Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

chương 110

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Dục nhìn người mà Tần Thời Luật mang đến.

Bạch Lâm mặc sơmi trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác kaki, thân hình thon dài, gương mặt thanh tú, anh đứng bên cạnh Tần Thời Kiệt, vẻ mặt ôn nhu nhìn Đường Dục.

“Chào em, anh tên là Bạch Lâm.”

Đường Dục nhìn anh vươn tay, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạc, cậu vươn tay nắm lấy tay Bạch Lâm, giọng hơi run run: “Chào anh, em là Đường Dục.”

Bạch Lâm muốn thu tay lại, nhưng phát hiện Đường Dục không có ý định buông tay, anh cười cười, nhìn Đường Dục.

Đường Dục lấy lại tinh thần, vội vàng buông tay ra: “Ngại quá, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

Bạch Lâm: “Có thể.”

Đường Dục nhìn khuôn mặt xinh đẹp và sắc mặt của Bạch Lâm, không nhìn ra chút dấu hiệu bệnh tật nào, đôi môi hồng hào chứ không phải tái nhợt: “Anh Bạch Lâm, tóc của anh…… Là thật sao?”

Tần Thời Kiệt nhìn thoáng qua mái tóc mềm mượt của Bạch Lâm, chẳng lẽ nhìn giống giả lắm sao?

Ở trong trí nhớ của Đường Dục, Bạch Lâm bị bệnh ung thư, thời điểm cậu quen biết Bạch Lâm, anh chỉ còn lại khoảng thời gian chưa đến nửa năm, khi đó, mỗi ngày anh chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, căn bản không có khả năng tự mình đứng dậy rời khỏi bệnh viện.

Tần Thời Luật nghe Đường Dục nghiêm túc hỏi một vấn đề không thể hiểu nổi, thấy Bạch Lâm cũng không biết nên trả lời thế nào, hắn xoa đầu Đường Dục: “Em hỏi vấn đề gì lạ vậy?”

Đường Dục vẫn kiên trì nhìn Bạch Lâm, hỏi: “Thật không?”

Bạch Lâm cười: “Là thật, em muốn sờ thử không?”

Đường Dục: “Có thể chứ?”

Bạch Lâm cúi đầu: “Có thể.”

Đường Dục chạm vào tóc của Bạch Lâm, sau khi xác định đó là thật chứ không phải tóc giả, hai mắt cậu liền cay cay.

Tần Thời Kiệt hỏi Tần Thời Luật: “Cậu ấy không sao chứ?”

Bạch Lâm nhìn nước mắt trên mặt Đường Dục, nụ cười của anh cứng lại trong chớp mắt.

Đường Dục cười cười: “Anh Bạch Lâm, anh kết hôn với Tần Thời Kiệt sao?”

Bạch Lâm nhìn Đường Dục vừa khóc vừa cười: “Kết hôn rồi, 5 năm trước lúc vừa ra nước ngoài là đi lãnh chứng.”

Đường Dục không biết nên nói gì, thì ra tiếc nuối vẫn có thể được bù đắp, bi kịch cũng có thể thay đổi, có lẽ cậu cũng không cần phải lo lắng bản thân và Tần Thời Luật sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Bạch Lâm và Tần Thời Kiệt không ở lại lâu, lúc rời đi, Đường Dục lưu luyến không rời kéo tay Bạch Lâm, dặn dò mấy trăm lần: “Anh Bạch Lâm, sau này vào mỗi năm anh nhớ phải đi kiểm tra sức khoẻ, thân thể khỏe mạnh rất quan trọng.”

Tần Thời Kiệt cảm thấy cậu nói lời này là đang ám chỉ mình, tại sao lại bảo Bạch Lâm đi kiểm tra sức khoẻ, là ngại anh ta không sạch sẽ sao?

Tần Thời Kiệt và Tần Thời Luật nói thầm: “Vị kia nhà anh bị làm sao vậy, sao cậu ấy lại dính Bạch Lâm nhà tôi như vậy?”

Tần Thời Luật nhìn Bạch Lâm đang bị Đường Dục lôi kéo dặn dò: “Chắc là bệnh cũ tái phát, em ấy thích kết bạn với những người đẹp.”

Tần Thời Kiệt không hiểu: “Vậy tại sao cậu ấy lại không để ý tới tôi? Tôi xấu lắm à?”

Tần Thời Luật nhìn anh ta một cái: “Đi tới phía trước quẹo trái, trong toilet có gương, cậu có thể vào đó tự ngắm kĩ bản thân.”

Tần Thời Kiệt: “……”

Ra khỏi toà nhà bệnh viện, Bạch Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa bệnh viện.

Tần Thời Kiệt ôm eo anh: “Nhìn cái gì vậy?”

Bạch Lâm lắc đầu cười: “Không có gì, lúc trước nghe anh nói anh cả của anh có năng lực rất mạnh, có thể xử lý được chuyện nhà các anh, nhưng em cảm thấy cho dù là người có năng lực mạnh thì cũng không thể đảm bảo mọi chuyện sẽ diễn ra trôi chảy, Đường Dục bị thương nghiêm trọng như vậy, anh cả của anh chắc chắn rất đau lòng.”

Tần Thời Kiệt nhìn Bạch Lâm: “Đây là lần đầu tiên em gặp cậu ấy đúng chứ, bình thường em rất lạnh lùng với mọi người, sao hôm nay lại như vậy nhỉ, chủ động bắt tay, rồi lại để cậu ấy sờ tóc, năm đó anh chỉ chạm vào tóc em có một xíu mà em đã tát anh một cái, Bạch Lâm, em như này có được tính là tiêu chuẩn kép không?”

Bạch Lâm cười nói: “Anh ghen à? Em chỉ đơn thuần thích cậu ấy thôi, không được sao?”

Tần Thời Kiệt xù lông: “Thích? Em vậy mà lại thích người khác?”

Bạch Lâm không để ý tới anh ta, tự mình đi tới bãi đỗ xe.

Anh quả thật rất thích Đường Dục, nhớ lại đời trước, điều mà anh muốn thấy nhất trước khi lâm chung chính là cuộc sống hạnh phúc của Đường Dục và Tần Thời Luật, hiện tại xem ra, có lẽ di nguyện ấy đã không thành hiện thực.

Phản ứng của Đường Dục đã nói lên tất cả, anh nhìn ra được lý do vì sao nước mắt Đường Dục lại rơi, vì sao lại dặn dò anh mỗi năm phải đi kiểm tra sức khoẻ, thậm chí lúc cậu hỏi về tóc của anh, Bạch Lâm cũng chủ động để cho cậu sờ.

Bạch Lâm ngồi vào trong xe, lần nữa nhìn về phía cửa bệnh viện…… Hy vọng lần này, bọn họ đều có thể sống thật tốt.

*****

Trong phòng bệnh, Tần Thời Luật đỡ Đường Dục đứng ở trước cửa sổ, nhìn xe Tần Thời Kiệt lái ra khỏi cổng bệnh viện, Tần Thời Luật nói: “Người cũng đã đi rồi, còn chưa nhìn đủ à?”

Đường Dục dựa đầu vào kính lưu luyến không rời, lẩm bẩm: “Hôm nay anh Bạch Lâm thật đẹp.”

Tần Thời Luật duỗi tay đỡ đầu cậu cách khỏi mặt kính: “Trước kia em từng gặp Bạch Lâm?”

Đường Dục không trả lời, cậu nói sang chuyện khác, hỏi Tần Thời Luật: “Ông Chu và chú Khương đi Miến Giang rồi sao?”

Tần Thời Luật hỏi: “Sao em biết Khương tiên sinh tới Miến Giang?”

Ngày hôm qua nhóm người Khương Bá Ngôn đứng ở ngoài phòng bệnh nói chuyện đi Miến Giang, lúc đó Tần Thời Luật vừa vặn tới bệnh viện nên mới nghe được.

Đường Dục thành thật thừa nhận: “Em bảo anh Tiểu Lâm nghe lén.”

Tần Thời Luật nhìn Lâm Triết.

Lâm Triết giống như một cái túi đựng thức ăn cho chó chuyên nghiệp, dù cho bọn họ có thân mật thế nào trước mặt hắn, hắn vẫn có thể bình tĩnh ngồi ngơ ở đó, giống như đã tê liệt, thấy như không thấy.

Lâm Triết “Ừm” một tiếng, thừa nhận mình đã nghe lén.

Tần Thời Luật nói: “Ông Chu không đi, anh bảo Lê Thành đưa ông ấy về nhà của chúng ta.”

Đường Dục khập khiễng dựa lên người hắn: “Tần Thời Luật, em cũng muốn về nhà.”

Nằm viện thật sự không thú vị tí nào, cậu muốn trở về nhà của bọn họ.

Vốn dĩ vết thương của Đường Dục cũng không cần phải nằm viện, nghe cậu nói muốn về nhà, Tần Thời Luật liền làm thủ tục xuất viện.

Buổi tối, Tần Thời Luật bị giấc mơ đánh thức, tỉnh lại mới phát hiện Đường Dục không có ở bên cạnh, hắn đi ra khỏi phòng, phát hiện Đường Dục đang một mình ngồi ở dưới phòng khách hút thuốc.

“Em học hút thuốc từ khi nào vậy?”

Đường Dục hoảng sợ, vội vàng dập điếu thuốc.

Khi nào? Đường Dục cũng không nhớ, cậu chỉ nhớ là vào một ngày nào đó sau khi Tần Thời Luật rời đi, ba năm đó cậu hút thuốc rất nhiều, bởi vì mất ngủ mà gần như mỗi buổi tối cậu đều hút thuốc, có một khoảng thời gian cậu hút thuốc nhiều đến mức làm hỏng cổ họng của mình, ngay cả một câu cũng không nói được.

Đường Dục có chút hoảng, rõ ràng trước khi cậu đi xuống Tần Thời Luật đã ngủ rất sâu.

Tần Thời Luật bế Đường Dục từ trên sô pha lên, “Toàn là mùi thuốc.”

Đường Dục nhìn hắn, hỏi: “Anh ghét sao?”

Tần Thời Luật: “Không ghét, nhưng hút thuốc nhiều không tốt cho cơ thể, sao không ngủ mà lại một mình ra đây hút thuốc?”

Đường Dục nói: “Em ngủ không được.”

Trong đầu cậu rất loạn, sau khi nhớ lại hết mọi chuyện, cậu bắt đầu lo sợ chuyện xưa sẽ tái diễn, hôm nay gặp được Bạch Lâm, cậu biết mọi chuyện có thể sẽ thay đổi, nhưng cậu không chắc chắn, vẫn không nhịn được mà sợ hãi.

Đường Dục mất ngủ rất nghiêm trọng.

Tần Thời Luật quan sát cậu mấy ngày, mỗi buổi tối Đường Dục đều không ngủ được, cứ trừng to hai mắt ngẩn ngơ nhìn hắn, giống như sợ chỉ cần cậu nhắm mắt lại thì hắn sẽ chạy mất.

Hai ngày tiếp theo, Đường Dục khôi phục giấc ngủ, nhưng lại ngủ li bì không tỉnh, liên tiếp ba ngày Tần Thời Luật tỉnh dậy nhưng cậu vẫn chưa tỉnh.

Hôm nay, Tần Thời Luật vừa về đến nhà, dì Trương đã đưa cho hắn một lọ thuốc nhỏ, nói là lúc đổi ga trải giường thì tìm thấy dưới gối đầu của Đường Dục.

Tần Thời Luật kiểm tra chữ trên lọ thuốc, vậy mà lại là thuốc ngủ.

Trong khoảng thời gian này Đường Dục đều không ra khỏi cửa, mỗi ngày cũng chỉ có Lâm Triết ra ra vào vào, thuốc này chỉ có thể là do Lâm Triết đưa cho cậu.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Triết vừa mới vào cửa đã bị Tần Thời Luật gọi ra ngoài.

Không đợi Tần Thời Luật mở miệng, Lâm Triết đã đánh đòn phủ đầu, hỏi hắn một vấn đề không thể tưởng tượng nổi.

“Tần tổng, anh tin chuyện trọng sinh không?”

Đêm qua Đường Dục phát hiện ga trải giường đã được đổi, nhưng thuốc của cậu vẫn được đặt ở dưới gối, lúc dì Trương thay ga trải giường chắc chắn sẽ nhìn thấy lọ thuốc, cho dù bà không cầm đi cũng không hỏi cậu, thì cũng không thể để lại chỗ cũ mà không nói gì được.

Tối hôm qua Tần Thời Luật cũng không hỏi cậu chuyện thuốc ngủ, Đường Dục chắc chắn hắn đã biết.

Cậu nói chuyện này cho Lâm Triết, bảo hắn hãy chuẩn bị sẵn sàng, quả nhiên, Lâm Triết đã bị gọi ra ngoài.

Tần Thời Luật bị Lâm Triết hỏi đến hơi ngẩn ra.

Lúc trước Tần Thời Luật đã cảm thấy Lâm Triết có chút kì lạ, thường xuyên ông nói gà bà nói vịt với Đường Dục, hiện tại hắn đã biết vì sao bọn họ lại có tiếng nói chung rồi.

…… Trọng sinh? Ha, Đường Dục là xuyên thư, còn Lâm Triết thì trọng sinh đúng không? Hai người này đang đọc cùng một bộ tiểu thuyết à?

Tần Thời Luật hồ nghi nhìn Lâm Triết: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi hỏi anh, thuốc ngủ của Đường Dục là do anh đưa?”

Lâm Triết gật đầu: “Phải.”

Tần Thời Luật nhíu mày: “Anh có biết thứ này không được dùng bữa bãi hay không?”

Lâm Triết: “Biết, nhưng để em ấy mệt chết cũng không phải chuyện đùa, lúc trước tôi có đọc một bài báo, có rất nhiều người đã bị đột tử vì ngủ không đủ giấc.”

Tần Thời Luật: “……”

Nhìn dáng vẻ của Lâm Triết, hắn biết mình sẽ không moi được một lời nói thật nào từ miệng người này.

Tần Thời Luật nói: “Thuốc đã bị tôi đổi thành vitamin, anh đừng có đưa cho em ấy mấy thứ như vậy nữa, bằng không tôi sẽ bảo Khương Nghiêu đổi người.”

Trong phòng khách, Đường Dục và Lâm Triết đang ngồi cùng nhau, Đường Dục hỏi: “Anh ấy tin không?”

Lâm Triết: “Nhìn ánh mắt khinh bỉ của anh ta thì chắc là không tin rồi.”

Đường Dục cũng không bất ngờ, cậu ôm gối: “Em biết mà, lúc trước em nói với anh ấy là em xuyên thư, anh ấy cũng không tin.”

Lâm Triết nhìn cậu: “Sao em lại nói dối?”

Đường Dục nói: “Em không có nói dối.”

Lâm Triết tin chắc là cậu đang nói dối: “Khó trách anh ta không tin, nghe thôi đã thấy hoang đường.”

Đều là vấn đề liên quan đến huyền học, Đường Dục cảm thấy xuyên thư và trọng sinh là bình đẳng, không thể phân đắt rẻ sang hèn.

Đường Dục: “Xuyên thư thì hoang đường chỗ nào?”

Lâm Triết nói: “Rõ ràng là em trọng sinh, tại sao lại đề cập đến xuyên thư?”

Đường Dục giải thích: “Trước khi em trọng sinh đã xuyên thư một lần, em không phải là người ở đây.”

Cái khác Lâm Triết không dám nói, nhưng Đường Dục là người đã được sinh ra và lớn lên ở Phú Dương, điểm này Lâm Triết rất chắc chắn: “Rõ ràng là em vì Tần Thời Luật nên mới nhảy lầu, sau đó trọng sinh trở về, có phải lúc em nhảy lầu đã bị ngã đến lú luôn rồi không?”

“Em……” Đường Dục vừa muốn phản bác, dư quang thấy có hai bóng người đứng ở cửa, cậu tưởng dì Trương và ông Chu mua đồ ăn xong trở về, quay đầu nhìn qua, Đường Dục sửng sốt: “…… Anh, sao anh lại quay về?”

Lâm Triết quay đầu lại, nhìn Tần Thời Luật và Kỷ Bạch đang đứng ở cửa.

Tần – quên mang theo điện thoại nên quay về – Thời Luật: “……”

Hai người bọn họ đang nói cái quỷ gì vậy!?

Kỷ – vừa lúc gặp được Tần Thời Luật ở cửa – Bạch: “???”

Xem ra Lâm Triết cũng cần được chữa trị.

Trước khi Tần Thời Luật rời đi đã nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó lại cho Kỷ Bạch một ánh mắt “Hai người này giao cho cậu đấy”.

Kỷ Bạch đi đến trước mặt hai người, nhìn từng người một: “Ai bắt đầu trước?”

Lâm Triết không cảm xúc: “Bắt đầu cái gì?”

Kỷ Bạch kéo một cái ghế ra, ngồi xuống trước mặt hai người: “Bắt đầu tâm sự chuyện hai người đã trọng sinh như thế nào.”

……

Giữa trưa, Tần Thời Luật hẹn gặp một người ở quán cà phê, cả một buổi sáng trong đầu Tần Thời Luật đều suy nghĩ về những lời của Đường Dục và Lâm Triết, càng nghĩ càng đau đầu.

Lê Thành đang lái xe, hỏi: “Tần tổng, anh không sao chứ?”

Tần Thời Luật bất ngờ thốt ra một câu: “Cậu tin chuyện trọng sinh không?”

“……” Hằng ngày Lê Thành thường xuyên giải quyết những vấn đề nan giải cho sếp, nhưng không ngờ lại có một ngày hắn sẽ phải giải quyết vấn đề liên quan đến huyền học: “Ý anh là mấy cái loại xuyên thư trọng sinh gì đó sao?”

Tần Thời Luật: “Ừm.”

Lê Thành thông qua kính chiếu hậu nhìn boss nhà mình một cái, thật sự, hắn cảm thấy công việc của mình càng ngày càng nặng nề, không tăng lương thì không thể chấp nhận được, trợ lý nhà ai mà phải có kiến thức về chuyện xuyên thư trọng sinh?

Lê Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy đề tài này chắc chắn là do Đường Dục nói ra, chỉ có cậu ta mới có thể nghĩ ra mấy cái vấn đề vô lý kì lạ như vậy để làm khó Tần tổng, mà Tần tổng cũng chỉ vì Đường Dục nên mới có thể đem việc này như một đề tài tới làm khó hắn.

Lê Thành nói: “Chuyện này không ai có thể khẳng định chắc chắn được, không phải trước đây đã từng có tin tức nói rằng đã có người xuyên không từ mấy trăm năm sau trở về sao, còn có năng lực dự đoán tương lai gì đó, tôi cảm thấy, chuyện này thà tin là có còn hơn không tin, nếu muốn xác nhận cũng đơn giản thôi, chỉ cần hỏi về những chuyện trong tương lai, ví dụ như dãy số trúng xổ số.”

Tần Thời Luật gật gật đầu, cảm thấy Lê Thành nói rất có lý.

Buổi tối hắn sẽ đi hỏi Đường Dục dãy số trúng thưởng của kỳ xổ số tiếp theo, nếu cậu nói đúng thì hắn tin, nói không đúng thì hắn không tin.

*****

Người mà Tần Thời Luật gặp hôm nay là một người phụ nữ đã sinh cho Tần Sùng một đứa con còn nhỏ hơn cháu nội của ông ta.

Lúc trước Tần Thời Luật cho người điều tra đã thấy được ảnh chụp của cô ta, người phụ nữ này tên là Dương Văn, sau khi tốt nghiệp đại học thì tới công ty Tần Sùng làm thư ký cho ông ta, làm việc còn chưa đầy hai năm đã từ chức về nhà dưỡng thai, đến nay đã theo Tần Sùng được bảy tám năm.

Hôm nay cô ta tới một mình, sau khi nhìn thấy Tần Thời Luật, trước tiên cô ta đánh giá hắn một chút, sau đó mới đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết Tần Hạo ở đâu, Tần Sùng đã giấu cậu ta, tôi có thể dẫn anh tới chỗ của cậu ta.”

Tần Thời Luật cho người theo dõi nhất cử nhất động của Tần Sùng và mẹ Tần Hạo, còn về Tần Hạo, Tần Sùng quả thật đã giấu cậu ta rất tốt.

Dương Văn khẩn trương cầm ly nước lên uống một ngụm: “Tôi có thể nói cho anh biết Tần Hạo ở đâu, nhưng tôi có hai điều kiện.”

Tần Thời Luật không có hứng thú bàn điều kiện: “Cô cảm thấy nếu cô không nói thì tôi sẽ không tìm được Tần Hạo?”

Dương Văn đặt ly xuống, chắc chắn nói: “Tôi chắc chắn anh sẽ không tìm thấy.”

Tần Thời Luật hơi híp mát.

Tần Hạo năm lần bảy lượt làm Đường Dục bị thương, trực tiếp giao cậu ta cho cảnh sát thì hời cho cậu ta quá, ngày đó Tần Thời Luật cố ý nói những lời đó trước mặt Tần Sùng, khiến ông ta sợ hãi rồi giấu người đi, nhưng hắn không có ý định để ông ta giấu người cả đời.

Hiện tại Dương Văn chủ động đưa ra đáp án, Tần Thời Luật cũng không có lý do để từ chối, nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc phải tìm ra người rồi.

Tần Thời Luật nói: “Nói điều kiện của cô đi.”

Dương Văn: “Buông tha cho chú ba anh, cho chúng tôi một con đường sống.”

Trong khoảng thời gian này, đầu tiên Tần Sùng bị ly hôn, sau đó bị đuổi ra khỏi công ty, Tần Thời Luật lấy danh nghĩa tổng công ty khởi tố, buộc ông ta phải trả lại toàn bộ tài sản đã chuyển đi.

Phải trả lại toàn bộ tiền, còn bị đuổi ra khỏi nhà, ông cụ Tần gia không nói chuyện tình cảm, Tần Thời Luật thì càng đuổi cùng giết tận.

Con của Dương Văn còn nhỏ, cô ta không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ không danh không phận, còn phải trải qua những ngày tháng cực khổ cùng cô.

Tần Thời Luật: “Tôi chỉ đi theo quy trình bình thường, toà án xử lí thế nào tôi không thể quyết định được, nhưng mà con của cô, Tần gia sẽ nuôi.”

Dương Văn ngẩn người, lời Tần Thời Luật nói tương đương với một lời hứa hẹn, tuy không giống với điều kiện mà cô muốn, nhưng hắn đã nói như vậy thì cũng chẳng khác nào thừa nhận con của cô ta là con cháu của Tần gia.

Dương Văn tự biết không thể cứu nổi Tần Sùng, cắn môi gật gật đầu: “Chuyện thứ hai, khiến Tần Hạo phải sống cả đời trong tù, mãi mãi không được ra ngoài!”

Yêu cầu này cho dù Dương Văn không đề cập tới, Tần Thời Luật cũng không có ý định để Tần Hạo ra ngoài lần nữa, nhưng hắn vẫn hỏi nguyên nhân: “Lý do?”

Dương Văn có thể liều mạng tới tìm Tần Thời Luật, tất nhiên sẽ không ngại cho hắn biết sự thật: “Chú ba của anh cũng không mấy yêu thích Tần Hạo, nhưng dù sao cũng là con của ông ta, chỉ cần hai mẹ con tôi không bị cậu ta hành hạ đến chết, chú ba anh cũng sẽ không thật sự nhẫn tâm tống Tần Hạo vào tù. Nhưng Tần Hạo là một kẻ điên, cậu ta đầu độc tôi, còn muốn giết con trai tôi, tôi không thể để người như vậy tồn tại ở bên cạnh được, tôi nguyện ý cung cấp chứng cứ cậu ta đầu độc tôi, chỉ cần anh có thể khiến cậu ta ở trong tù cả đời.”

Sau lần bị đầu độc đó, cô ta đã có ý định báo cảnh sát, nhưng lại bị Tần Sùng ngăn cản, Tần Sùng còn uy hiếp, nếu cô ta báo cảnh sát, thì về sau ông ta sẽ không bao giờ quan tâm đến hai mẹ con cô nữa.

Dương Văn thật sự không còn cách nào khác nên mới đến tìm Tần Thời Luật.

Lúc Tần Thời Luật bảo Lê Thành điều tra Tần Hạo thì cũng biết những chuyện này, hắn đồng ý với yêu cầu của Dương Văn.

Dương Văn nói địa chỉ mà Tần Sùng đang giấu Tần Hạo cho Tần Thời Luật, Tần Thời Luật nghe xong thì cảm thấy, nếu không phải Dương Văn nói ra, có lẽ hắn thật sự sẽ không tìm thấy cậu ta.

Tần Sùng vậy mà lại giấu Tần Hạo ở dưới tầng hầm của căn nhà Dương Văn đang ở hiện tại, nơi đó vừa hẹp vừa nhỏ, không có ánh sáng, mỗi ngày chỉ có người hầu nhân lúc Dương Văn không ở nhà thì mới xuống đưa cơm cho Tần Hạo một lần, trong khoảng thời gian này, Tần Hạo ăn uống tiêu tiểu tất cả đều ở bên trong, cuộc sống đó cũng chẳng thoải mái hơn việc ngồi tù là bao.

Tần Sùng tất nhiên sẽ không nói chuyện này cho Dương Văn, mà là trong một lần con trai Dương Văn trộm đi theo người hầu trong nhà xuống tầng hầm thì phát hiện, sau đó nói cho cô ta biết.

Tần Hạo đã vài lần suýt hại chết hai mẹ con bọn họ, hiện tại lại ẩn náu ở trong nhà cô ta, tuy nhà kho tầng hầm đã bị Tần Sùng khoá lại, nhưng lỡ như một ngày nào đó Tần Hạo nổi điên lao ra giết mẹ con cô ta thì phải làm sao?

*****

Lúc trước Tần Thời Luật đã nói, nếu Tần Sùng giao người ra thì hắn sẽ trực tiếp giao cho cảnh sát, nhưng nếu để hắn tìm được, thì sẽ không dễ dàng như vậy.

Tần Hạo bị đánh gãy tay chân rồi bị ném đến trước cửa Cục cảnh sát, sống ở dưới tầng hầm thời gian dài, cậu ta đã không còn hình dáng của một con người, cả người tản ra mùi tanh tưởi của phân và nước tiểu, hiện tại lại bị đánh gãy tay chân, nhìn chẳng khác gì một xác chết.

Tần Thời Luật nhận được ảnh chụp, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi xóa đi.

Hình ảnh máu me như vậy, hắn không muốn để Đường Dục nhìn thấy, tránh làm bẩn mắt cậu.

Tần Thời Luật bảo Lê Thành tiếp tục điều tra những chuyện mà Tần Hạo đã làm lúc trước, không ngoài dự đoán, Tần Hạo thật sự có tất cả mọi tội ác, từ giết người đến phóng hỏa.

Xem ra chú ba của hắn cũng rất có kinh nghiệm xử lí chuyện của cậu ta nhiều năm qua, nên mới có thể nhốt cậu ta ở một chỗ như vậy.

Với những bằng chứng phạm tội này, cho dù không có chứng cứ của Dương Văn, thì cả đời này Tần Hạo cũng sẽ không bao giờ có thể ra khỏi tù.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio