, anh là đang tức giận sao?
Nhưng tui còn chưa nói cái gì nha.
Đường Dục chậm rãi nghe được sự tức giận trong giọng nói của đối phương.
Cậu không muốn cãi nhau, cậu không thích bạo lực hay cãi vã, nếu có thể, cậu hy vọng có thể chậm rãi trải qua một đời bình yên.
"Vậy, nếu đổi sang một cái có ràng buộc về mặt pháp lí thì sao."
Giọng nói mềm mại nhưng mang theo vài phần tức giận, nghẹn Tần Thời Luật thiếu chút nữa không thở nổi, sau một lúc run rẩy hô hấp, thanh âm Tần Thời Luật tràn đầy nghi hoặc: "......Cái gì?"
giờ rưỡi, cách thời gian Đường Dục thường ngủ nửa giờ, cậu ngáp một cái, lau lau nước mắt sinh lí ở khóe mắt: "Chúng ta đi lãnh chứng."