Đi vào có thể nhìn thấy nhà ăn ở giữa một vườn hoa đầy sắc màu, màn đêm dần buông xuống, ngọn đèn trong hoa viên sáng bừng lên lung linh huyền ảo, một cảnh tượng đầy lãng mạn dần xuất hiện.
Sau khi hai người ngồi xuống, Khâu Hàn mỉm cười nói: “Vì cảm ơn chú Tư lần trước dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon, hôm nay cháu mời khách, chú Tư muốn ăn cái gì cũng được.”
Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn một cái, mở thực đơn ra nhìn, mấy năm nay y ăn uống càng ngày càng kém, đồ muốn ăn cũng càng ngày càng ít, tùy tiện chỉ vài món liền đem thực đơn khép lại.
Còn chưa đem đồ ăn lên, Khâu Hàn liền đối với Diệp Huyên Thành nói: “Cháu còn chuẩn bị cho chú…… Ân…… Chuẩn bị một chút tiết mục nhỏ.”
Khâu Hàn giơ tay ra hiệu cho nhân viên, người nọ xoay người rời đi, không lâu sau âm thanh của đàn dương cầm liền vang lên.
Khâu Hàn không biết đàn dương cầm, nhưng cũng có thể nghe ra một chút, trình độ diễn tấu của Trì Tụng không tồi.
Hơn nữa Trì Tụng chủ động đưa ra yêu cầu, nói muốn đưa lưng về phía bọn họ khi tiến hành diễn tấu, bởi vì lúc trước Diệp Huyên Thành đều bảo hắn đưa lưng về phía y khi đàn.
Khi đàn được một nữa, Khâu Hàn chống cằm nhìn Diệp Huyên Thành hỏi: “Này cũng xem như dễ nghe đúng không?”
Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn, không trả lời.
Trì Tụng diễn tấu xong, không đợi quá lâu, âm thanh đàn dương cầm lại vang lên, yêu cầu Ngôn Tinh đưa ra là muốn đưa nửa bên mặt ra khi đàn, lý do đương nhiên cũng là vì lúc trước khi Diệp Huyên Thành nghe hắn đàn, đều chỉ ngồi nhìn nửa bên mặt của hắn.
Khâu Hàn có cảm giác Ngôn Tinh đàn tốt hơn một chút so với Trì Tụng.
Cậu nghiêm túc ngồi nghe, đột nhiên lại có thêm tiếng dương cầm vang lên, còn dần dần đem âm thanh dương cầm của Ngôn Tinh che lại, Ngôn Tinh cũng không phục, đàn càng vang càng kịch liệt.
Khâu Hàn chậm rãi ngồi thẳng, có chút xấu hổ nhìn Diệp Huyên Thành.
Diệp Huyên Thành cầm lấy di động gọi hai cuộc, rất nhanh Trần Khải Dương liền mang theo người, bước nhanh đi đến.
“Bảo bọn họ lại đây.” Diệp Huyên Thành nói.
Trần Khải Dương lập tức ra dấu với người đằng sau, đi kêu hai người đang đánh đàn ở phía sau đi ra.
“Diệp tổng.” Trì Tụng cùng Ngôn Tinh bước tới, đứng ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên Thành kêu lên.
Khâu Hàn nhìn bọn họ, trong mắt hai người này tràn đầy thâm tình cùng chờ đợi, trong lòng bọn họ chỉ sợ là thật sự rất thích Diệp Huyên Thành.
“Sao lại thế này?” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn hỏi.
“…… Là thế này này.” Khâu Hàn lấy ra hai tấm chi phiếu đặt lên bàn, cùng Diệp Huyên Thành giải thích nói: “Đây là bọn họ đưa cho cháu nói là lễ gặp mặt, cháu đã từ chối rồi, nhưng bọn hắn một hai phải cho cháu, cháu liền nhận lấy.
Đây là lần đầu tiên cháu làm trợ lý, không có kinh nghiệm, lúc sau mới biết được, thì ra thu lễ gặp mặt, liền phải làm việc cho bọn họ.
Cháu nghĩ cháu cũng không thể lấy không của bọn họ, cho nên liền đồng ý giúp bọn hắn một lần.”
Trì Tụng cùng Ngôn Tinh nghe Khâu Hàn nói chuyện, mới chú ý tới người ngồi đối diện Diệp Huyên Thành cư nhiên là Khâu Hàn, trong lòng bọn họ vừa kinh ngạc lại kỳ quái, không rõ vì sao cậu chỉ là một trợ lý, cư nhiên có thể cùng Diệp Huyên Thành ở nơi này đối diện ngồi ăn cơm.
Khâu Hàn tiếp tục giải thích nói: “Bất quá chúng cháu lúc trước đã nói qua, bọn họ đàn xong liền sẽ rời đi, cháu cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ…….”
“Cháu thiếu tiền sao?” Diệp Huyên Thành hỏi.
“Không thiếu nha.” Khâu Hàn lắc đầu, sau đó có chút ngượng ngùng cười cười nói: “Cháu chính là cảm thấy vui vui, đây là lần đầu tiên cháu nhận chỗ tốt của người khác, cảm giác giống như trên phim truyền hình người ta hay diễn.”
Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn tươi cười, trong tâm đột nhiên dao động một chút, trong đầu hiện ra một ít hình ảnh.
Lúc trước Khâu Hàn rất sợ y, khó khăn lắm mới nhìn y cười như vậy, gần đây y cũng cảm nhận được, Khâu Hàn ở trước mặt y lá gan càng ngày càng lớn.
Hai người đứng bên cạnh, thấy ánh mắt Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn, trong sự bình tĩnh ấy mang theo một chút ánh sáng nhu hòa, lúc trước bọn họ chỉ thấy qua ánh mắt lạnh lùng của y, hoàn toàn bất đồng với lúc này, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại vô cùng khát vọng Diệp Huyên Thành cũng có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ dù chỉ một lần.
Lúc trước bọn họ có thiên ngôn vạn ngữ() muốn nói, nhưng là khi chân chính đứng ở trước mặt Diệp Huyên Thành, một chữ cũng nói không nên lời.
() Thiên ngôn vạn ngữ: "nghìn lời nói, vạn câu thề"
“Chú ơi, chú…… Không có tức giận phải hơm?” Khâu Hàn có chútsợ hãi hỏi.
Nghe được Khâu Hàn kêu Diệp Huyên Thành là chú, trong lòng Ngôn Tinh cùng Trì Tụng đồng thời giật mình, lúc trước bọn họ còn cảm thấy có chút kỳ quái, Khâu Hàn nhìn qua giống như người không thông minh cho lắm:)), như thế nào có thể làm trợ lý cho Diệp Huyên Thành, tuy rằng cậu ta nói cậu ta cùng Trần Khải Dương có quen biết, nhưng bọn họ biết, Trần Khải Dương tuyệt đối không phải là loại người lấy việc công làm việc tư, nhưng vì có thể gặp được Diệp Huyên Thành, mặc kệ ra sao bọn họ đều muốn thử một chút, hiện tại nghe được Khâu Hàn kêu Diệp Huyên Thành là chú, bọn họ mới bừng tỉnh, cũng hiểu rõ hành vi lúc trước của bọn họ có bao nhiêu ngu xuẩn, cháu của Diệp Huyên Thành, sao có thể thật sự nhìn trúng chi phiếu của bọn họ?
Diệp Huyên Thành quay đầu nhìn Trần Khải Dương một cái, Trần Khải Dương lập tức rõ ràng, bảo người đem Trì Tụng cùng Ngôn Tinh mang đi.
“Chơi vui vẻ sao?” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn hỏi.
Khâu Hàn thấy sắc mặt Diệp Huyên Thành, nhìn không giống như là không vui, nhưng nếu Diệp Huyên Thành dễ dàng như vậy bị nhìn thấu, không có khả năng sẽ có thành tựu như bây giờ, cho nên cậu vẫn muốn chính miệng xác định một chút.
“Chú ơi, chú tức giận sao?” Khâu Hàn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Huyên Thành.
“Chú vì cái gì phải tức giận?” Diệp Huyên Thành hỏi ngược lại.
“Bọn họ là người chú thích nha.” Khâu Hàn nói: “Kỳ thật, cũng coi như là cháu cố ý không đem thân phận nói ra rõ ràng.”
Diệp Huyên Thành sửng sốt một chút nói: “Ai nói với cháu chú thích bọn họ?”
Khâu Hàn quay đầu nhìn thoáng qua Trần Khải Dương, Diệp Huyên Thành theo ánh mắt cậu nhìn qua.
Trần Khải Dương bị hai người nhìn như vậy, trái tim lập tức run rẩy, khẩn trương ở trong lòng lớn tiếng nói: Tôi không có nói qua, cậu đừng hại tôi.
“Không ai bói với cháu chú thích bọn họ, là cháu tự mình nghĩ như vậy.” Khâu Hàn nói: “Bởi vì, nếu chú không thích bọn họ, vì sao phải đối đãi đặc thù với bọn họ?”
- ---------------------------------
Editor: Poor Dương Dương quá
Anh chú: Em thiếu chút tiền ấy hả?
Bé Hàn: Nhà em giàu lắm, tiền em sấp thành cọc thành cọc, em diễn như phin hù người ta xíu hoi..