Công ty là do mẹ Đường Dục để lại, lấy công ty về là một nước đi hết sức bình thường, Đường Vĩ Hoành không thể không trả công ty cho Đường Dục.
Tần Thời Luật cũng không tốn bao nhiêu sức lực về vấn đề thuế, một là gánh vác thuế vụ, hai là ngồi tù, Đường Vĩ Hoành tất nhiên sẽ không chọn vế sau.
Tài sản trong tay Đường Vĩ Hoành cộng với một số bất động sản bên ngoài, cho dù là dưới tên ông ta hay dưới tên Đường Lạc, thậm chí là dưới tên hai người em trai của Lương Như cũng đều bị Tần Thời Luật tra ra rõ ràng.
Việc bán bất động sản cộng với toàn bộ tài sản của ông ta cũng đủ trả hết thuế vụ, nhưng cho dù có trả hết thì trong tay Đường Vĩ Hoành cũng chẳng còn gì.
Để ông ta ngay lập tức trở về cuộc sống của năm trước, sao có thể nguyện ý được đây?
Đường Vĩ Hoành đồng ý trả lại công ty cho Đường Dục, nhưng không muốn táng gia bại sản, ông ta tới tìm Đường Dục là vì muốn để Đường Dục gánh một nửa số thuế, cho dù không được một nửa, thì chỉ một phần nhỏ thôi cũng được, nhưng Tần Thời Luật xuất hiện đã đánh vỡ hết thảy mọi thủ đoạn của ông ta.
Tần Thời Luật nói thẳng cho ông ta biết, một xu Đường Dục cũng không trả giúp ông ta, nói xong liền ôm Đường Dục vào nhà.
Trong phòng tắm, Đường Dục ngồi trên bồn rửa tay, Tần Thời Luật cầm khăn lau chân cho cậu.
Đường Dục giật giật ngón chân, cách khăn tắm sờ sờ tay Tần Thời Luật: "Sao anh lại không vui, không phải đã đuổi ông ta đi rồi sao?"
Tần Thời Luật nhéo nhéo ngón chân đang lộn xộn của cậu: "Không phải không vui, chỉ là có chút hối hận vì lúc trước đã dùng phương thức đó mang em tới bên mình."
"Vẫn rất tốt mà." Đường Dục đứng ở góc độ của mình nói: "Nếu không bây giờ em vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của ông ta."
Ít nhất hiện tại cậu đang sống không quá tệ, nhưng nếu ở trong tay Đường Vĩ Hoành thì chưa chắc.
Tần Thời Luật ngẩng đầu nhìn cậu: "Những lời Đường Vĩ Hoành nói vừa rồi em nghe thấy được, đúng không? Ngay từ đầu anh xác thực đã ôm tâm thái như vậy mua em tới bên mình, chú em đối xử với em không tốt, anh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu."
Vừa rồi em ấy nói em ấy không nghe rõ, chứ không phải là không nghe thấy, Đường Vĩ Hoành lớn tiếng như vậy chắc chắn là cố ý muốn nói cho em ấy nghe, nếu em ấy đã có thể nghe thấy, thì làm sao có thể không nghe rõ được.
Đường Dục cũng không phủ nhận, cậu dùng bàn chân đã được lau khô dẫm lên ngực Tần Thời Luật, "Anh biết sai là được rồi, biết sai biết sửa thì anh chính là người tốt."
Tần Thời Luật đè cái chân đang dẫm trên ngực mình lại: "Người tốt?" Hắn chưa bao giờ xem bản thân là người tốt.
"Đúng vậy." Đường Dục nói: "Anh đã từng nghe qua câu này chưa, "cây nhỏ không tu không thẳng tắp", bởi vì anh không có ai quản nên mới cong vẹo như vậy, về sau em "tu" anh, bảo đảm anh thẳng tắp luôn!"
Tần Thời Luật: "......"
Anh không được "cong" sao? Nếu anh "thẳng tắp" thì em phải làm sao bây giờ?
Tần Thời Luật không phải là người thích trì hoãn, ba luật sư cũng sấm rền gió cuốn giải quyết xong chuyện của Đường Vĩ Hoành.
Đường Vĩ Hoành không dám lấy bản thân ra mạo hiểm nữa, Tần Thời Luật nói có thể tống ông ta vào tù thì nhất định có thể làm được.
Chết tử tế không bằng tiếp tục tồn tại, Đường Vĩ Hoành chỉ có thể táng gia bại sản nộp phạt, hơn nữa còn công khai thừa nhận chuyện trốn thuế là vấn đề của cá nhân ông ta, không liên quan gì tới công ty, đồng thời tuyên bố từ chức vị trí chủ tịch Đường thị.
Ngay khi có tin tức Đường Vĩ Hoành thừa nhận việc trốn thuế thuộc về lỗi của một mình ông ta, lập tức có người tung tin nói Đường thị là do em gái Đường Vĩ Hoành - Đường Nhạc Á một tay sáng lập, mười sáu năm trước Đường Nhạc Á ngoài ý muốn qua đời, Đường Vĩ Hoành tiếp nhận công ty cùng di sản do em gái để lại, thuận tiện nhận nuôi đứa trẻ vừa mất mẹ - Đường Dục.
Đôi khi vài câu chữ cũng có thể phản ánh nhân tính của một con người, ví dụ như bốn chữ "thuận tiện nhận nuôi", nghe rất có ý vị sâu xa.
Nếu không có công ty cùng di sản em gái ông ta để lại, ông ta có thể "thuận tiện" nhận nuôi sao?
...... Chưa chắc.
Lê Thành đứng ở trước bàn làm việc, vẻ mặt khó xử: "Tần tổng, không tra được người tung tin là ai."
Lần thứ hai, lần trước cũng không tra ra được ai là người đã xoá mấy tấm ảnh "dìm" của Đường Dục, lần này người tung tin là ai cùng không tra được, Tần Thời Luật nhìn hắn một cái: "Có phải cậu nhằm vào Đường Dục hay không?"
Lê Thành: "???"
Tần Thời Luật nói: "Vậy tại sao những chuyện liên quan đến em ấy cậu lại không tra ra được, là do năng lực cậu giảm xuống, hay là cố ý không tra ra?"
Lê Thành oan uổng: "Thật sự không phải."
Tần Thời Luật cũng chỉ nói như vậy, làm sao hắn lại không hiểu có người đứng sau toàn bộ chuyện này?
Tần Thời Luật có chút sầu não, không phải Đường Dục đã nói không có trêu chọc người nào ở bên ngoài sao, vậy tại sao luôn có người xuất đầu thay cậu?
Một tuần sau, công ty đã được chuyển qua tên Đường Dục.
Đường Dục hẹn gặp Khương Nghiêu ở Vận Các, đầu tiên là hỏi hắn có thật sự muốn tới Đường thị làm việc hay không, sau khi có được đáp án, Đường Dục trực tiếp ném cho hắn vị trí phó tổng, nói là phó tổng, nhưng thực tế cũng gần như lão tổng, để hắn toàn quyền quản lý công ty.
Ý của Đường Dục chính là, cậu chỉ cần có cái danh trong công ty là được, những việc lớn nhỏ còn lại tốt nhất đừng có tìm cậu, cậu ngại phiền.
Khương Nghiêu nghe đến vui vẻ: "Em tin anh như vậy sao, không sợ anh phá công ty của em sao?"
Đường Dục nói: "Không sợ, giáo sư Vương nói, anh tin được."
Khương Nghiêu cũng đoán được cậu sẽ đi tìm giáo sư Vương: "Cho nên em vì được giáo sư Vương đảm bảo nên mới mời anh?"
"Cũng không phải toàn bộ." Đường Dục rót trà: "Anh vì tới Đường thị mà từ chức, nếu tôi không cần anh, anh sẽ thất nghiệp."
Khương Nghiêu cười: "Sao bây giờ em vẫn giống như hồi bé vậy?"
Đường Dục nhìn hắn: "Cái gì?"
Khương Nghiêu lắc đầu: "Không có gì, anh nói cảm ơn em vì đã nguyện ý mời anh, anh sẽ làm việc thật tốt."
Đường Dục nhận được một tin nhắn, người gửi tin nhắn là "Thẩm Nhất Trì", nhưng cậu không biết người này.
Thẩm Nhất Trì:【Công ty cậu còn thiếu người không?】
Thẩm Nhất Trì...... Hình như trong tiểu thuyết không có đề cập tới người này, Đường Dục chụp màn hình gửi cho Dư Nhạc Dương.
Năm giây sau, Dư Nhạc Dương trực tiếp gọi tới: "Thẩm Nhất Trì tìm cậu làm gì?"
Đường Dục: "Cậu quen sao?"
Dư Nhạc Dương: "Nói gì vậy, cậu bị mất trí nhớ hả, ba chúng ta từ hồi mẫu giáo đã quen nhau, tiểu học cũng học cùng lớp, hồi sơ trung cậu ta nhảy hai lớp lên thẳng cao trung, cuối cùng còn thi đậu Thanh Hoa, cậu ta quả thật là một thiên tài! Bất quá quan hệ giữa cậu với cậu ta cực kì kém, cậu ta ghét cậu lắm mà, sao bây giờ lại hỏi công ty cậu có thiếu người hay không?"
Đường Dục cũng đâu có biết, bất quá nghe Dư Nhạc Dương nói Thẩm Nhất Trì là một học sinh đặc biệt giỏi như vậy, Đường Dục cảm thấy người này có thể gặp được.
Đường Dục hỏi: "Cậu ta không phải người xấu chứ?"
Dư Nhạc Dương ậm ừ một chút: "Người xấu thì cũng không hẳn, nhưng tôi sợ cậu ta đánh cậu, hồi còn đi học quan hệ hai người không tốt lắm!"
Dư Nhạc Dương cứ liên tục nhấn mạnh quan hệ bọn họ không tốt, Đường Dục tò mò không biết là không tốt tới mức nào?
Dư Nhạc Dương hỏi: "Chắc là cậu không muốn cậu ta vào công ty đâu nhỉ? Cậu đợi một lát, cậu muốn đi gặp cậu ta sao? Vừa lúc tôi đang rảnh nè, nếu cậu muốn gặp cậu ta thì tôi đi cùng cậu, nói không chừng có thể giúp cậu nói chuyện."
Đường Dục cảm thấy khá ổn, có Dư Nhạc Dương ở đó, gặp lại bạn học cũ cũng không đến mức quá xấu hổ.
Đường Dục cúp điện thoại, Khương Nghiêu hỏi: "Muốn đi gặp người nào sao?"
Đường Dục nhìn hắn một cái: "Anh muốn đi cùng không, có thể sẽ có người được tuyển vào."
Khương Nghiêu cười nói: "Anh phải bắt đầu công việc nhanh như vậy sao, còn kiêm luôn quản lí nhân sự?"
Đường Dục nói: "Hôm nay tôi sẽ bắt đầu tính tiền lương cho anh."
Nửa giờ sau Dư Nhạc Dương tới Vận Các, bước vào phòng bao liền thấy ba người đang hoà thuận vui vẻ ngồi uống trà.
Dư Nhạc Dương: "?"
Sao lại không giống cậu ta tưởng tượng vậy.
Thẩm Nhất Trì bằng tuổi với Đường Dục và Dư Nhạc Dương, nhưng lại có sự già dặn hơn so với tuổi này của bọn họ, thấy Dư Nhạc Dương bước vào, Thẩm Nhất Trì vẫn lãnh đạm, không hề giống một người vừa gặp lại bạn học cũ đã nhiều năm không gặp.
"Dư Nhạc Dương?" Thẩm Nhất Trì vừa mở miệng đã đâm chọt: "Cậu tới làm gì, không phải hồi tiểu học cậu có xích mích với Đường Dục sao?"
Khoé miệng Dư Nhạc Dương giật giật: "Sơ trung mới xích mích! Là sơ trung!"
Thẩm Nhất Trì không để tâm: "Cũng chả kém bao nhiêu năm."
Dư Nhạc Dương dùng sức kéo ghế ngồi xuống, "Tôi còn chưa hỏi cậu đâu, cậu tìm Đường Dục làm gì?"
Thẩm Nhất Trì uống ngụm trà: "Tôi tìm cậu ấy còn phải thông báo cho cậu?"
Dư Nhạc Dương "a" một tiếng, như muốn phân cao thấp nói: "Cũng không cần báo cho tôi biết, vì Đường Dục sẽ tự nói với tôi."
Thẩm Nhất Trì liếc mắt nhìn cậu ta: "Ấu trĩ."bg-ssp-{height:px}
Dư Nhạc Dương từ nhỏ đã ấu trĩ, Thẩm Nhất Trì cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn buông chén trà cố ý nói: "Tôi và Đường Dục vẫn luôn liên lạc với nhau, cậu không biết sao?"
Dư Nhạc Dương lập tức nhìn về phía Đường Dục, giống như đang nhìn kẻ phản bội: "Sao cậu lại liên lạc với cậu ta? Không đúng, hai người liên lạc với nhau từ khi nào? Sao cậu lại không liên lạc với tôi? Tôi thua cậu ta chỗ nào sao?"
Đường Dục: "......"
Hai người bọn họ đang làm gì vậy?
"Cậu yên lặng chút coi, sao lớn rồi mà vẫn ồn ào như vậy." Thẩm Nhất Trì chê cậu ta phiền: "Năm đại học mẹ tôi phát hiện bà ấy bị ung thư, trị bệnh bằng phương pháp hoá trị phải tốn rất nhiều tiền, tiền phẫu thuật là do Đường Dục giúp tôi xoay sở, được chưa?"
Dư Nhạc Dương khựng lại, cậu ta thậm chí không biết chuyện mẹ của Thẩm Nhất Trì bị ung thư, cậu ta hỏi Đường Dục: "Cậu lấy tiền từ đâu ra?"
Tuy Dư Nhạc Dương không biết làm phẫu thuật phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng bệnh ung thư khẳng định không thể chỉ tốn mấy vạn là có thể chi trả, tuy Đường Dục không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng mỗi tháng Đường Vĩ Hoành có thể cho cậu được bao nhiêu tiền?
Đường Dục trả lời không được, vì cậu cũng không biết cậu lấy tiền từ đâu ra.
Thẩm Nhất Trì nhìn Đường Dục: "Cậu ấy bán tranh."
Dư Nhạc Dương sửng sốt: "Tranh? Tranh gì?"
Thẩm Nhất Trì: "Tôi không biết, lúc đó cậu ấy đưa tôi vạn, tôi hỏi cậu ấy lấy tiền từ đâu ra, cậu ấy nói là tiền bán tranh."
Dư Nhạc Dương đã hiểu, cậu ta nói với Đường Dục: "A, lúc đó cậu đã biết bán tranh kiếm tiền rồi đúng không? Thật đúng là biết giả vờ nha."
Đường Dục cảm thấy kỳ quái.
"Đường Dục" trong tiểu thuyết xác thật bị Đường Vĩ Hoành dưỡng phế mà, cậu ta bán tranh gì, trộm tranh trong nhà bán sao?
Thẩm Nhất Trì vừa tốt nghiệp xong đã bắt đầu đi làm, toàn bộ tiền mấy năm nay hắn vất vả đi làm cơ hồ đều đổ vào phí chữa bệnh của mẹ hắn, hắn vốn muốn trả cho Đường Dục, nhưng chỉ có lòng mà sức không đủ.
Đường Dục hỏi Thẩm Nhất Trì: "Hiện tại mẹ cậu thế nào rồi?"
Thẩm Nhất Trì: "Hai tháng trước đã đi rồi."
Đường Dục ngẩn ra: "Xin lỗi."
Đã qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nhất Trì đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt: "Không có gì, chịu đựng nhiều năm như vậy bà ấy cũng rất mệt mỏi, đi rồi cũng tốt, không cần phải đau đớn khổ sở nữa."
Đường Dục gật gật đầu, không biết nên an ủi thế nào.
Thẩm Nhất Trì nói: "Nếu cậu tuyển tôi, tiền lương nhiều hay ít đều không sao cả, vị trí thế nào cũng được, cậu cho tôi chút tiền đủ để ăn cơm là được rồi."
Là sinh viên hàng đầu của Thanh Hoa, lý lịch cũng rất ấn tượng, tất nhiên không thể bỏ phí nhân tài, Đường Dục nhìn về phía Khương Nghiêu.
Khương Nghiêu buộc phải đảm nhận chức vụ này: "Chuyện tiền lương sẽ được bàn bạc sau, lý lịch của cậu tôi đã xem rồi, cũng không tệ lắm, Đường thị rất cần những nhân tài như vậy."
Thẩm Nhất Trì nhìn Khương Nghiêu: "Khương tổng trông rất quen, lúc trước tôi đã từng tham gia một dự án hợp tác với Tiêu thị, tôi đã gặp qua vị phó tổng của Tiêu thị, người đó trông rất giống anh."
Khương Nghiêu nhướng mày: "Vậy thật đúng là trùng hợp, bất quá hiện tại anh ta đã không còn là phó tổng của Tiêu thị nữa, mà là phó tổng của Đường thị."
Dư Nhạc Dương túm cánh tay Đường Dục, nhỏ giọng nói: "Hắn đã từng làm việc ở Tiêu thị mà cậu còn cho hắn làm phó tổng, có phải cậu bị ngốc hay không, lỡ như hắn là gián điệp thì làm sao bây giờ?"
Cái này Đường Dục một chút cũng không lo lắng: "Đường thị không đáng để Tiêu thị lãng phí một vị phó tổng đi làm gián điệp."
Thẩm Nhất Trì nhìn hai người thì thầm to nhỏ, ánh mắt trầm tịch không hề chớp nhìn Đường Dục.
Đường Dục nhận thấy tầm mắt của hắn, quay đầu: "Làm sao vậy?"
Thẩm Nhất Trì lắc đầu: "Nghe nói cậu kết hôn."
Dư Nhạc Dương kỳ quái: "Cậu nghe ai nói?"
Thẩm Nhất Trì dùng cằm hất về phía Đường Dục: "Chính cậu ấy phát trên vòng bạn bè."
Dư Nhạc Dương dễ lừa gạt, nhưng Khương Nghiêu thì không, vừa rồi Thẩm Nhất Trì nói "Nghe nói", một học sinh giỏi giang có thành tích cao chắc chắn sẽ không dùng sai loại từ này, xem trên vòng bạn bè mà lại nói là "Nghe nói" để hình dung.
Thẩm Nhất Trì rũ mắt nhìn chén trà đã cạn: "Trước kia thật sự không phát hiện cậu thích đàn ông."
Dư Nhạc Dương "hừ" một tiếng: "Trước kia cũng đâu có thấy cậu quản chuyện cậu ấy thích nam hay nữ, quan hệ giữa hai người không tốt mà."
Thẩm Nhất Trì nhíu mày nói: "Còn không phải vì cậu sao? Lúc học nhà trẻ thì không cho cậu ấy chơi với tôi, tiểu học thì nói với cậu ấy tôi là con mọt sách, lên sơ trung tôi còn tưởng các cậu có thể tiếp tục tốt đẹp như vậy, kết quả thì sao, không phải cậu bỏ mặc cậu ấy hay sao?"
Dư Nhạc Dương sửng sốt không nói nên lời: "Tôi, tôi... đó là......"
Thẩm Nhất Trì xụ mặt: "Giờ có nói gì cũng vô dụng thôi, sự thật chính là sự thật."
Dư Nhạc Dương nóng nảy: "Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi, còn không phải là do cậu nhảy lớp hay sao, cho dù là bỏ mặc cũng là cậu bỏ mặc chúng tôi trước!"
Thẩm Nhất Trì trừng cậu ta: "Nếu không phải vì cậu cả ngày châm ngòi ly gián thì tôi có thể rời đi sao?"
Đường Dục bị kẹp giữa hai người, khuyên người này không được, mà khuyên người kia cũng không xong.
Cậu tìm Dư Nhạc Dương tới là để hòa hoãn không khí, sao hai người này lại lao vào cãi nhau vậy?
Khương Nghiêu gõ gõ bàn: "Nói chuyện xong rồi thì chúng ta đến công ty xem một chút đi."
Dư Nhạc Dương bị Thẩm Nhất Trì chọc giận, cậu ta đứng lên đi ra ngoài: "Tôi không đi, tôi về đây."
Ngày thường Dư Nhạc Dương hay kêu quát quát ồn ào, đây là lần đầu tiên Đường Dục thấy cậu ta tức giận, cậu đuổi theo Dư Nhạc Dương ra ngoài, trong phòng bao chỉ còn lại hai người Khương Nghiêu và Thẩm Nhất Trì.
Thẩm Nhất Trì nhìn về phía Khương Nghiêu, đi thẳng vào vấn đề: "Anh tiếp cận Đường Dục với mục đích gì?"
Khương Nghiêu hỏi lại: "Vậy còn cậu? Chỉ vì tiền thôi sao?"
Thẩm Nhất Trì hơi khựng lại: "Đúng vậy."
Khương Nghiêu ý vị thâm trường cười cười: "Mục đích của tôi hẳn là đơn thuần hơn cậu đấy, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, cậu ấy đã kết hôn, lấy tiền đề là cậu ấy không có ý định ly hôn, cậu tốt nhất đừng có quấy rầy cậu ấy."
Tần Thời Luật nghe Đường Dục oán giận cả đêm, nói Dư Nhạc Dương cãi nhau với người khác, hai người là vì cậu nên mới cãi nhau, nhưng cậu lại không biết vì sao bọn họ lại cãi nhau.
Đường Dục vô cùng buồn rầu, hôm nay cậu chạy theo Dư Nhạc Dương ra khỏi trà lâu, Dư Nhạc Dương nói cậu liên lạc với Thẩm Nhất Trì mà lại không liên lạc với cậu ta, nói cậu thay lòng đổi dạ, nói cậu thiên vị Thẩm Nhất Trì.
Đường Dục á khẩu không trả lời được.
Tần Thời Luật nhìn cậu chống cằm nằm trên giường, miệng nhỏ lảm nhảm không ngừng, nói xong còn thở dài mấy lần liền, dáng vẻ sầu đến thúi ruột.
Trong đầu Đường Dục đột nhiên nảy ra một câu thoại trong phim truyền hình không biết đã xem ở đâu, "Tại sao không thể có tình yêu giữa ba người?"
Tần Thời Luật nhíu mày: "Tình yêu?"
Đường Dục nhìn hắn: "Anh đừng có keo kiệt như vậy."
Tần Thời Luật lật người cậu lại, "Em muốn có tình yêu ba người, bên trong còn không có anh, bây giờ còn nói anh keo kiệt?"
Đường Dục bị ấn ở trên giường vẫn không chịu thua: "Anh đừng có phiền em."
"Phiền em, anh nào dám?" Thẩm Nhất Trì gì đó Tần Thời Luật chưa gặp qua, nhưng Dư Nhạc Dương thì hắn biết không thể nào sinh ra tình yêu với Đường Dục: "Nói chính sự nào, người trong công ty cần phải thay đổi một chút, anh sẽ chọn ra mấy người có năng lực tốt đưa qua cho em."
Đường Dục cũng vừa lúc muốn nói chuyện này với hắn: "Em đã tuyển được phó tổng với chủ quản rồi, anh có người bên tài vụ nào đáng tin cậy không, cho em một người đi."
Công ty chuyển qua tên cậu còn chưa đến một ngày mà cậu đã tuyển được người, còn là phó tổng với chủ quản? Hai vị trí này tùy tiện người nào cũng có thể ngồi sao?
Tần Thời Luật nghi ngờ cậu bị người ta lừa: "Em tuyển ở đâu ra?"
Đường Dục nói: "Cũng không phải là tuyển, là bọn họ tự tới tìm em."
Tần Thời Luật càng nghe càng thấy giống lừa đảo: "Là người nào?"
Đường Dục bò lên đùi Tần Thời Luật, ngồi xuống ổn định mới nói: "Khương Nghiêu, không biết anh còn nhớ hắn hay không, hắn là học trò của anh trai em, người còn lại là Thẩm Nhất Trì, hôm nay mới cãi nhau với Dư Nhạc Dương, hắn là sinh viên hàng đầu của Thanh Hoa, lớn lên còn khá đẹp trai."
Tần Thời Luật: "......"
Thật sự sợ ai đó sẽ tuyển luôn tôi.