Editor: Nguyễn
Tiêu Ngạn Thu trở về nhà, vừa bước vào cửa, anh ta đã thấy Tiêu Sí Hành đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha: "Sao em lại ở đây?"
Tiêu Sí Hành dọn ra ngoài ở, mà bố mẹ Tiêu cũng không ở đây, nên số lần Tiêu Sí Hành về nhà là rất ít.
Tiêu Sí Hành lắc lắc cánh tay bị thương do tai nạn của mình nói: “Một tay không tiện, dì giúp việc trong nhà xin nghỉ, tạm thời không tìm được người, nên em đến đây ở tạm hai ngày.”
Từ lần Tiêu Ngạn Thu nhìn thấy Đường Dục ở quán trà, trở về anh ta liền giáo huấn cho Tiêu Sí Hành một trận, kể từ lần đó hai người bọn họ ít nói chuyện với nhau hơn rất nhiều, hôm nay cũng không phải là Tiêu Sí Hành vô duyên vô cớ trở về, mà là vì chuyện đất xây dựng: "Anh gặp Cục trưởng Vương chưa? ”
Mảnh đất mà Tiêu Sí Hành bán với giá cao chỉ lấy được quyền sở hữu đất, còn quyền khai phá mãi vẫn chưa được phê duyệt, nói cách khác chính là anh ta bỏ ra giá cao như vậy chỉ để mua một “mảnh đất chết”.
Tiêu Ngạn Thu cởϊ áσ khoác ra nói: "Gặp rồi, nhưng chưa nói gì cả. ”
Người nhà họ Vương có một điểm khiến Tiêu Ngạn Thu rất bội phục, đó chính là nghe theo người lớn trong nhà, ông cụ Vương nói gì, thì tất cả con cháu trong nhà đều tuân theo.
Buổi tối hôm nay, hai vị cục trưởng Vương đều coi Đường Dục làm khách quý, những người khác làm gì có đất chen chân tới gần chứ?
Hôm nay Tiêu Ngạn Thu đã tiêu tốn rất nhiều công sức mới vào được nhà họ Vương mừng thọ cho ông cụ Vương, cuối cùng anh ta chỉ thấy Đường Dục làm sao chiếm trọn spotlight.
Tiêu Ngạn Thu anh ta đang suy nghĩ, nếu mảnh đất đó hiện đang ở trong tay Tần Thời Luật, có phải hôm nay Đường Dục có thể giúp anh ta nắm được quyền khai phá không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Ngạn Thu thấy buồn bực, anh ta nhìn sang Tiêu Sí Hành nói: "Anh gặp Tiểu Dục rồi."
Tiêu Sí Hành ngẩn ngơ hỏi: "Em ấy cũng đi? Em ấy đi với ai? ”
Đi với ai? Lời này còn cần phải hỏi sao?
Tiêu Ngạn Thu liếc nhìn Tiêu Sí Hành một cái, Tiêu Sí Hành lập tức phản ứng lại: "Là Tần Thời Luật dẫn em ấy đi sao? ”
Tiêu Ngạn Thu thở dài, anh ta thật sự là nghĩ không ra: "Rốt cuộc thì vì sao mà em làm như vậy? Em biết rõ Tiểu Dục thích em cơ mà, rốt cuộc em làm như vậy là vì cái gì? ”
Nói đến chuyện này, Tiêu Sí Hành luôn có chút chột dạ, nhưng anh ta cũng không cảm thấy đây là lỗi của mình: “Anh đi hỏi em ấy đi, em đã nói là sau khi mọi chuyện xong xuôi em sẽ đón em ấy về, nhưng em ấy lại kết hôn với người họ Tần kia, em ấy bị điên rồi à.”
"Người bị điên là em thì có." Tiêu Ngạn Thu rất ít khi mắng người, chỉ thấy anh ta đột nhiên nói ra một câu nghe vô cùng gay gắt: “Rồi em sẽ phải hối hận về những gì mình đã làm!”
Có gì mà phải hối hận chứ?
Tiêu Sí Hành không cho điều ấy là đúng.
Thấy vẻ mặt thờ ơ của Tiêu Sí Hành, Tiêu Ngạn Thu hỏi anh ta: "Em làm những việc này không phải là vì Đường Lạc đấy chứ? ”
Tiêu Sí Hành cũng không giấu giếm: "Nếu vậy thì sao chứ, dù sao sau này nhà họ Đường thể nào cũng được giao cho Đường Lạc, em cũng không thể bỏ qua Đường Lạc không cần, mà muốn Đường Dục chứ?”
"Ngu ngốc." Lần đầu tiên Tiêu Ngạn Thu cảm thấy em trai mình ngu hết phần thiên hạ như vậy: "Công ty nhà họ Đường là mẹ Đường Dục để lại, em dựa vào cái gì mà cho rằng Đường Lạc sẽ là người thừa kế? ”
Tiêu Sí Hành mỉm cười: "Đường Dục à? Anh thấy em ấy có thể thừa kế được công ty hay sao? ”
Đường Dục không giống như người có thể thừa kế công ty, nhưng bây giờ cậu được Tần Thời Luật chống lưng, mặc kệ sau này Đường Dục kết hôn với ai, chỉ cần Đường Dục muốn, thì chẳng phải là công ty nhà họ Đường sẽ do Đường Dục quyết định, muốn tặng ai thì tặng sao?
Tiêu Ngạn Thu không biết trong đầu Tiêu Sí Hành đang nghĩ gì, bình thường thì thông minh như vậy, sao đột nhiên lại ngu xuẩn đến mức này chứ?
Đúng là ngu hết phần thiên hạ mà!
Tiêu Ngạn Thu lười nói, vì vậy anh ta gật đầu nói: "Em cảm thấy Đường Lạc tốt, vậy em cứ tiếp tục trông chừng Đường Lạc đi, chuyện của Đường Dục, em cũng tự đi mà giải thích với mẹ. ”
Tiêu Sí Hành ngơ ngẩn.
Mẹ Tiêu và mẹ Đường Dục là bạn tốt thời đại học. Sau khi Đường Nhạc Á qua đời, mẹ Tiêu đã từng muốn nhận nuôi Đường Dục, nếu không phải Đường Vĩ Hoành đột nhiên nhảy ra nói ông ta là anh trai ruột của Đường Nhạc Á, mà tòa án cũng phán quyết chuyện của Đường Dục và Đường Nhạc Á giao hết cho Đường Vĩ Hoành bọn họ thì mẹ Tiêu nhất định sẽ dẫn Đường Dục theo bên mình nuôi lớn.
Nghĩ đến chuyện tối nay, Tiêu Ngạn Thu không nhịn được nhắc nhở Tiêu Sí Hành một câu: "Đúng rồi, đêm nay Đường Lạc rất mất mặt. ”
Nghe vậy Tiêu Sí Hành nhíu mày, vội nói: "Đường Lạc làm sao? ”
Tiêu Ngạn Thu nhìn em trai mình một cái rồi nói: "Em tự mình hỏi đi. ”
Nói xong Tiêu Ngạn Thu về phòng, để lại Tiêu Sí Hành một mình trong phòng khách.
Tiêu Sí Hành vội gọi điện thoại cho Đường Lạc, lần đầu tiên Đường Lạc không nghe máy, Tiêu Sí Hành kiên nhẫn gọi lần nữa.
Điện thoại được nối máy, Tiêu Sí Hành sốt ruột kêu lên: "Tiểu Lạc? ”
Tâm tình của Đường Lạc rất không tốt, cậu ta không muốn nói chuyện với Tiêu Sí Hành, vì vậy giọng cậu ta trầm xuống, nghe như đã chịu rất nhiều ấm ức: "Tôi đây."
Nghe thấy giọng Đường Lạc, Tiêu Sí Hành lập tức lo lắng: “Em sao thế? Anh nghe anh trai anh nói hôm nay em đến dự tiệc sinh nhật của giáo sư Vương. Xảy ra chuyện gì vậy?”
"Không có, không có việc gì." Giọng Đường Lạc run run: "Có phải anh Ngạn Thu đã nói gì rồi hay không? ”
Tiêu Sí Hành đau lòng: "Anh ấy không nói gì, chỉ nói em gặp chút phiền phức, rốt cuộc là em bị sao vậy? ”
Đường Lạc biết rõ tính tình của Tiêu Ngạn Thu, anh ta sẽ không nói sau lưng ai hết, vì vậy cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng vẫn đầy tủi thân: "Thật ra cũng không có gì, anh cũng biết tính tình của Tiểu Dục rồi, hôm nay cậu ấy cũng đi."
Nói như vậy thì lại có chút ý vị sâu xa.
Hôm nay Tiêu Sí Hành không có mặt tại hiện trường, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe lời này, anh ta còn tưởng rằng Đường Dục lại gây chuyện.
Đường Dục gây chuyện cũng không phải một lần hai lần, nên theo bản năng, Tiêu Sí Hành cho rằng nhất định là Đường Dục lại làm ra chuyện gì đó khiến Đường Lạc mất mặt.
Chỉ thấy Đường Lạc bất đắc dĩ nói: "Sí Hành, Tiểu Dục vẫn luôn rất nghe lời anh, anh có thể giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy hay không, anh cũng biết bố mẹ tôi cưng chiều Tiểu Dục, căn bản không nỡ nói gì với cậu ấy, lời tôi nói cậu ấy nghe không lọt tai.”
Đường Lạc cậu ta cảm thấy Đường Dục phiền chết đi được. Hôm nay ở nhà họ Vương, Đường Dục lại chiếm trọn mọi spotlight như vậy, Tần Thời Luật nhất định càng không buông tay, bây giờ người có thể ngăn cách hai bọn họ chỉ có thể là Tiêu Sí Hành.
Chỉ cần Tiêu Sí Hành đến tìm Đường Dục thêm vài lần, Đường Dục nhất định sẽ đặt tâm tư lên người anh ta, đến lúc đó cậu ta sẽ không cần phải lo không có cơ hội tiếp cận Tần Thời Luật.
Chỉ cần Đường Dục ly hôn...
Tiêu Sí Hành như rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Đường Dục đã chặn số anh ta, anh ta không thể liên lạc được với cậu, nhưng Đường Lạc lại mềm giọng cầu xin anh ta như vậy khiến anh ta không thể từ chối được, vì vậy, chỉ thấy Tiêu Sí Hành nói: "Được rồi, anh sẽ tìm em ấy nói chuyện, em đừng lo lắng. ”
"Cám ơn anh, Sí Hành."
Vương Hưng Hải nghiện chơi cờ, gặp được đối thủ liền không muốn để người đi, Đường Dục chơi liên tiếp mấy ván với ông liền, cuối cùng vẫn là Chu Bình Giang mở miệng nói: "Hơn nửa đêm rồi có cho người ta về nhà nghỉ ngơi không? ”
Vương Hưng Hải nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.
Con dâu lớn của Vương Hưng Hải bảo người làm đồ ăn khuya, Đường Dục và Tần Thời Luật ở lại nhà họ Vương ăn xong mới rời đi.
Lên xe Đường Dục bắt đầu ngáp.
Tần Thời Luật giúp cậu thắt dây an toàn: "Em buồn ngủ rồi sao? ”
Đường Dục gật đầu: "Ừm. ”
Tối nay Tần Thời Luật không uống rượu, anh lái xe ra khỏi cửa nhà họ Vương: "Ngủ một lát, về đến nhà anh gọi em dậy."
Đường Dục cũng không khách sáo với Tần Thời Luật, chỉ thấy cậu dựa vào cửa sổ xe, ngủ thϊếp đi.
Ban đêm trên đường không nhiều xe lắm, nên đi chưa đầy một tiếng bọn họ đã về đến nhà, Tần Thời Luật mở cửa xe gọi Đường Dục: "Đường Dục, dậy đi.”
Đường Dục buồn ngủ đến híp cả mắt.
Tần Thời Luật đưa tay nhéo mặt cậu: "Tiểu Dục. ”
Nghe vậy, Đường Dục chậm rãi mở đai dây an toàn ra, chỉ là mở đai dây an toàn ra xong cậu vẫn không có động tĩnh gì hết.
Tần Thời Luật ghé sát đến cạnh cậu, cọ cọ vào môi cậu nói: "Bảo bối, em mà không mở mắt ra thì anh bế em vào đấy."
Đường Dục vẫn không mở mắt nổi, chỉ là cậu bắt đầu chậm rãi giơ tay lên.
Thấy vậy Tần Thời Luật nở nụ cười, vòng tay cậu quanh cổ mình, khoanh chân ôm người từ trong xe ra: "Sao lại lười như vậy chứ? ”
Đường Dục "ê a" một tiếng: "Buồn ngủ. ”
Tần Thời Luật cười nói: "Lúc chơi cờ cũng không thấy em buồn ngủ. ”
Lúc đánh cờ, hai mắt Đường Dục sáng ngời, giống như là trúng thưởng vậy đó.
Đường Dục tựa đầu vào vai Tần Thời Luật, mềm giọng hỏi: "Vừa rồi sao anh lại gọi tôi là bảo bối?
Tần Thời Luật: "Em không thích sao?”
Đường Dục khẽ mở mắt, đôi mắt ngái ngủ của cậu có chút đờ đẫn, cái này không thể nói rõ là thích hay ghét được, cậu chỉ cảm thấy nó có chút ấu trĩ thôi.
Nhưng không sao cả, mục đích của cậu cũng chỉ là để lấy lòng Tần Thời Luật, còn có sống vui vẻ nữa, về phần gọi như thế nào, chỉ cần anh vui là được.
Đường Dục dụi đầu vào cổ Tần Thời Luật y như một con mèo, chỉ thấy cậu nói: "Chỉ cần anh gọi, tôi đều thích."
Cùng với giọng nói mềm mại này của cậu, Tần Thời Luật cảm thấy Đường Dục đang xâm chiếm lấy tim anh. Chỉ thấy anh hôn lên tóc Đường Dục, cực kỳ thích bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn này của cậu.
Đường Dục cho rằng Tần Thời Luật sẽ hỏi cậu quen biết với Chu lão như nào, dù sao đây cũng là chuyện ngay cả Đường Lạc và Tiêu Ngạn Thu đều tò mò.
Lúc Tiêu Ngạn Thu rời đi có gửi tin nhắn cho Đường Dục, hỏi cậu làm sao quen được Chủ tịch Chu, nhưng Đường Dục không trả lời.
Nhưng Tần Thời Luật lại không hỏi gì cả, hình như anh không tò mò chút nào cả.
Tần Thời Luật ôm Đường Dục lên lầu hỏi: "Em có tắm không? ”
"Phải tắm chứ." Đường Dục vùi mặt lên vai anh: "Nhưng tôi không muốn làm gì hết. ”
Nghe vậy Tần Thời Luật nói: "Anh tắm cho nhé, được không? ”
Đường Dục chưa từng từ chối "giúp đỡ", nhưng cái giá của việc "anh giúp" lần này có hơi cao, đây là lần đầu tiên cậu thử đứng làm, vốn đã không có sức, cuối cùng, suýt chút nữa còn bị Tần Thời Luật bóp eo “mà ra”.
Chờ tắm rửa xong trở lại giường đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Đường Dục có thể cảm nhận rõ ràng hai chân của cậu đang run rẩy.
Thoải mái không?
Thoải mái, Tần Thời Luật rất quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Nhưng mệt cũng là mệt thật, đã vượt quá phạm vi chịu đựng mệt mỏi của một con cá muối như cậu, hơn nữa có lẽ trước mắt cậu sẽ không muốn để Tần Thời Luật giúp cậu tắm nữa.
Gần đây, mỗi ngày Đường Dục đều chạy ra ngoài, hôm nay hiếm khi cậu mới có thời gian nằm ở nhà, nhà kính đã xây xong, đồ cậu mua trên mạng cũng sắp tới rồi.
Buổi chiều, vào lúc Đường Dục lười biếng nằm dài trên sô pha, cậu đột nhiên cậu nhận được điện thoại của shipper, cậu nhanh chóng ngồi xe lăn đi ra khỏi cửa.
Đến cổng tiểu khu, người chuyển phát nhanh tưởng chân cậu bị thương nên đặt mấy cái hộp vào chiếc xe đẩy nhỏ buộc sau xe lăn cho cậu, Đường Dục lễ phép cảm ơn sự phục vụ chu đáo của shipper, cậu quyết định sau khi về nhà sẽ cho anh một bài đánh giá năm sao.
Nhìn anh shipper rời đi, Đường Dục đang định ngồi xe lăn quay về thì nghe thấy có tiếng người gọi mình.
"Tiểu Dục?"
Đường Dục xoay người một góc một trăm tám mươi độ lại nhìn, sau đó cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, chân dài chạy về phía mình.
Có lẽ xuất phát từ sự nhạy cảm của con mồi đối với thợ săn, Đường Dục nhận ra người này là Tiêu Sí Hành ngay trong nháy mắt.
Tiêu Sí Hành bối rối nhìn xe lăn của cậu, sau đó lại nhìn chân cậu: "Tiểu Dục, em làm sao vậy? Chân em bị thương sao? Sao phải ngồi xe lăn thế này? Có phải Tần Thời Luật đã làm gì em rồi không? ”
Đường Dục thấy miệng Tiêu Sí Hành mình lúc đóng lúc mở nói bla bla gì đó, cậu hoàn toàn không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, mà lúc này chân tay cậu bị sợ hãi chi phối không thể nhúc nhích.
Tiêu Sí Hành?
Tại sao Tiêu Sí Hành lại ở đây?
Nếu để Tần Thời Luật nhìn thấy anh ta, cậu có phải chết hay không?
Đầu Đường Dục tràn ngập suy nghĩ về việc bảo đảm mạng sống của mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn camera giám sát ở cổng tiểu khu... Xong đời rồi, Đường Dục nghĩ, nếu Tần Thời Luật kiểm tra camera, chắc chắn anh sẽ thấy Tiêu Sí Hoành tới tìm cậu, đến lúc đó cậu có một trăm tám mươi cái miệng cũng không nói rõ được!
Cậu sắp chết rồi!!!
Tiêu Sí Hành ngồi xổm trước mặt cậu: "Sao vậy Tiểu Dục, sao em không nói gì thế? Có phải Tần Thời Luật đã làm gì em hay không, em đừng sợ, em nói cho anh biết đi. ”
Đường Dục nhìn chằm chằm Tiêu Sí Hành trước mặt mình một cách không chớp mắt. Hình ảnh của Tiêu Sí Hành trong mắt cậu lúc này chính là: trên đầu anh ta phảng phất như mọc ra hai cái sừng quỷ ác ma, tà ác lại tàn nhẫn áp sát cậu, bên tai cậu thì vang vọng lên thứ âm thanh kỳ quái, kèm theo tiếng gọi của tử thần: – "Bảo bối, mau chịu chết đi! ”
- -Không!
Cậu không thể chết được, cậu phải trốn thoát!
Trên chiếc xe dừng cách đó không xa, mí mắt Lê Thành run lên dữ dội.
Lá gan của Đường Dục cũng thật lớn đấy, dám hẹn người đến đây!
Kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt âm trầm của Lê Thành, Lê Thành không dám nhìn thẳng, sợ liếc mắt nhìn là cả chiếc xe có thể “tự bốc cháy”.
Lê Thành “hận” mình tìm được chỗ đậu xe “quá tốt”, mẹ kiếp, đậu xe ở đây chỉ để nhìn hai người này tán gẫu anh anh em em với nhau!
Lần trước, sau khi Lê Thành bị Đường Dục hiểu lầm thích Tần Thời Luật, anh ta còn tưởng rằng Đường Dục đã cải tà quy chính, kết quả ngược lại, cậu ta chính là cố ý đánh đông đánh tây để khiến Chủ tịch Tần buông lỏng cảnh giác!
Lê Thành cảm thấy như vậy không được, dù sao cũng phải làm chút gì đó: "Chủ tịch Tần, anh có muốn tôi đi qua..."
Chỉ là anh ta còn chưa nói xong, Đường Dục đã giơ tay chỉ về phía sau Tiêu Sí Hành, Tiêu Sí Hành quay đầu lại, Đường Dục điều khiển xe lăn lùi lại một chút, sau đó ngoặt gấp, “vù” một tiếng phóng xe ra ngoài.
Trước cổng tiểu khu, Đường Dục giơ tay lên: "Anh nhìn bên kia kìa. ”
Thừa dịp Tiêu Sí Hoành quay đầu lại, Đường Dục dùng tốc độ dặm lao xe lăn vào tiểu khu. Chiếc xe đẩy nhỏ được buộc sau xe lăn, do tốc độ chạy của xe lăn quá nhanh nên lúc này bốn bánh xe của nó lăn lóc cóc trên mặt đất, lúc sau chỉ thấy thân xe đẩy nảy lên một cái, theo sau đó tất cả bánh xe của xe đẩy cũng bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung.
Chờ Tiêu Sí Hành quay đầu lại, Đường Dục đã bỏ chạy mất rồi.
“?”
“Tiểu Dục?”
Tiêu Sí Hành đang chuẩn bị đuổi theo, liền nghe thấy Đường Dục hô lên: "Anh bảo vệ, tôi không biết anh ta! ”
Tiêu Sí Hành: "..."
Đường Dục kêu to đến mức ngay cả Lê Thành và Tần Thời Luật đang ngồi trong xe cũng nghe thấy.
Lê Thành: "??? ”
Tại sao cuộc gặp lén lút này lại khác với những gì anh ta dự đoán thế nhỉ?
Lê Thành sững sờ quay đầu lại, nhìn Tần Thời Luật cũng đang ngẩn người: "Chủ tịch Tần, cái này..." Lê Thành hiếm khi bị líu lưỡi, một lúc lâu sau anh ta cũng không biết mình muốn nói cái gì: "... Tốc độ của xe lăn này có phải hơi nhanh không nhỉ? ”
Anh ta đã nói gì vậy? Anh có thể nói gì được đây? Kết quả này nằm ngoài dự đoán của anh ta!
Lê Thành buồn bực, rốt cuộc trong đầu Đường Dục đang chứa những thứ gì vậy, tại sao cậu ta lại luôn khiến người khác phải bất ngờ như vậy chứ?
Tần Thời Luật nhìn cổng tiểu khu, cau mày nói: "Xe lăn cậu mua thoạt nhìn có vẻ không an toàn cho lắm. ”
Lê Thành muốn hỏi chỗ nào không an toàn, thì thấy Tần Thời Luật nói: "Ngoại trừ tốc độ hơi nhanh, những thứ khác đều ổn chứ?” Hơn nữa anh cảm thấy người bình thường cũng không lái ra được tốc độ kia.
Tần Thời Luật lo lắng nói: "Phần phía sau xe không an toàn, thiếu chút nữa đập trúng em ấy rồi. ”
Vừa rồi lúc "cất cánh", nếu không phải có vật nặng đè lên, Đường Dục đã bị đập trúng vào đầu rồi.
"..." Lê Thành cạn lời: "Chủ tịch Tần, xe lăn tôi mua không có thùng đi kèm, cái đó chắc là do cậu ta tự mình lắp đi. Như vậy chính là thiết kế không hợp lệ, không an toàn là đúng rồi."
Tần Thời Luật im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì tìm người lắp một cái an toàn ở sau xe đi, em ấy đi như vậy quá nguy hiểm. ”
Lê Thành: "..."
Sao anh không thử bảo cậu ta tháo cái chiếc xe đẩy kia ra đi?
…
Đường Dục lái xe lăn với tốc độ của xe thể thao, chạy một mạch chưa đến ba phút đã về tới nhà. Xuống xe xong, ngay cả đồ chuyển phát nhanh, Đường Dục cũng không lấy, cậu chạy thẳng lên lầu.
Thấy vậy thím Trương gọi cậu: "Cậu Tiểu Đường, cậu không cần hàng chuyển phát nhanh nữa sao? ”
Đường Dục vừa chạy vừa hô: "Thím mau đóng cửa lại đi, có người xấu! ”
Chỉ thấy cửa tầng hai đóng sầm một tiếng lại. Thím Trương quay đầu lại nhìn ra ngoài xem xem “người xấu” thì thấy Tần Thời Luật đi từ bên ngoài vào.
Thấy là anh, thím Trương hơi sửng sốt: "Cậu chủ, cậu Tiểu Đường..."
Tần Thời Luật nhìn chiếc xe lăn bị ném ở cửa: "Em ấy đâu rồi? ”
Thìm Trương chỉ tay lên lầu nói: "Chạy lên lầu rồi, hình như có cái gì đuổi theo sau cậu ấy.”
Nhìn Tần Thời Luật đi lên lầu, thím Trương thầm nghĩ, chắc người dọa cậu Tiểu Đường bỏ chạy không phải là cậu chủ đi?
Đường Dục trở về phòng, vừa đóng cửa lại liền nhảy lên giường, chui vào trong chăn, đến một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài.
Là Tiêu Sí Hành tới tìm cậu đòi mạng sao?
Cậu đã kết hôn với Tần Thời Luật rồi, chẳng lẽ vẫn còn phải chết sao?
Trong lòng Đường Dục hoảng hốt, cậu cực kỳ sợ hãi.
Tuy rằng trong tiểu thuyết Tần Thời Luật mới là thủ phạm tra tấn, gϊếŧ hại cậu, nhưng suy cho cùng, đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là Tiêu Sí Hành, hai người này xuất hiện cùng lúc sẽ làm thúc đẩy ngày chết của cậu đến nhanh hơn!
"Em đang làm gì vậy?"
Giọng nói đột ngột khiến người Đường Dục run lên.
Sau khi nghe ra giọng nói này là của ai, Đường Dục lại càng run rẩy hơn...
Tần Thời Luật, sao Tần Thời Luật lại trở về? Anh quay lại khi nào vậy? Anh sẽ không thấy Tiêu Sí Hành tới tìm cậu chứ!
Đường Dục trốn dưới chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Làm sao đây, cậu sắp chết sao?
Nhìn chiếc chăn được cuộn tròn thành quả bóng đang run rẩy dữ dội, Tần Thời Luật bước tới kéo chăn ra, sau đó anh liền thấy Đường Dục đang cuộn tròn người lại như một con mèo, hai mắt cậu mở to, trên mặt đầy cảnh giác, như thể nhìn thấy ma.
Thấy vậy Tần Thời Luật hơi sửng sốt, anh cúi xuống, bế Đường Dục đang nằm trên giường lên, ôm vào trong ngực hỏi: "Em làm sao vậy?"
Đường Dục co rút người, run run rẩy rẩy nói: "Đừng, đừng gϊếŧ tôi. ”
Gϊếŧ cậu?
Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy cậu ở cổng tiểu khu, có lẽ Tần Thời Luật đã nghi ngờ rằng cậu gặp ác mộng.
Vì vậy Tần Thời Luật nhíu mày hỏi: "Ai muốn gϊếŧ em? ”
Đường Dục im lặng, vùi đầu vào ngực anh —— anh.
Tần Thời Luật nghĩ đến chuyện lúc vừa rồi anh thấy ở cổng tiểu khu: "Là Tiêu Sí Hành à? ”
Nghe đến cái tên này, cả người Đường Dục cứng đờ... Anh quả nhiên đã thấy hết rồi.
Nhìn phản ứng của Đường Dục, Tần Thời Luật liền hiểu ra.
Lúc vừa rồi anh ngồi trong xe nên không nghe thấy Tiêu Sí Hành nói gì với Đường Dục, cho nên khi đó cậu bị Tiêu Sí Hành uy hϊếp sao? Cậu trộm văn kiện cũng là do bị Tiêu Sí Hành uy hϊếp sao?
Hắn dọa sẽ gϊếŧ cậu à?
Ánh mắt Tần Thời Luật tối sầm lại, anh đã nói mà, Đường Dục ngoan ngoãn như vậy, sao có thể làm ra những chuyện như thế được.
Tần Thời Luật ôm chặt Đường Dục trong ngực nói: "Đừng sợ, Tiêu Sí Hành không dám đâu, nếu anh ta dám động đến em, anh sẽ “làm thịt” anh ta. ”
Đường Dục không biết Tần Thời Luật đang suy nghĩ gì, lúc này cậu chỉ nghe thấy hai chữ "làm thịt".
...... Làm thịt, làm thịt?
Chỉ thấy Đường Dục run như cầy sấy: "..." Càng lúc càng sợ.
Đường Dục túm chặt lấy bộ âu phục của Tần Thời Luật, run rẩy nói: "Gϊếŧ người là phạm pháp, anh không nên vi phạm pháp luật. ”
Tần Thời Luật ôm người vào lòng: "Sao em lại nhát gan như vậy? ”
"Ừm." Đường Dục nói: "Tôi sợ. ”
Sợ anh bị Tiêu Sí Hành kíɧ ŧɧíɧ hắc hóa sau đó kích động “làm thịt” tôi.