Editor: demcodon
Trì Quân sau đó mới biết tin tức Chung Dịch đi tham quan nhà máy sản xuất thủy tinh.
"Tớ thật không nghĩ tới." Trong quán ăn, Trì Quân nhìn đồ ăn kèm của mình thở dài: "Nhanh như vậy đã gặp phải nguy hiểm bị thọc gậy bánh xe." Ban đầu cảm thấy tốt xấu gì phải đợi mấy năm sau Chung Dịch mới có thể tiếp xúc đến ngành quản lý nhân sự công ty khác bàn chuyện nếu cậu sẵn sàng rời khỏi Thịnh Nguyên, có thể được đãi ngộ gì đó.
Chung Dịch đùa giỡn với hắn, nhắc nhở hắn: "Không chỉ cậu, khoa chúng ta đều bị thọc gậy bánh xe." Thành tích cuối học kỳ của Chung Dịch là hạng nhất ở trong lớp, vừa vặn thỏa mãn tiêu chuẩn chuyển khoa. Giáo viên chủ nhiệm kia sau khi biết được điểm ấy tỏ vẻ vung mồi cho Chung Dịch càng nhiều hơn.
Trì Quân ngược lại hơi tò mò: "Tớ cảm thấy được thầy ấy đưa ra điều kiện rất tốt, tại sao cậu không đồng ý?" Nếu Chung Dịch có thể đi con đường nghiên cứu khoa học này có thể càng thêm thoải mái. Cũng không đúng, phí não giao tiếp với người và đối mặt phí não với một phòng hóa học chế phẩm hoàn toàn không có chung một chiều không gian, không có cách nào so sánh.
Trì Quân sửa chữa cái nhìn của mình: Tóm lại, Chung Dịch rõ ràng có thể đi một con đường càng thêm trực quan, đi về con đường thành công. Cậu tại sao lại sẵn sàng đi chung một con đường đen với mình chứ.
Dưới cái nhìn của Trì Quân, Chung Dịch cũng không phải là thật sự không hề xúc động. Bằng không hà tất gì đồng ý lời mời của ông thầy kia đi tham quan nhà máy sản xuất thủy tinh.
Hắn cần phải biết mình đưa ra điều kiện có chỗ nào thể hiện sức hấp dẫn với Chung Dịch. Hai người nói là bạn bè, tương lai phải giúp đỡ lẫn nhau, mà làm việc không thể dựa cả vào "tình cảm". Hai chữ này không đáng tin cậy nhất. Trì Quân nhìn lại cuộc sống mình trải qua năm ngắn ngủi, đối với việc này tràn đầy hiểu rõ.
Chung Dịch không ngờ tới nhanh như vậy Trì Quân đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu ngắn gọn mà trả lời: "Có một số thành công là không thể làm lại." Đây là chuyện giải thích công thức: "Tớ lại càng yêu thích làm một doanh nhân hơn."
Trì Quân mỉm cười, vô tình hay cố ý nói: "Nói đi nói lại, thầy Trương kia hẳn là rất ngạc nhiên phải không. Ông ấy phải tốn thời gian lâu như vậy mới có thể làm ra một công thức." động một chút là - năm: "Cậu chỉ trong một tháng đã có thể làm ra được."
Chung Dịch nhìn người thanh niên đối diện, muốn từ trong đôi mắt cong cong của đối phương tìm tòi nghiên cứu ra tâm ý, nhìn ra ý nghĩ thật sự trong những lời nói này của Trì Quân.
Là cậu đa nghi rồi sao? Cậu vẫn luôn cảm thấy Trì Quân như đang thăm dò cái gì đó. Mà chuyện sống lại như vậy quá mức mịt mờ, là bí mật lớn nhất của Chung Dịch. Trì Quân không thể nghĩ tới điều này.
Như vậy còn lại, chỉ có --
Chung Dịch ung dung gắp một đũa cá đậu hủ trả lời: "Phải không, vận may rất quan trọng. Lúc tớ thay đổi luận văn thì mới nghe thầy Trương nói công thức kia bởi vì vẫn luôn là dây xích sản nghiệp thành công ở nước Mỹ, nhập khẩu trong nước rất thuận tiện. Cho nên vẫn luôn không có người nào làm nghiên cứu thành phẩm thay thế. Tớ xem như là đánh bậy đánh bạ."
Trì Quân bừng tỉnh cười nói: "Như vậy sao? Xem như là lợi nước lợi dân."
Chung Dịch suy nghĩ một chút thừa nhận: "Xác thực sẽ có ảnh hưởng nhất định với giá cả thị trường liên quan trong nước."
Trì Quân cảm khái: "So với tớ trước kia còn lợi hại hơn rất nhiều. A, tớ quên kêu dì đừng bỏ tôm vào rồi." Hắn nhìn trong chén mình hơi buồn rầu: "Trước đây cũng không có nghe nói trong thức ăn kèm có thể bỏ cái này." Kết quả hắn sơ ý mất Kinh Châu.
Chung Dịch rất tự nhiên nói: "Gắp cho tớ đi!"
Trì Quân cười nói: "Cám ơn nha!"
Đề tài lúc trước kết thúc, hai người rất nhanh nói đến đề tài khác.
Trì Quân gắp từng con tôm trong chén gắp sang chén của Chung Dịch, nghe đối phương hỏi mình: "Cậu không thích ăn hải sản sao?"
Trì Quân gật đầu: "Đúng, nhưng cũng không tính chán ghét."
Đời trước đời này, trằn trọc mấy năm, Chung Dịch cuối cùng từ trong miệng đối phương nghe được một đáp án rõ ràng. Cậu vừa cảm thấy năng lực quan sát của mình tốt, vừa trầm ngâm hỏi tiếp: "Vậy cậu thích ăn cay không?"
Trì Quân hơi yếu ớt nói: "Đúng. Cậu có thể đừng dụng giọng điệu đứng đắn nói loại đề tài không đứng này hay không?"
Chung Dịch đồng ý với hắn: "Được thôi."
Lại qua một lát.
Trì Quân: "Cậu có đăng ký đại hội thể thao không?"
Chung Dịch: "Không có, còn cậu?"
Trì Quân: "Lớp phó lao động tìm tớ nói không có nhiều người đăng ký, hỏi tớ có thể chạy mét hay không. Tớ đã đồng ý với cậu ấy." Nhân duyên tốt mang đến ảnh hưởng trái chiều chính là ở đây. Lớp phó lao động nhìn thấy ít người đăng ký, người đầu tiên tìm đến chính là Trì Quân. Trì Quân thì lại cảm thấy chạy bộ mà thôi, có cũng được mà không có cũng được, đồng ý cũng không sao.
Chung Dịch tính ngày ở trong lòng: "Ngày đó tớ có khả năng phải xin nghỉ, công ty có chút việc."
Trì Quân hờ hững: "Cứ xin nghỉ. Chỉ cần có lá gan lớn, ngày tháng được nghỉ tám ngày."
Chung Dịch tiếc nuối: "Nhưng không có cách nào góp phần cổ vũ cho cậu."
Trì Quân "a" một tiếng, giờ mới hiểu được trọng điểm trong lời nói của Chung Dịch. Hắn dừng một chút trả lời: "Vẫn tốt thôi, đến lúc đó khẳng định có người đưa nước đưa khăn mặt cho tớ." Khi hắn học trung học đại hội thể thao cũng là như thế.
Sau đó có qua có lại: "Cậu vẫn sẽ luôn hợp tác với Thịnh Nguyên sao? Hạng mục của công ty cậu tớ đã xem qua một khoảng thời gian, cảm thấy người phụ trách hạng mục bên Thịnh Nguyên rất thích ăn tiền hoa hồng. Sau này hắn có thể sẽ cố ý ép giá."
Chung Dịch cười nói: "Trợ lý đặc biệt Trì giúp "địch" như vậy không quá thích hợp nhỉ?"
Trì Quân nhẹ nhàng nói: "Có sao đâu, tớ nhớ rõ cậu mới là bên đối tác của tớ?"
Chung Dịch thở dài: "Quy mô chúng ta hợp tác còn quá nhỏ, phải không ngừng cố gắng." Cho đến bây giờ còn dừng lại ở trên đầu môi.
Trì Quân cười nói: "Ừh, không ngừng cố gắng."
Nói thì nói như thế, nhưng khi đến ngày đại hội thể thao, Chung Dịch sớm hơn mấy tiếng so với dự tính rời khỏi công ty.
Cậu kéo lỏng cà vạt ra, hơi uể oải. Nhưng càng nhiều hơn chính là thích thú. Ở trong trường học, rất nhiều lúc Chung Dịch đều sẽ cảm thấy bản thân hoàn toàn không hợp với những người thật sự trẻ tuổi chung quanh. Mà ở trên thương trường, cậu mới cảm thấy bản thân tìm về nhịp điệu, có thể dung nhập trong đó.
Sau khi tham quan xong nhà máy sản xuất thủy tinh kia, cậu đã có loáng thoáng ý tưởng mới. Nhưng mà còn chưa có bắt đầu thực thi.
Trước mắt, Chung Dịch đứng ở ngã tư do dự một lát. Là về trường học hay là --
- -- ---
Sau phút.
"Chung Dịch?" Trên sân thể dục, bạn gái phụ trách hậu cần bận xoay quanh, thật vất vả nhìn thấy một gương mặt quen mắt vội vàng gọi cậu lại: "Trì Quân chạy mét. Nhưng trước đó người sắp xếp đưa nước cho cậu ấy còn đang bận thi một hạng mục khác không xuống được. Cậu có thể đi đưa nước cho cậu ấy được không?"
Mặt trời nắng gắt, chạy xong mét bạn gái hậu cần rất lo lắng Trì Quân mất nước.
Chung Dịch: "..." Không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như thế. Cậu nhận hai chai nước khoáng từ trong tay bạn gái, cậu trước tiên vặn chắt nắp hỏi lại: "Chạy ở chỗ nào?"
Bạn gái ló đầu ra xem đường chạy: "Cậu ấy mặc áo đồng phục khoa chúng ta, ừm --"
Chung Dịch liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trì Quân. Trên người là áo đồng phục khoa, trang bị quần thể thao màu đen.
Hắn gật đầu: "Đã thấy, tớ đi đưa, yên tâm đi."
Nói thì nói như thế, nhưng Chung Dịch vốn dĩ cũng không cảm thấy lo lắng. Cậu hiểu suy nghĩ của bạn gái hậu cần. Nhưng rõ ràng hơn, Trì Quân vẫn luôn có thói quen rèn luyện, mét đối với hắn mà nói hoàn toàn là chuyện nhỏ, không chừng còn có thể chạy về hạng nhất.
Hai phút sau, Chung Dịch thoáng sửa cái nhìn của mình. Cậu quên mất còn có thành viên khoa thể dục dự thi chạy cự li dài.
Sân thể dục trường học mét một vòng, vị trí của Trì Quân đã ở phía trước nhiều người. Đáng tiếc trước một chút có một bạn nam đầy cơ bắp, vừa nhìn thì biết trải qua rất nhiều huấn luyện chuyên nghiệp, ném tất cả thí sinh khác ở phía sau.
mét, tổng cộng phải chạy vòng rưỡi. Lúc Chung Dịch đi tới bên đường chạy thì Trì Quân đang chạy vòng thứ ba.
Bước chân hắn rất vững vàng, nhìn qua rất thoải mái. Ngay cả mồ hôi cũng không có chảy.
Chung Dịch cầm hai chai nước khoáng chạy bên trong đường băng, nhìn hướng bạn tốt mình chạy đến, nghĩ thầm: Trì Quân cũng thật là...
Ở trong một đám thí sinh, da trắng nên dễ thấy. Dưới ánh mặt trời, như là một miếng ngọc ấm áp, hào quang chiếu dịu dàng.
Cách rất gần, Trì Quân mới nhìn thấy Chung Dịch. Hắn hơi mở to hai mắt, như là cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng đảo mắt cười lên, dáng vẻ rất vui vẻ, đôi mắt cong cong, phất tay về phía Chung Dịch.
"Sao cậu lại tới đây?" Khi chạy ngang qua bên cạnh Chung Dịch, hắn còn có thời gian hỏi một câu như vậy.