Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, một số phương tiện truyền thông đã đưa tin: Chủ tịch tập đoàn Đằng Phong đã kết hôn.

Truyền thông là do Vương Hành hỗ trợ tìm, tin tức lớn như vậy, tất cả bên truyền thông đều rất sẵn lòng giúp đỡ, chuyện này không chỉ bước lên trang nhất của các mặt báo, mà Tần Thời Luật còn dùng Weibo của công ty công khai và tag Đường Dục.

Cư dẫn mạng bắt đầu len lỏi vào Weibo Đường Dục, muốn xem thử rốt cuộc đây là người thế nào, kết quả phát hiện những người theo dõi Weibo Đường Dục…. thật sự không thể coi thường….

Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Viện trưởng Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia Lý Mân Nghiệp ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Nghiên cứu viên Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia Phương Khải ✔— Theo dõi lẫn nhau.

……

Giáo sư Mã Minh của Đội khảo cổ quốc gia ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Lý Học Thành của Đội khảo cổ quốc gia ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Vương Tô của Đội khảo cổ quốc gia ✔— Theo dõi lẫn nhau.

……

Cục Văn Vật Phú Dương ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Cục trưởng Cục Văn Vật Trương Thuyên ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Phục chế viên Lý Song ✔— Theo dõi lẫn nhau.

……

Bảo tàng Di sản Văn hóa Phú Dương ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Giám đốc Bảo tàng Di sản Văn hóa Phú Dương ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Phó giám đốc Bảo tàng Di sản Văn hóa Phú Dương ✔— Theo dõi lẫn nhau.

……

Cục Văn Vật thủ đô ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Viện bảo tàng thủ đô ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Phương Lộc Minh ✔— Theo dõi lẫn nhau.

Ngoại trừ một minh tinh nổi tiếng là Phương Lộc Minh, hàng loạt các tick vàng kia đều là cấp quốc gia, hơn nữa tất cả đều là theo dõi lẫn nhau.

Vốn dĩ việc chủ tịch tập đoàn Đằng Phong đột nhiên công khai đã gây ra một làn sóng không nhỏ, sau khi nhìn thấy Weibo của Đường Dục, chuyện này càng trở nên kì ảo hơn.

Cư dân mạng từ khắp mọi nơi đều sôi nổi đoán xem rốt cuộc đây là thần thánh phương nào.

Phương Lộc Minh đăng một bài lên Weibo…..

Phương Lộc Minh ✔: @ Một con cá lười biếng @ Tài khoản chính thức của tập đoàn Đằng Phong, chúc anh tôi và Tần tổng trăm năm hạnh phúc nha.

Dưới sự nâng đỡ của Quách thiếu, trong vòng chưa đầy nửa năm Phương Lộc Minh đã nhanh chóng tăng vọt về độ nổi tiếng, hiện giờ cũng có thể coi là một minh tinh nhỏ đang hồng, Phương Lộc Minh vừa xuất hiện, fan của cậu ta đều nhảy ra hò hét chúc mừng.

Là ai không quan trọng, quan trọng là ca ca của chúng ta đã gọi người kia một tiếng ‘anh’! Anh trai của ca ca, bốn làm tròn lên năm, đó chính là anh ruột của “Lộc Lộc”!

Sự tình một khi đã lên men thì bắt đầu có chút không khống chế được, có người đào được tin tức, nói Đường Dục là người đã trồng được hoa lan băng có giá trên trời, cũng có người nói cậu là kĩ thuật viên phục chế của Cục Văn Vật, còn có người nói cậu là cháu ngoại của Đường Vĩ Hoành trước đây từng trốn thuế.

Giữa những bình luận tốt xấu lẫn lộn này, cảnh sát Miến Giang đột nhiên tag Đường Dục, những tấm ảnh lên báo của Học viện Khoa học Nông nghiệp và Cục Văn Vật được cư dân mạng ghép lại, cảnh sát Miến Giang nhận ra Đường Dục chính là cậu thanh niên nhiệt tình dùng khoá đầu trâu làm mồi nhử giúp bọn họ bắt được bọn trộm mộ thì lập tức lên tiếng khen ngợi và cảm ơn, cuối cùng còn nói thêm một câu chúc mừng tân hôn.

Lúc này trên mạng càng náo nhiệt hơn……

Tần Thời Luật không ngờ chỉ một bài đăng trên Weibo của hắn lại có thể gây ra làn sóng lớn như vậy, số lời chúc mừng Đường Dục nhận được còn nhiều hơn hắn gấp mười lần.

Cái tên “Một con cá lười biếng” này đã đứng vững trên hot search suốt hai ngày, liên tục thay đổi các cách thức lên top, lúc thì kỳ án ở Miến Giang, lúc thì thần đồng Học viện Khoa học Nông nghiệp, lúc thì phục chế tranh cổ.

Tần Thời Luật chỉ muốn khoe ân ái, hắn không ngờ lại khiến Đường Dục nổi tiếng, thanh danh vang dội.

Tần Thời Luật không ngờ, Tiêu gia càng không ngờ tới.

Từ trước tới nay Tần Thời Luật đều không công khai chuyện kết hôn với Đường Dục, trong lòng Tiêu Sí Hành vẫn còn giữ lại chút hy vọng, nhưng không ngờ Tần Thời Luật đột nhiên công khai, còn gây ra sóng gió lớn như vậy.

Hiện tại có bao nhiêu người hâm mộ Đường Dục hắn không biết, nhưng cả nước có bao nhiêu người hâm mộ Tần Thời Luật thì hắn biết, và hắn cũng là một trong số đó.

Đã từng là một đứa phế vật mỗi ngày đều vòng tới vòng lui bên cạnh hắn, hiện giờ người quay chung quanh cậu đều là nhân vật có cấp bậc quốc gia, hắn làm sao có thể không hâm mộ, làm sao có thể không ghen ghét?

Tiêu Khởi nhìn bài đăng về Miến Giang trên Weibo, không ngừng vỗ đùi: “Tôi đã nói là nó mà, tôi đã nói chắc chắn là nó mà!”

Tô Ninh Tĩnh ngẩn ra, đây thật sự là Đường Dục mà bà ta nhìn từ nhỏ đến lớn sao?

*****

Weibo của Đường Dục không ngừng vang lên, ngay từ đầu cậu còn kiên nhẫn xem, nhưng bây giờ âm thanh này đã ảnh hưởng đến đời sống tình dục của cậu.

Đường Dục quỳ gối trên giường bò về phía trước: “Anh đợi chút.”

Tần Thời Luật không chờ được, cánh tay dùng sức siết chặt eo cậu, “Không đi được không?”

Đường Dục duỗi tay muốn lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đột nhiên bị đâm đến eo mềm nhũn, đầu gục xuống gối, trong miệng phát ra một tiếng rên kéo dài……

Tần Thời Luật tiếp tục dày vò Đường Dục, làm xong một lần lại ôm cậu vào phòng tắm, lăn lộn hồi lâu khiến Đường Dục không còn sức để động ngón tay, nhưng cậu vẫn cố kiên trì gỡ cái ứng dụng Weibo đang vang lên không ngừng kia.

Đường Dục nhìn gương, chỉ vào vết đỏ trên cổ: “Anh xem chuyện tốt mà anh làm nè!”

Tần Thời Luật lại cắn vào cổ cậu một cái, mở rộng vết đỏ đó ra gấp đôi.

Ngày mai Đường Dục sẽ cùng người của Cục Văn Vật tới thủ đô, Tần Thời Luật vẫn luôn cảm thấy cậu tới Cục Văn Vật chỉ để chơi, mỗi ngày đi sớm về muộn thì hắn vẫn có thể ôm người ngủ, hiện tại cậu đột ngột thông báo với hắn là muốn đi công tác, còn đi đến vài ngày, Tần Thời Luật căn bản không thể sắp xếp được thời gian để đi cùng.

Tần Thời Luật hài lòng nhìn vết đỏ trên cổ cậu, “Lưu lại chút ký hiệu, để cảnh tỉnh một số người không có mắt có suy nghĩ không an phận với em.”

Đường Dục duỗi mũi ngửi ngửi trên người hắn: “Tần Thời Luật, anh tự ngửi thử xem, chua đến thúi luôn rồi.”

Tần Thời Luật bóp cằm cậu cảnh cáo: “Lần này ra ngoài không được lăng nhăng đâu đấy.”

Đường Dục: “Em lăng nhăng bao giờ, lời này anh tự nói với chính mình đi, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, dụ dỗ mấy cái người kì cục nào đó lúc nào cũng muốn ngủ với anh.”

Tần Thời Luật hôn lên đôi môi đang bĩu ra của cậu: “Thật là càng ngày càng biết nói chuyện.”

Đường Dục lớn tiếng đáp trả: “Học theo anh đấy.”

*******

Ngày hôm sau, Tần Thời Luật đưa Đường Dục tới sân bay, lúc tới thì thấy Khương Nghiêu, Tần Thời Luật hỏi: “Cậu cũng đi?”

Tần Thời Luật vừa định nói có Khương Nghiêu đi cùng thì ít nhiều gì hắn cũng thấy yên tâm, ai ngờ Khương Nghiêu lại nói: “Tôi không đi, gần đây chuyện công ty tương đối nhiều, tôi không đi được.”

Khương Nghiêu nhìn về phía Đường Dục, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa thân thiết: “Lâm Triết sẽ đi cùng em.”

Đường Dục nhìn Lâm Triết đang đeo kính râm, cười gật đầu: “Anh Tiểu Lâm, phiền anh rồi.”

Lâm Triết: “Không phiền.”

Tần Thời Luật có hơi khó chịu, lúc trước hắn cũng bảo Lý Chấn đi theo, nói thế nào Đường Dục cũng không chịu, Khương Nghiêu sắp xếp người thì lại vui vẻ tiếp nhận.

Chẳng lẽ thân là chồng mà còn không so được với tên anh trai không cùng huyết thống Khương Nghiêu kia sao?!

Lần này Đường Dục tới thủ đô là để đưa bức tranh cổ kia đến viện bảo tàng thủ đô, ngoại trừ người của Cục Văn Vật, Chu Bình Giang cũng đi cùng, do có Chu Bình Giang nên cậu mới đồng ý chuyến đi “công tác” lần này.

Thật ra Tần Thời Luật cũng không lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, chỉ là người không ở dưới mí mắt nên hắn mới cảm thấy không yên tâm.

Khương Nghiêu cười hiền lành nói: “Tôi biết Tần tổng không yên tâm, cho nên tôi đã tìm thêm một người nữa đi cùng.”

Tần Thời Luật đột nhiên có dự cảm không lành: “Tôi cảm thấy không cần.”

Khương Nghiêu: “Vậy sao được, chỉ có một mình Lâm Triết thì làm sao trông nổi em ấy?”

Đường Dục tò mò hỏi: “Còn ai nữa?”

Đường Dục vừa mới hỏi xong, Trương Thuyên và Chu Bình Giang đã đi tới, đi cùng bọn họ còn có Kỷ Bạch……

Khương Nghiêu nâng cằm: “Chào, tới rồi đây.”

Đường Dục: “……”

Tần Thời Luật: “……”

Tần Thời Luật hít sâu một hơi, Đường Dục vội vàng ôm cổ hắn, hung hăng hôn một cái: “Em nhất định, nhất định sẽ không ngoại tình, em đảm bảo.”

Động tác lớn như vậy, những người qua lại đều nhìn thấy, Kỷ Bạch tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn nhướng mày, đi tới: “Đây là hôn cho tôi xem?”

Đường Dục vừa muốn nói chuyện đã bị Tần Thời Luật giữ chặt tay: “Để cậu chê cười rồi, đứa nhỏ trong nhà tương đối dính người.”

Đường Dục muốn nói cậu đâu có dính người, nhưng cậu vẫn gật đầu theo Tần Thời Luật nói: “Ừm ừm.”

Kỷ Bạch làm lơ câu nói đánh dấu chủ quyền của Tần Thời Luật, cố ý hỏi: “Tần tổng cũng đi cùng sao?”

Tần Thời Luật cắn răng: “Tôi không đi.”

Kỷ Bạch nhướng mày nói: “Àaaa, thì ra anh không đi, vậy thì được.”

Tần Thời Luật: “……” Được cái rắm!

Tần Thời Luật nhìn về phía Khương Nghiêu: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Khương Nghiêu vẫn giữ dáng vẻ nho nhã lễ độ như thường lệ, hắn đẩy đẩy mắt kính, “Kỷ Bạch được cục trưởng Trương và hội trưởng Chu mời đi cùng, tôi chỉ nhờ cậu ấy hỗ trợ chiếu cố Dục Dục một chút, có vấn đề gì sao?”

Răng của Tần Thời Luật gần như sắp bị cắn nát.

Loại anh trai thế này ai thích thì ôm đi dùm đi, có thể đừng có ba phải như vậy được không!

Nhìn Đường Dục vào cổng an ninh, Tần Thời Luật hỏi Khương Nghiêu: “Cậu tìm cái tên họ Kỷ kia, là vì đặc biệt muốn tôi khó chịu?”

Khương Nghiêu xoay người đi ra ngoài: “Lời này của Tần tổng không đúng rồi, đây rõ ràng là nhắc nhở, nhắc nhở anh đừng có làm gì bẩn thỉu, nếu không tôi có thể đổi người cho Dục Dục bất cứ lúc nào.”

Không nghe thấy Tần Thời Luật nói chuyện, Khương Nghiêu nhìn hắn một cái: “Có phải anh muốn nói Dục Dục chỉ một lòng một dạ với anh, căn bản không có khả năng thích Kỷ Bạch?”

Tần Thời Luật quả thật muốn nói như vậy.

Khương Nghiêu: “Cho nên tôi mới phải nhắc nhở anh, chú ý đúng mực, nếu anh dám làm em ấy tổn thương, chuyện gì tôi cũng làm được, tốt nhất là anh nên nhanh chóng xử lí chuyện thối nát của nhà các người cho sạch sẽ đi, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không chỉ giới thiệu người cho Đường Dục đơn giản như vậy đâu.”

Mọi chuyện bên phía Tần Thời Luật gần như đã được giải quyết hết, Hứa gia mất hết mặt mũi, phải đến bao giờ mới có mặt mới ra ngoài tiếp tục nhảy nhót? Còn về Dương Ân Bạch…… Tuy hắn không hỏi, nhưng Khương Nghiêu đã ra tay thì chắc chắn sẽ không nhân từ, không đánh chết người đã coi như may mắn rồi.

Tần Thời Luật chỉ lo lắng cái người tên Kỷ Bạch kia, ánh mắt cậu ta nhìn Đường Dục không đơn giản chỉ là người được Khương Nghiêu tìm tới để cố ý chọc giận hắn.

Bữa tiệc hôm đó, thời điểm Kỷ Bạch giúp Đường Dục chắn rượu, cậu ta không kéo người đi, mà là đẩy cho hắn, có lẽ người khác không biết nguyên nhân, nhưng hắn đứng gần nên đã phát hiện, nếu kéo Đường Dục về phía cậu ta thì sẽ không tránh khỏi ly rượu đó dính vào người, đẩy đi là an toàn nhất, không phải ai cũng có thể bận tâm đến chi tiết nhỏ này.

Càng làm hắn không yên tâm chính là, Đường Dục thích hút nước miếng người đẹp, cái tên Kỷ Bạch đó quả thật không thể xếp vào loại xấu.

Khương Nghiêu thấy hắn không hé răng, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nếu so sánh với anh, quả thật tôi càng tín nhiệm Kỷ Bạch hơn, nhưng anh yên tâm, Kỷ Bạch không phải là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trước khi Dục Dục chịu từ bỏ anh, cậu ta sẽ không có hành động gì khác.”

Tần Thời Luật tỏ vẻ xem thường, thầm nói nếu chuyện này xảy ra trên người cậu thì cậu có thể yên tâm nổi không?

Đúng là đứng nói chuyện thì không đau lưng*!

*Nói dễ hơn làm/ Chủ yếu ám chỉ ai đó nói chuyện hùng hồn mà không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Tần Thời Luật trở lại công ty, muốn nhanh chóng giải quyết xong công việc trong tay thì Lê Thành đột nhiên xông vào……

Bây giờ Tần Thời Luật cứ vừa nhìn thấy Lê Thành không gõ cửa mà đã xông vào là cảm thấy đau đầu: “Lại làm sao?”

Lê Thành quả thật không mang tới tin tức gì tốt, “Tần tổng, Đường Dục lại lên hot search.”

Hai ngày nay Đường Dục vẫn luôn nằm trên hot search, hôm nay nhiệt độ mới bắt đầu hạ xuống.

Tần Thời Luật không quá để ý, giành giật từng giây để xem tài liệu: “Lần này lại là vì cái gì?”

Lê Thành nhíu mày nói: “Có người tung tin nói Đường Dục là con riêng.”

Động tác Tần Thời Luật hơi ngưng lại, ngẩng đầu mắng: “Đánh rắm!”

Lê Thành đương nhiên biết lời này là nói nhảm, nhưng vấn đề là phải giải quyết như thế nào, cha ruột Đường Dục là Cố Văn Lễ, nhưng chuyện này chắc chắn không thể đưa ra ánh sáng.

Điện thoại Tần Thời Luật vang lên một tiếng, là tin nhắn Đường Dục gửi tới:【Em xuống máy bay rồi.】

Tần Thời Luật trả lời một chữ “Ừm”, nói với Lê Thành: “Cho người kéo hot search xuống.”

Tần Thời Luật vừa nói vừa gọi cho Khương Nghiêu, điện thoại được kết nối, Khương Nghiêu còn chưa kịp mở miệng, Tần Thời Luật đã nói: “Đêm qua Đường Dục vừa gỡ Weibo, chắc là tạm thời sẽ không download lại, bảo người của cậu bên thủ đô trông chừng một chút, gần đây em ấy đang quá nổi bật, đừng để em ấy xuất hiện trước mặt nhiều người.”

“Biết rồi.” Loại chuyện như làm thế nào để bảo vệ Đường Dục, Khương Nghiêu có kinh nghiệm hơn nhiều: “Chuyện này anh tra hay tôi tra?”

Tần Thời Luật vừa muốn nói để mình tra, điện thoại lại đổ chuông hai tiếng, hắn lấy xuống nhìn, là nhà cũ gọi tới.

Hắn đặt điện thoại lại bên tai: “Phiền cậu rồi, bên tôi……” Tần Thời Luật phiền muộn nhéo nhéo ấn đường, “Có lẽ thật sự bị cậu nói trúng rồi, tôi phải xử lí một chút.”

Khương Nghiêu cười khẩy một tiếng: “Chúc anh thuận lợi.”

Tần Thời Luật cúp điện thoại, tin nhắn Đường Dục liền nhảy ra:【Có phải anh tức giận hay không?】

Tần Thời Luật gọi điện thoại qua: “Anh không tức giận, vừa rồi có chút việc, khi nào đến khách sạn thì nhớ gọi cho anh, buổi tối không ngủ được cũng gọi cho anh, anh bận mấy ngày rồi bay qua tìm em.”

Sân bay, Đường Dục cúp điện thoại, Kỷ Bạch hỏi: “Tần Thời Luật rất hung dữ sao? Thường xuyên tức giận với cậu?”

Đường Dục: “Không có, anh ấy chưa bao giờ hung dữ với tôi.”

Trên máy bay, Đường Dục vẫn luôn ngồi cùng Lâm Triết, cũng không nói được mấy câu với Kỷ Bạch, lúc này Lâm Triết không biết đi đâu, Kỷ Bạch thì một tấc không rời đi theo bên cạnh cậu: “Ở trước mặt hắn cậu vẫn luôn cẩn thận như vậy sao?”

Đường Dục cũng không cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình có gì cẩn thận, “Tôi không có cẩn thận.”

Kỷ Bạch lại không cảm thấy như vậy: “Chỉ nói với tôi một câu cũng sợ hắn tức giận, vậy mà còn không gọi là cẩn thận? Gia đình hắn biết rõ hai người đã kết hôn, còn công khai nhét người cho hắn, cậu còn không tức giận, cậu xác định quan hệ giữa hai người là bình đẳng?”

Đường Dục nhìn hắn một cái: “Anh đang tẩy não tôi à? Anh muốn nói Tần Thời Luật không tốt chứ gì, tôi không mắc lừa đâu.”

Kỷ Bạch cười: “Không phải tẩy não, chỉ là tò mò, tò mò cậu thích hắn ở điểm nào.”

“Thích anh ấy ở điểm nào?” Đường Dục chưa bao nghĩ tới vấn đề này, từ khi cậu tới thế giới này, chữ ‘thích’ đối với cậu mà nói rất nhạt nhoà, giống như chẳng có thứ gì có thể khơi dậy sự thích thú của cậu, chỉ có Tần Thời Luật mới có thể khiến trái tim bình lặng của cậu đập nhanh hơn, khiến nó không còn nghe theo sự điều khiển.

Đường Dục không nghĩ được lý do nào: “Tôi không biết tôi thích anh ấy ở điểm nào, nhưng tôi biết tôi chỉ thích anh ấy, trừ khi anh ấy không thích tôi.”

Kỷ Bạch xảo quyệt hỏi: “Cho nên việc cậu thích hắn là dựa trên điều kiện hắn cũng phải thích cậu? Hắn thích cậu, cậu liền thích hắn, vậy nếu hắn không thích cậu, cậu có thể sẽ không thích hắn?”

Đường Dục muốn nói không phải, nhưng trong lòng giống như bị chạm vào điểm nào đó, trái tim đột nhiên co rút đau đớn.

“Chỉ cần anh nói không thích em, em sẽ sống tiếp, anh không nói, em sẽ đi tìm anh……”

Lâm Triết vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của Khương Nghiêu, hắn bảo Đường Dục đứng đây chờ một lát rồi chạy đi mua mũ và khẩu trang, lúc quay lại thì thấy Đường Dục ôm cánh tay dựa vào hàng rào nhìn đông nhìn tây.

Lâm Triết đội mũ lên đầu Đường Dục, mở khẩu trang ra đưa cho cậu, “Đeo xong thì chúng ta đi ra ngoài.”

Đường Dục cũng không hỏi nguyên nhân đã nghe theo hắn, che bản thân kín mít: “Như vậy được chưa anh Tiểu Lâm.”

Lâm Triết tháo chiếc kính râm của mình xuống rồi đeo lên cho cậu: “Bây giờ thì được rồi.”

Kỷ Bạch đang gửi tin nhắn cho Khương Nghiêu, hắn liếc mắt nhìn ‘bạn đồng hành’ của mình một cái, tiếp tục gõ chữ:【Cậu cảm thấy tình cảm của em trai cậu đối với Tần Thời Luật bình thường không? Sao tôi lại cảm thấy trong tiềm thức của cậu ấy lại có sự ỷ lại về mặt tình cảm khá nghiêm trọng đối với Tần Thời Luật?】

Vừa nãy Đường Dục nói với hắn: “Tần Thời Luật sẽ không bao giờ không thích tôi, vĩnh viễn không bao giờ, nếu anh ấy không thích tôi nữa, vậy nhất định là anh ấy đã chết rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio