Giang Dĩ Trạch vẫn đang cầm đũa trên tay, cậu hơi ngẩng đầu phát hiện cả hai người chung mâm cơm đều đang hướng ánh mắt về phía mình.
Vẻ mặt Hà Thi Văn tràn đầy mong chờ, còn ánh mắt của Đường Cảnh Đồng...!Giang Dĩ Trạch đại khái có thể hiểu được lý do vì sao.
Hai người này lại là mẹ con ruột!
Cậu cúi đầu mỉm cười, nhìn Hà Thi Văn sau đó đáp lời: "Làm gì có ai đâu mẹ."
Cô nương theo đuổi thì quả thật không có, nhưng người yêu cậu còn đang ngồi ngay cạnh bà, thậm chí còn là con trai ruột của bà nữa...!Nếu Hà Thi Văn biết được sự thật, không biết bà sẽ có cảm tưởng gì.
"Vậy con phải mạnh dạn lên, cũng không còn bé bỏng gì nữa rồi, phải tìm người phù hợp rồi xây dựng tương lai thôi."
Hà Thi Văn nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Vâng thưa mẹ." Giang Dĩ Trạch trả lời có lệ.
Ánh mắt Giang phu nhân lại dừng đến trên người Đường Cảnh Đồng, bà cười tủm tỉm tiếp tục đề tài này: "Thế còn Tiểu Đường thì sao, cháu đã có bạn gái chưa? Vấn đề này chắc là không thể công khai vì ảnh hưởng đến sự nghiệp nhỉ?"
Đường Cảnh Đồng thấy Hà Thi Văn chuyển mục tiêu sang mình thì vội vàng lắc đầu:
"Không có đâu thưa cô, nhưng mà cháu có người trong lòng rồi ạ."
Hà Thi Văn: "Vậy là tốt rồi, nếu đã có người trong lòng, hẳn là cháu sẽ theo đuổi được người ta sớm thôi, phải không? Ít nhất cháu còn tiến bộ hơn Tiểu Trạch nhà cô, từ nhỏ đến lớn chưa thấy nó kết giao hay tỏ ra yêu thích bạn nữ nào...!Vẫn còn trẻ con lắm, chắc còn chưa hiểu được chuyện yêu đương."
Từ chuyện tình cảm của đứa trẻ, Hà Thi Văn lại nói liên miên hết chuyện này sang chuyện kia, một bữa cơm kéo dài đến tận tối khuya.
Mãi cho đến khi trong nhà gọi điện đến mời phu nhân về thì Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch mới có thời gian riêng tư ở bên nhau.
"Tiền bối, mẹ anh giục em tìm bạn gái kìa, đợi đến lúc bà biết anh mới là con ruột của bà thì chúng ta phải giải thích thế nào đây?"
Giang Dĩ Trạch đứng dậy thu dọn bát đũa.
Đường Cảnh Đồng giúp cậu một tay, nghe hỏi như vậy thì mím môi nhìn sang: "Đến lúc đó tôi sẽ có cách để xử lý, em không cần lo lắng về chuyện này."
Anh nói xong, trên mặt bất chợt lộ ra ý cười.
edit bihyuner.
beta jinhua
Hai người cùng vào bếp, Giang Dĩ Trạch rửa bát, Đường Cảnh Đồng lau chùi bên ngoài sau đó vứt rác, tiếp theo mang chổi vào quét dọn trong bếp.
Giang Dĩ Trạch còn đang bận rộn với mớ bát đũa trong bồn, bọt xà phòng trắng toát ngập ngụa lên xuống.
Đường Cảnh Đồng quét tới vị trí cậu đang đứng thì nhịn không được cúi đầu thơm má bạn trai mình, cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu.
Tiểu thiếu gia vốn đang tập trung làm việc, bị anh người yêu bất thình lình "quấy rối" khiến cậu giật nảy mình, cái bát trên tay trơn trượt rơi tõm xuống bồn nước.
Cậu quay đầu trừng mắt lườm Đường Cảnh Đồng một cái.
"Tiền bối, đừng có làm em mất tập trung nữa."
"Ừm, em rửa nốt đi."
Đường Cảnh Đồng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hành động lại trái ngược, bắt đầu một hồi du dương êm ả, dù sao cũng chính là tình thú, trong bếp chỉ còn tiếng nước chảy ào ào át đi thanh âm động tình của cả hai.
Hôm nay Đường Cảnh Đồng quyết định không về, anh phải ở lại biệt thự của tiểu thiếu gia để hưởng thụ một chút vui vẻ khoái hoạt.
Giang Dĩ Trạch tuy rằng cũng rất hưởng ứng thú vui này của ảnh đế nhưng mỗi lần Đường Cảnh Đồng xách súng ra trận đều kéo dài rất lâu, cậu có chút mệt mỏi không theo kịp.
Khuya hôm đó, Giang Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn tin tức về mình vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định đăng một bài thanh minh.
Tiểu thiếu gia không nhắc đến vụ việc đánh tráo năm xưa, cậu chỉ đơn giản xé mặt gã đàn ông tráo trở kia.
Cho dù cậu không quan tâm đến thân phận thiếu gia giả của mình cũng không có nghĩa là cậu chấp nhận mình bị bôi nhọ vô căn cứ.
Ngay khi lão già kia lên tiếng đáp trả, tiếp tục giảo biện và vu khống Giang Dĩ Trạch ngay phía dưới bài đăng của cậu, Giang Dĩ Trạch bình tĩnh post lên một file ghi âm, vạch trần bộ mặt thật của lão ta.
Điều này khiến cho tất cả những người đang hóng drama phải ngỡ ngàng bật ngửa ngơ ngác.
Thời điểm lão ta đứng trước mặt cậu và nói rằng cậu không phải người của Giang gia, Giang Dĩ Trạch đã có tính toán trong lòng.
Cậu giả bộ lướt di động sau đó mở sẵn trình thu âm, lén ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm đó, bởi vì cậu biết rõ thân phận kẻ này, biết rõ lão ta chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, cho nên cậu đã sớm đề phòng.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của cậu, lão già trắng trợn vu khống, vừa ăn cắp vừa la làng, làm ra những việc ghê tởm như vậy.
Giang Dĩ Trạch giấu đi con át chủ bài của mình sở dĩ là để đợi chuyện này được đẩy lên độ hot cao nhất, sau đó cậu mới tung ra chiêu cuối.
Hiện giờ mọi người đều biết lão già này là kẻ đê tiện như thế nào, lão ta cuối cùng cũng sẽ bị trừng phạt xứng đáng.
Nhưng dù vậy, đoạn ghi âm này chỉ có tác dụng vạch mặt kẻ nói dối, không thể chứng minh cậu là thiếu gia thật của Giang gia, bởi vậy vẫn có người ác ý tiếp tục ném đá cậu.
Sau khi tung bằng chứng lên mạng, Giang Dĩ Trạch lập tức nhận được điện thoại của Hà Thi Văn.
Bà thường xuyên cập nhật tin tức cho nên rất nhanh đã biết được việc này, hiện tại Giang Văn Hàn và Giang Nghị Bắc đã điều luật sư đâm đơn kiện lão già kia về tội vu khống.
Bọn họ cũng tỏ rõ thái độ, cho dù kết quả điều tra có ra sao, người nhà Giang gia vẫn luôn bao dung cậu.
Trong nguyên tác, vốn là nguyên chủ tự tìm đường chết, không chỉ gây thù chuốc oán với nam chính từ trước mà còn mua chuộc người đưa tin, sau đó lại ra tay tàn nhẫn ý đồ tiêu diệt thiếu gia thật, cho nên hắn nhận quả báo là xứng đáng.
Giang Dĩ Trạch ngay từ lúc xuyên vào đã nhất quyết không đi theo con đường tội lỗi ấy, cậu không ngăn cản lão già kia tiết lộ bí mật, không hãm hại Đường Cảnh Đồng, không làm chuyện mờ ám, đương nhiên Giang gia sẽ không vứt bỏ cậu.
Vài ngày sau cuộc điều tra của Giang gia đã thu được kết quả cuối cùng, Giang Dĩ Trạch thực sự không phải người nhà Giang gia, hơn nữa bọn họ cũng lần theo thông tin của cô nhi viện, tìm ra thiếu gia thật bị thất lạc năm đó chính là Đường Cảnh Đồng.
Tốc độ điều tra như vậy đã là rất nhanh rồi, thế nhưng hai người Giang Đường lại có cảm giác bọn họ đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.
Trên dưới Giang gia đều nói không nên lời, không hẳn chỉ là vì chuyện đứa trẻ mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua hóa ra không hề có chung huyết thống với bọn họ, chủ yếu là vì cốt nhục mà bọn họ ra sức tìm kiếm mấy ngày nay hóa ra lại là người bạn thân thiết luôn kề cạnh Giang Dĩ Trạch.
Nói cách khác, nó vẫn luôn ở gần xung quanh nhưng họ lại không hề hay biết gì.
Vì thế ngay trong đêm hôm đó, hai người đều được đưa về biệt thự Giang gia.
edit bihyuner.
beta jinhua
Trong phòng khách tầng một, đèn đuốc sáng trưng, một nhóm người ngồi trên sofa im lặng nhìn nhau.
Đường Cảnh Đồng lật xem tư liệu mà Giang Nghị Bắc đưa cho anh lúc trước, Hà Thi Văn ngồi bên cạnh vẻ mặt xúc động không thôi.
Giang Văn Hàn ngồi đối diện anh, trên mặt ông là sự nghiêm túc trầm ổn.
Đường Cảnh Đồng chỉ lướt mắt đọc qua vài trang hồ sơ trên tay, tâm tình anh bình thản vô cùng bởi vì anh đã được Giang Dĩ Trạch tiết lộ thông tin này từ trước, rằng anh mới là huyết mạch chân chính của Giang gia.
Anh nhanh chóng khép lại tập giấy trên tay, mỉm cười ngẩng đầu nhìn ba vị trưởng bối đang vây xung quanh.
Bọn họ chính là cha mẹ ruột và ông nội của anh, chỉ là tất cả những gương mặt này bây giờ vẫn còn rất xa lạ đối với anh.
"Con à, con đã đọc xong chưa?" Giang Nghị Bắc ho khan một tiếng.
Bầu không khí trong phòng khá ngột ngạt và vô cùng gượng gạo, đứa trẻ này không được bọn họ chăm sóc nuôi nấng, tuổi thơ nó không biết đã phải trải qua những cay đắng nào.
Cũng may Đường Cảnh Đồng bây giờ đã trở thành ảnh đế nổi tiếng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc từ nhỏ anh phải lớn lên trong cô nhi viện, sau đó bươn chải vất vả kiếm sống, ba vị trưởng bối đều cảm thấy áy náy đến khó thở, trong lòng nặng trĩu, họ có cảm giác đã nợ anh rất nhiều.
Lúc này Giang Dĩ Trạch ngồi yên lặng bên cạnh anh, từ đầu tới cuối cậu đều không lên tiếng.
Đường Cảnh Đồng quay sang nhìn đối phương một cái, sau đó gật đầu nói: "Vâng, con đọc xong rồi."
"Cảnh Đồng à, mẹ xin lỗi, con trai của mẹ!"
Hà Thi Văn không nhịn được xúc động, bà nắm lấy bàn tay anh giữ chặt trong lòng, ngữ khí nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng chực trào ra ngoài.
Giang Nghị Bắc cũng không nén được sự kích động trên mặt.
Đường Cảnh Đồng dịu dàng nắm tay bà: "Đừng nói như vậy, con chưa bao giờ trách mọi người."
...!
Giang Dĩ Trạch vẫn an vị trên sofa không nói một lời, yên lặng nhìn cảnh đoàn tụ của gia đình bọn họ, trong lòng cậu là một mảnh ấm áp mềm mại, tựa hồ còn hạnh phúc hơn so với tưởng tượng của cậu.
Giang gia cũng không vì chuyện này mà vứt bỏ cậu, dù sao cậu cũng là đứa trẻ bị hại, còn kẻ gây ra vụ đánh tráo này đã chết vì bạo bệnh, âu cũng là một loại trừng phạt của ông trời.
Thậm chí, Giang Văn Hàn vẫn muốn nhận Giang Dĩ Trạch làm con cháu trong nhà, dù sao cậu cũng là cô nhi không cha không mẹ.
Ông nội Giang quyết định giữ nguyên tên của Giang Dĩ Trạch trong hộ khẩu gia đình, để cậu làm con nuôi của Giang Nghị Bắc, như vậy ông sẽ có tận hai đứa cháu trai!
Hà Thi Văn lại quay sang cầm tay Giang Dĩ Trạch, bà vô cùng mãn nguyện và vui vẻ, nói dù sao quan hệ của hai đứa cũng thân thiết như vậy, từ nay về sau chính là anh em cùng nhà.
Giang Dĩ Trạch: "..."
Cậu đương nhiên không thể tiếp tục ở lại Giang gia làm anh em với Đường Cảnh Đồng nha!
Hơn nữa làm gì có "anh em ruột thịt" nào mỗi tối lại quấn quýt lăn giường như bọn họ đâu, nghĩ lại tình cảnh vài ngày gần đây Giang Dĩ Trạch không khỏi cảm thấy eo mỏi chân run.
Nhưng chưa kịp đợi cậu lên tiếng, Đường Cảnh Đồng đã ra mặt thay cậu:
"Ông nội, cháu sẽ không kết huynh đệ cùng Tiểu Trạch đâu."
Đường Cảnh Đồng nói xong liền nắm tay Giang Dĩ Trạch, anh hít sâu một hơi sau đó tiếp tục nói: "Bởi vì bọn cháu muốn kết hôn với nhau!"
Những lời này của anh vừa thốt ra, mọi người trực tiếp hóa đá.
Giang Dĩ Trạch cũng không ngoại lệ, cậu không ngờ Đường Cảnh Đồng lại lớn mật như vậy, lần đầu gặp mặt người nhà liền comeout luôn.
Còn ba vị trưởng bối thì bị Đường Cảnh Đồng dọa đến mức thất kinh..