Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

chương 30-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lạc

Chỉ là Đường Dục, người bị Tần Thời Luật làm gì đó nên mới phải ngồi xe lăn, hai ngày nay cậu được Tần Thời Luật cưng chiều đến mức lên tầng xuống tầng cũng không cần tự mình đi, người không biết sẽ thực sự cho rằng chân cậu là do Tần Thời Luật đánh gãy.

Đường Dục cũng là do từ từ tìm tòi ra mới biết, Tần Thời Luật rất thích ôm cậu, đặc biệt là khi cậu chủ động muốn anh ôm, Tần Thời Luật không những không từ chối mà còn rất vui vẻ.

Đường Dục cảm thấy chuyện này rất phù hợp mong muốn của cậu, vừa tiết kiệm sức lực lại có thể lấy lòng Tần Thời Luật, quả thật là vẹn cả đôi đường.

Ngày đó Đường Dục vội vàng chạy về, thím Trương còn tưởng hai người lại cãi nhau, kết qua hai ngày nay hai người họ lại như hình với bóng với nhau, thím Trương vui vẻ yên tâm nói: "Gần đây cậu Tiểu Đường càng ngày càng dính cậu."

Tần Thời Luật cũng cảm thấy như vậy, không biết có phải là do cậu bị Tiêu Sí Hành dọa hay không, mà hai ngày nay cậu luôn dính lấy anh muốn anh ôm cậu, rầm rì khe khẽ làm nũng như con mèo nhỏ.

Nếu không phải Đường Dục không thích đến công ty, anh hận không thể mang theo cậu bên người suốt hai mươi tư giờ.

"Tần Thời Luật."

Đường Dục đang ở trong nhà ấm trồng hoa gọi Tần Thời Luật.

Cửa kính của nhà ấm không đóng, Tần Thời Luật đi vào hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoa mà Đường Dục trồng phải được nuôi dưỡng ở trong môi trường ẩm lạnh, nên nhiệt độ trong nhà kính rất thấp, Đường Dục mặc có chút mỏng, chỉ thấy cậu vẫy vẫy cái xẻng nhỏ trong tay nói: "Trong nhà kính khô quá, tôi muốn đi mua thiết bị tăng độ ẩm, anh biết ở đâu có chợ hoa không?"

Cái này thì Tần Thời Luật có biết.

Tần Thời Luật chở Đường Dục đến chợ hoa, sau đó anh đưa điện thoại của mình cho Đường Dục nói: "Trong này có số điện thoại của Lê Thành, nếu muốn tìm anh thì có thể gọi điện cho anh ta."

Điện thoại của Đường Dục vẫn không mở máy, lúc ra ngoài cậu cũng không mang theo, vì vậy Đường Dục cầm lấy điện thoại của Tần Thời Luật, gật gật đầu, ngoài mặt thì vâng lời nhưng trong lòng cậu lại không nghĩ thế, cậu mới không thèm gọi điện cho Lê Thành đâu.

Tần Thời Luật vội vàng đến công ty để tham gia cuộc họp, sau khi dặn dò cậu vài câu thì anh đi trước.

Đường Dục mang theo điện thoại đi vào chợ hoa, chợ hoa này không lớn, các gian hàng bày sát sàn sạt nhau, vài quầy cao cấp hơn chút thì trang hoàng mặt tiền, phía trên treo một tấm biển của riêng mình, còn có quầy thì trực tiếp bày hoa thành một vòng tạo thành quầy bán hoa.

Nhiệt độ trong chợ hoa cao hơn bên ngoài, sau khi Đường Dục đi vào thì bắt đầu đổ mồ hôi, cậu cởϊ áσ khoác ngoài ra, không cẩn thận đυ.ng tay vào lưng một người đàn ông.

Người đàn ông đó tầm hơn năm mươi tuổi, giữa chân mày mang theo vẻ hung dữ không dễ chọc, mặc một bộ vest nghiêm cẩn trông không giống như đến dạo chợ hoa, trông giống như đi đòi nợ hơn.

Đường Dục nhìn mặt người đàn ông, có chút sợ hãi, nhận lỗi: "Xin lỗi."

Người đàn ông nhìn cậu một cái nói: "Chú ý chút."

Bà chủ bán hoa ôm một chậu hoa lan nở rộ từ bên trong ra: "Ông Lâm, ông xem chậu này thế nào?"

Cây hoa trong chậu, cành lá tươi tốt, màu hoa nở cũng rất đẹp, thấy vậy, vẻ mặt hung hãn của ông Lâm kia lập tức vui tươi hớn hở: "Được, chậu này đẹp lắm."

Đường Dục liếc mắt nhìn chậu hoa kia...

Người được gọi là ông Lâm kia hỏi: "Chậu hoa này có thể sống được bao lâu?"

Bà chủ bán hoa nói: "Nếu chăm sóc tốt có thể sống mãi."

Vốn dĩ Đường Dục đã định đi rồi, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của bà chủ bán hoa, cậu dừng bước lại, kéo dài âm cuối nói: "Thời kỳ ra hoa của giống lan này rất ngắn, được nửa tháng là đã tốt lắm rồi, hơn nữa đây còn là chủng loại do lai giống tạo ra, rất khó chăm sống được."

Nghe thấy vậy, ông Lâm kia quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó hỏi bà chủ bán hoa: "Là vậy à?"

Bà chủ bán hoa ấp a ấp úng nói: "Thật ra, thật ra việc chăm sóc rất dễ, ông xem, chậu này của tôi đã nở sắp được một tuần rồi."

Đường Dục nhìn bà chủ đang nói bậy bạ, cảm thấy người này không thành thật: "Chậu hoa này mua về nửa tháng cũng không nở hoa được nữa."

Thời gian hoa nở là nửa tháng, đã nở ở đây một tuần rồi, mua về cùng lắm cũng chỉ sống được hơn một tuần nữa thôi.

Nghe vậy Lâm Miễn nhíu mày, vẻ mặt trông càng hung dữ hơn.

Đường Dục vô thức lùi về phía sau.

Có phải cậu không nên nhiều lời không?

Chỉ là Lâm Miễn cũng không làm gì cả, ông ta nhìn nhìn bà chủ bán hoa, hàng năm ông ta đều mua hoa của nhà này, đắt bao nhiêu cũng mua, không ngờ người này lại lừa gạt ông ta.

Bà chủ bán hoa còn muốn ngụy hiện vài câu, nhưng thấy Đường Dục có vẻ rất am hiểu, nên bà ta chỉ còn cách xấu hổ nói: "Ông Lâm, nếu không, nếu không ông xem loại khác nhé?"

Lâm Miễn không để ý đến bà ta, hỏi Đường Dục: "Cậu rất am hiểu về hoa lan à?"

Đường Dục cũng không khiêm tốn, cậu gật đầu nói: "Vâng."

Vẻ ngoài của Lâm Miễn không thân thiện, nhưng ngữ khí nói chuyện của ông rất nhã nhặn: "Cậu thấy chủng loại nào dễ chăm, có thể chọn giúp tôi một chậu không?"

Đường Dục nhìn một vòng, chủng loại của mấy quầy khác cũng không đa dạng, hoa nở ra cũng không tốt bằng quầy này, chỉ thấy cậu chỉ chỉ một chậu hoa không bắt mắt ngay cả lá cũng không có mấy cọng rồi nói: "Chủng loại này khá dễ chăm, nở hoa cũng rất đẹp, chỉ cần có đủ ánh sáng, không bị đông lạnh là được."

Lâm Miễn thích trồng hoa lan, nhưng ông ta lại là hệ người chơi cùi bắp, loại mà ông ta nhìn trúng đều là mấy loại đang nở rất đẹp ở chợ hoa, nhưng chỉ mua về nhà mấy ngày đã bị ông ta “chăm cho chết hết”, dù ông ta có chăm sóc cẩn thận thế nào cũng không sống được.

Nhìn chậu hoa trông như sắp chết khô trên mặt đất kia, Lâm Miễn cau mày nói: "Chậu này không phải đã chết rồi sao?"

Đường Dục ngồi xổm trên đất nắn vuốt lá cây: "Vẫn chưa chết, chỉ thiếu nước thôi, thêm chút dịch dinh dưỡng sẽ hồi phục rất nhanh, khả năng sống sót của chủng hoa lan này rất mạnh mẽ, hơn nữa lại không kén chọn bồn, chỉ cần chăm sóc một chút là có thể sống."

Lâm Miễn cũng ngồi xổm trước chậu hoa với cậu, bắt đầu hỏi thăm những việc cần chú ý khi trồng hoa lan.

Lâm Miễn đã lớn tuổi nên không nhớ rõ lắm, nên ông lấy điện thoại ra gõ chữ vào phần ghi chú: "Cậu nói chậm một chút."

Lâm Miễn gõ chữ còn chậm hơn Đường Dục nói, Đường Dục nhìn ông ta một cái: "Nếu không thì chúng ta add wechat đi ạ, sau này có vấn đề gì thì ông có thể hỏi cháu."

Vừa nghe thế, Lâm Miễn liền cảm thấy ý kiến này không tệ.

Đường Dục lấy điện thoại ra, chỉ là cậu bỗng dưng nhớ ra đây là điện thoại của Tần Thời Luật, nhưng cậu không nhớ số điện thoại của cậu, mà ông Lâm đã mở điện thoại ra chuẩn bị quét mã wechat của cậu rồi, vì vậy Đường Dục chỉ có thể mở mã QR tài khoản của Tần Thời Luật ra.

Quét mã xong ông Lâm cất điện thoại đi, mua chậu hoa mà Đường Dục nói, chậu hoa chỉ có giá ba mươi tệ, đây là lần đi chợ hoa tiêu ít tiền nhất trong mấy năm qua của ông ta.

Sau khi Lâm Miễn rời đi, Đường Dục lấy điện thoại ra nhìn, hình như ông Lâm kia chỉ quét mã của cậu thôi chứ chưa thêm bạn.

Ôm chậu hoa về đến nhà xong, Lâm Miễn lấy điện thoại ra muốn hỏi Đường Dục hoa mang về nhà có cần tưới nước ngay không, nhưng không thấy bạn mới thêm mà lại thấy tên Tần Thời Luật hiện ở mục bạn tốt.

"Bố." Đàm Nam Sơn đi từ trên tầng xuống, nhìn chậu hoa trên bàn trà: "Bố lại đi mua hoa à?"

Lâm Miễn vẫy vẫy tay: "Con lại đây, nhìn hộ bố xem có vấn đề gì không, vừa rồi ở chợ hoa bố add wechat của một cậu bạn nhỏ, sao ở giao diện trang lại không có?"

Đàm Nam Sơn cầm lấy điện thoại nhìn: "Đây không phải là wechat của Tần Thời Luật sao?"

Lâm Miễn cũng cảm thấy kỳ lạ: "Đúng vậy, rõ ràng lúc đó bố quét mã trên điện thoại của anh bạn nhỏ đó mà."

Đàm Nam Sơn cũng không hiểu rõ về cái này lắm, nên Đàm Nam Sơn đưa lại điện thoại cho ông Lâm: "Hay là bố chạm nhầm vào chỗ nào rồi, có lẽ là chưa add bạn được."

Lâm Miễn: "?"

Chưa add bạn? Vậy phải làm sao bây giờ?

Lâm Miễn nhìn chậu hoa trên bàn trà, còn chưa add bạn wechat, cũng không biết chậu hoa này, ông ta có thể chăm sống hay không.

Ông mở mục ghi chú ra, cũng may vẫn còn nhớ một chút.

Đàm Nam Sơn ngồi dựa trên sô pha nhìn ông Lâm dùng điện thoại: "À, chuyện Tần Thời Luật kết hôn đã nói với bố chưa?"

Lâm Miễn đang tập trung chú ý chậu hoa trước mặt, không để ý tí nào chuyện hôn nhân của cháu ngoại mình: "Có nghe cô của con nhắc tới một chút, bảo rằng bên nhà họ Tần không chấp nhận."

Đàm Nam Sơn xùy một tiếng: "Đám người nhà họ Tần kia, mưu mô quỷ kế cộng lại cũng hơn tám trăm cái, có thể dễ dàng thừa nhận mới kỳ quái."

Người nhà họ Tần, mỗi người đều có một bồ dao găm trong bụng. Ông cụ Tần bỏ qua mấy người con trai giao công ty cho Tần Thời Luật, làm cho Tần Thời Luật trở thành mục tiêu công kích của mọi người, mỗi ngày đều sống nơi đầu sóng ngọn gió bị mấy chú bác nhìn chằm chằm. Ngoài mặt thì giống như ông cụ Tần tin tưởng Tần Thời Luật, nhưng trên thực tế thì chẳng phải là muốn Tần Thời Luật mượn thế lực của nhà họ Lâm làm cho công ty nhà mình lớn mạnh hơn sao?

Đàm Nam Sơn không có hứng thú với công ty nhà họ Lâm, nên từ lúc Tần Thời Luật còn nhỏ, Lâm Miễn đã bồi dưỡng Tần Thời Luật như một người nối nghiệp, ông cụ nhà họ Tần này tính toán thật hay mà!

Chỉ có điều, với tính cách kia của Tần Thời Luật, cuối cùng ai bị thiệt còn chưa biết đâu.

Vì vậy Lâm Miễn lại càng lo lắng cho em gái Lâm Nghi của ông hơn, quan hệ của hai mẹ con bọn họ đã được định trước từ lúc sinh ra, mẹ không ra dáng mẹ, thì cũng thể không mong đợi con trai hiếu thuận bao nhiêu được. Mấy năm gần đây Lâm Nghi càng ngày càng gay gắt, luôn muốn Tần Thời Luật đứng về phía bà ấy vô điều kiện, nhưng nào có chuyện tốt như vậy chứ?

Lúc nhỏ không chăm sóc con cái, lớn rồi lại muốn này muốn kia, tính cách thằng nhóc kia nào há có thể tùy ý sắp xếp chứ?

Biết được Tần Thời Luật kết hôn, Lâm Miễn lo lắng nhiều nhưng cũng có chút yên tâm, dù sao thì cuộc hôn nhân của Lâm Nghi và Tần Chung cũng không gây ám ảnh sợ kết hôn cho Tần Thời Luật, còn đối phương là dạng người thế nào...cũng tùy Tần Thời Luật vậy, nhà họ Lâm bọn họ cũng không thiếu tiền, cho dù là một tên ăn mày cũng có thể nuôi sống được.

Lâm Miễn nói: "Có lẽ nhà họ Tần cũng không làm ra được trò tai quái gì đâu, bố nghe cô con nói, Thời Luật giữ người chặt như bảo bối, khoảng thời gian trước còn mang mấy luật sư chỗ bố đi, nói là thằng nhỏ kia đánh người ta."

Đàm Nam Sơn nghe thấy vậy cười không ngừng: "Con tưởng Tần Thời Luật sẽ kiếm một người ngoan ngoãn chứ, nuôi một người nhe nanh múa vuốt bên cạnh thì hàng ngày có thể sống yên bình sao?"

Lâm Miễn cũng cười: "Ai biết được chứ."

Lâm Miễn hạ điện thoại xuống nhìn Đàm Nam Sơn một cái, thấy vậy Đàm Nam Sơn thầm nghĩ không hay rồi, vào lúc anh định đứng dậy rời khỏi chỗ này thì bị ông Lâm kéo lại: "Chạy cái gì? Lớn già đầu rồi, Thời Luật cũng đã kết hôn, con định khi nào thì dẫn người về cho bố gặp mặt? Nam hay nữ đều không quan trọng, con cũng không thể cứ một mình như thế được.”

Đàm Nam Sơn biết ông lại muốn nói mấy lời nhàm tai, vì vậy anh lấy lệ nói: "Được được được, hôm nào con kéo tạm một người ven đường cho bố là được chứ gì?"

Đàm Nam Sơn là con trai độc đinh của Lâm Miễn, sau khi vợ Lâm Miễn qua đời, Lâm Miễn bày mưu tính kế cho Đàm Nam Sơn đổi lại họ tên, lấy theo họ mẹ.

Khi còn sống vợ Lâm Miễn thích hoa lan, đã nhiều năm trôi qua, Lâm Miễn không có sở thích nào khác, chỉ thích buôn bán hoa lan, đáng tiếc ông ta không trồng sống một cây nào cả.

Đàm Nam Sơn không muốn nói tiếp chủ đề này với ông nữa, chỉ thấy anh chuyển đề tài đến chậu hoa trông sắp chết khô trên bàn trà: "Sao hôm nay bố lại mua chậu hoa này về?"

Lâm Miễn nói: "Được cao nhân chỉ điểm."

Đàm Nam Sơn vui vẻ nói: "Lần nào bố chẳng có cao nhân chỉ điểm? Lần này cao nhân chỉ điểm cho bố lấy bao nhiêu tiền?"

Lâm Miễn nhướng mày đắc ý: "Nói ra chắc con không tin, lần này bố chỉ phải bỏ ra ba mươi tệ để mua được chậu hoa này, không mất thêm đồng nào nữa."

...Thật sự làm người ta bất ngờ.

Đường Dục mãi không nhận được yêu cầu kết bạn của ông Lâm kia.

Buổi tối Tần Thời Luật về nhà, Đường Dục đưa điện thoại cho anh: "Hôm nay ở chợ hoa tôi có add wechat của một người, nếu ông ấy gửi lời mời kết bạn đến thì anh nhớ nói với tôi một tiếng."

Tần Thời Luật hỏi: "Add người như thế nào?"

Đường Dục lắc đầu: "Không quen biết, chỉ là gặp được một người đàn ông ở chợ hoa thôi."

Nghe thấy là đàn ông, Tần Thời Luật cau mày, anh kéo cậu ôm vào lòng: "Sao em chỉ đi chợ hoa mua đồ mà cũng có người bắt chuyện hử?"

Đường Dục suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói không đúng, cậu đính chính lại: "Không phải là ngươi ta bắt chuyện, là tôi chủ động bắt chuyện với người ta."

Tần Thời Luật: "..."

Đường Dục tránh thoát anh đi đến nhà trồng hoa: "Dù sao thì khi nào ông ấy add bạn thì anh nói với tôi một tiếng là được."

Tần Thời Luật: Nói cái mông ấy, hắn ta dám add thì anh dám xóa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio