Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

chương 2: tiểu thiếu gia quên đóng nắp chai rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cái gì, cậu không muốn đóng phim nữa???"

Hoắc Dương thốt lên một câu sau đó không đợi đối phương trả lời:

"Cậu ở yên đấy chờ tôi quay lại rồi nói."

Trực tiếp cúp máy.

...!

Giang Dĩ Trạch nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, bỏ máy xuống ngoan ngoãn ngồi đợi Hoắc Dương.

Gian phòng nghỉ mà cậu đang ngồi này, kỳ thật là một phòng đơn mà Hoắc Dương vất vả tìm cách thương lượng với đoàn phim để dọn cho cậu một chỗ nghỉ ngơi thật thoải mái.

Đồ đạc trong phòng đều mới sắm, tuy rằng chỉ đơn sơ vài món nhưng giá trị tổng cộng lên đến gần trăm vạn.

Một trăm vạn tệ ~ tỷ rưỡi tiền Việt

Không bao lâu sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, Hoắc Dương vọt vào, vừa đi vừa bắn liên thanh.

"Giang Dĩ Trạch, sao đột nhiên lại muốn nghỉ đóng phim? Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?"

"Tiểu thiếu gia của tôi ơi, lúc trước chính cậu sống chết nhất định đòi tham gia bộ phim này, hiện tại lại bảo với tôi là muốn rút lui?"

"Ha, lúc trước tôi đã cố ngăn cậu như thế nào, cậu ngang bướng không nghe khuyên bảo, nằng nặc đòi chen vào đoàn phim của Đường Cảnh Đồng, kết quả hiện tại gây mâu thuẫn với người ta cho nên không diễn nữa?"

Nhân vật Giang Dĩ Trạch trong tiểu thuyết, kỳ thật đã có kinh nghiệm nửa năm trong ngành, trước khi đóng bộ phim này với Đường Cảnh Đồng đã từng bỏ tiền mua vai nam chính trong một bộ phim truyền hình ngắn, thậm chí còn được phát sóng trên tivi.

Nhưng diễn xuất quá tệ khiến cho người ta không dám xem, bị chấm điểm thấp chưa từng có trong lịch sử.

Có người đánh giá, ngay cả con chim nhỏ trên cành cây hót líu lo kia cũng sinh động hơn diễn xuất của Giang Dĩ Trạch.

Từ khi bước chân vào nghề, Giang Dĩ Trạch thu về không biết bao nhiêu gạch đá, nhưng cũng không đủ ngăn cản sở thích chơi đùa trong giới giải trí của hắn.

Dù sao hắn cũng là một phú nhị đại vừa có quyền lực vừa có tiền bạc, muốn đi đường quyền thế nào thì đi thế nấy, ai cũng không quản được hắn.

Một thời gian trước, Giang Dĩ Trạch đột nhiên nhìn trúng một bộ phim điện ảnh chuẩn bị khởi quay, mặc kệ Hoắc Dương hết lời phản đối, khuyên nhủ, răn đe,...!

Giang Dĩ Trạch mặc dù có tiền, nhưng nam chính bộ phim này đã định sẵn do Đường Cảnh Đồng đóng, thậm chí thời điểm đó anh ta đã gia nhập đoàn phim.

Đường Cảnh Đồng trong giới là nam thần Ảnh đế hot nhất lúc bấy giờ, so sánh với những nam diễn viên cùng thời, anh thuộc đảng thực lực, danh tiếng rất tốt, là gương mặt vàng đảm bảo cho phòng vé, bộ phim nào do anh diễn cũng bùng nổ doanh thu.

Hơn nữa Đường Cảnh Đồng là người có uy vọng trong giới, đoàn phim đương nhiên không dám đổi Giang Dĩ Trạch vào vai nam chính.

Nếu để hắn ta diễn chính, cho dù kịch bản hấp dẫn đến đâu cũng sẽ trở thành thảm họa, đến lúc đó tiền không thu về được mà ngay cả đạo diễn và biên kịch cũng liên lụy tiếng xấu.

Xét thấy việc bỏ tiền mua vai chính là bất khả thi, Giang Dĩ Trạch trong tiểu thuyết chấp nhận hạ mình đóng vai phụ, chỉ tên một diễn viên của đoàn sau đó thành công cướp vai diễn nam thứ của người này.

Cậu diễn viên đáng thương kia là tiểu minh tinh chưa có danh tiếng, phân cảnh cũng không nhiều, tổ phim cân nhắc đắn đo mãi cuối cùng mới quyết định thay Giang Dĩ Trạch vào.

edit bihyuner.

beta jinhua

Hoắc Dương chính là người rót sức thương lượng đoạt vai diễn cho Giang Dĩ Trạch, kết quả hiện tại Giang Dĩ Trạch nói rút lui không diễn nữa, hắn ta phát điên cũng không có gì kỳ quái.

Giang Dĩ Trạch dùng cặp mắt hoa đào động lòng người, chớp chớp nhìn Hoắc Dương, thản nhiên nói: "Đột nhiên nghĩ thông suốt, tôi cảm thấy diễn xuất của mình quá tệ, không thích hợp làm diễn viên nữa.

Không bằng sớm quay đầu, rời khỏi giới giải trí, như vậy sẽ đỡ làm mất mặt Giang gia chúng ta."

Giang Dĩ Trạch thẳng thắn như vậy khiến cho Hoắc Dương có điểm kinh ngạc, hắn hoàn toàn đồng ý với ý kiến vừa rồi của Giang Dĩ Trạch.

Tuy rằng hai người là huynh đệ lâu năm như vậy nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, diễn xuất của Giang Dĩ Trạch quá kinh khủng, mỗi lần đòi đóng phim đều già mồm cãi láo khiến cho hắn ngứa tay, mà tiểu thiếu gia tuyệt nhiên lại không hề ý thức được năng lực của mình.

Nhưng Hoắc Dương chưa bao giờ dám nói ra, sợ đả kích lòng tự trọng của Giang Dĩ Trạch.

Dù sao tiểu thiếu gia cũng là lần đầu tiên thật sự nghiêm túc làm một việc gì đó, hắn không muốn làm ảnh hưởng đến sự tích cực của huynh đệ.

Không ngờ cũng có ngày Giang Dĩ Trạch đột nhiên nghĩ thông, thừa nhận diễn xuất của mình quá tệ, hơn nữa còn chủ động rời khỏi giới giải trí khiến cho Hoắc Dương phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.

"Được, để tôi tìm đạo diễn thương lượng, xem có thể thay diễn viên khác hay không."

Hỏi được lý do rõ ràng, Hoắc Dương gật đầu tỏ vẻ mình sẽ đứng ra giải quyết ổn thỏa.

Giang Dĩ Trạch là thiếu gia được nuông chiều của Giang gia, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.

Người này muốn vào giới giải trí đóng phim, Giang gia sẽ chi tiền cho hắn nhập giới dạo chơi.

Tương tự, muốn rút lui khỏi đoàn, không ai có thể cản.

Chỉ khổ Hoắc Dương hắn, luôn phải đi theo xử lý tàn cuộc cho tiểu thiếu gia.

"Cảm ơn anh, Hoắc Dương."

Nghe thấy được phép nghỉ diễn, Giang Dĩ Trạch có chút vui sướng, vô cùng lễ phép nói lời cảm tạ với Hoắc Dương.

Ko ngờ rằng đối phương act cool mất vài giây, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cậu chăm chú.

"Sao vậy?"

Giang Dĩ Trạch khó hiểu gãi gãi đầu, Hoắc Dương lúc này nhìn chòng chọc, giống như trên mặt mình dính gì đó.

Nhưng rõ ràng Giang Dĩ Trạch cậu đã soi gương lúc trước, không thấy gì bất thường cả.

Cho nên hiện tại cậu bị Hoắc Dương trừng một lúc liền thấy hoang mang.

Hoắc Dương lúc này mới cười cười: "Cậu vừa rồi lại còn cảm ơn tôi? Hôm nay cậu cứ quái quái sao á, tự nhiên lại lễ phép vậy?"

Biết Hoắc Dương đang nói đùa, Giang Dĩ Trạch cố tỏ ra tự nhiên liếc mắt nhìn hắn.

"Tôi vẫn luôn rất thân sĩ phong độ nhé, chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi."

Hoắc Dương cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị thủ tục cho việc giải nghệ của Giang Dĩ Trạch.

Sau khi Hoắc Dương ra ngoài, Giang Dĩ Trạch cảm thấy một trận choáng váng, một lần nữa nằm trở lại xuống giường.

Không biết vì sao, vừa nãy nói dối Hoắc Dương mình bị đau đầu, bây giờ thì đau đầu thật, thân thể vô cùng mệt mỏi.

Tuy rằng Giang Dĩ Trạch rất muốn tìm hiểu tình huống hiện tại của bản thân rồi mới nghỉ ngơi, nhưng cơn buồn ngủ ập đến cơ hồ nuốt hết toàn bộ ý thức của cậu.

Hai mí mắt đánh nhau sau đó khép dần khép dần, cuối cùng dán chặt lại.

Thời điểm tỉnh dậy lần nữa đã là tiếng sau.

Giang Dĩ Trạch bừng tỉnh, phát hiện mình đã khôi phục trí nhớ, chính là ký ức lúc trước của nhân vật Giang Dĩ Trạch, trong đó có rất nhiều khuôn mặt xuất hiện, mỗi người một thân phận khác nhau.

Nhưng cậu ấn tượng nhất là khuôn mặt của Đường Cảnh Đồng, bởi vì rất đẹp, Giang Dĩ Trạch cậu chưa từng gặp qua người nào có vẻ đẹp tinh xảo tuấn lãng đến vậy, trách không được anh ta là nam chính trong truyện.

Ngủ dậy liền khát nước, cậu đứng lên lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, vặn mở nắp tu một hơi dài.

Đây chắc chắn là nước khoáng cao cấp, bao bì bên ngoài tỉ mỉ tinh tế, uống xong còn thấy vị ngọt thanh trong cổ họng.

Cậu còn đang mải ngắm chai nước, điện thoại bỗng reo lên.

Giang Dĩ Trạch đi tới liếc nhìn màn hình điện thoại, vẫn là Hoắc Dương.

Hắn thông báo cho cậu hiện giờ đang làm thủ tục thanh lý hợp đồng, mà công đoạn này có chút phiền toái, cần thêm thời gian xử lý giấy tờ, cho nên Giang Dĩ Trạch tốt nhất nên về nhà trước.

Sau khi khôi phục trí nhớ nguyên chủ, cậu biết nhân vật Giang Dĩ Trạch lớn lên vô cùng phản nghịch, không thích ở cùng cha mẹ cho nên đã sớm dọn ra ngoài.

Trong trung tâm thành phố hắn đã mua vài căn biệt thự, bởi vì tham gia đóng phim cho nên lưu lại căn nhà cách đoàn phim gần nhất.

Giang Dĩ Trạch quyết định đi tìm bãi đỗ xe, trong trí nhớ, nguyên chủ hôm nay lái một chiếc xe thể thao tới trường quay, sau đó gửi xe ở một bãi đỗ gần đây.

Giang Dĩ Trạch mang theo điện thoại, chìa khóa xe rời đi.

Đến trước cửa liền tiện tay cầm theo nửa chai nước khoáng cao cấp, nghĩ trên đường đi sẽ uống nốt cho nên không đậy nắp lại.

Vừa đi một đoạn điện thoại liền vang lên, Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua, người gọi đến là Mẹ yêu, mẹ của nguyên chủ - Giang phu nhân.

Cậu chuẩn bị tiếp điện thoại, kết quả lơ đãng rẽ vào khúc cua hành lang, đâm sầm vào một người, mà chai nước không nắp trong tay trực tiếp hất thẳng lên người ta..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio