Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Viên Văn Tinh đã hoàn toàn không quan tâm đến việc liệu hai người bạn cùng phòng cũ có thể cá chết lưới rách với mình hay không, nói cho người khác biết những gì hắn đã vô cùng lo lắng và sợ hãi bị người khác biết lúc trước.
Hắn thậm chí còn mong Chung Dịch sẽ làm như vậy.
Trong những người bàn tán sau lưng, những lời nói đã ngày càng khó nghe.
Đầu tiên, trí tưởng tượng của các bạn học không phong phú, chỉ có người đoán hắn dẫn người khác về ký túc xá, quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi.
Càng về sau, hành vi của hắn ngày càng tệ hơn, có người đoán hắn có phải là lăng nhăng hay bị bệnh mới chuyển ra khỏi ký túc xá.
Viên Văn Tinh gần như bực tức khi phát hiện có người như có như không tránh né mình.
Hắn cho rằng mình có thể buông tay.
Hắn thật sự đã từng nghĩ như vậy.
Phong thủy xoay chuyển, đừng coi thường thiếu niên nghèo.
Hắn nằm ở trên giường mặc sức tưởng tượng, năm sau mình đạt được thành công lớn.
Bây giờ những người bạn học với đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn sẽ nịnh nọt mà trơ mặt đến cầu xin hắn giúp đỡ hay không.
Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ báo mối thù ngày hôm nay.
Nhưng thành tích của hắn vừa giảm xuống liên tục, điểm trung bình ngày càng thấp.
Trước nghỉ hè hắn đã tham gia mấy cuộc phỏng vấn, nhưng chỉ nhận được lời mời từ mấy công ty nhỏ ít người biết đến.
Hắn chọn một công ty để vào làm, mỗi ngày làm việc, nghe người trong nhà vệ sinh nói rằng thực tập sinh Đại học Bắc Kinh mới được tuyển dụng có thị lực kém.
Một lát sau, Viên Văn Tinh xả nước đi ra, vừa vặn đối mặt với người đang nói xấu sau lưng hắn.
Hắn cười như không cười, đi qua rửa tay.
Ngày hôm sau thì xin nghỉ việc.
--- ---
Viên Văn Tinh càng muốn nhìn dáng vẻ thất vọng của Diêu Hoa Huy và Chung Dịch đã thành một loại tâm bệnh.
Hắn có một suy nghĩ khác: Lúc trước mình vẫn còn quá ngu.
Coi như bị người khác biết chuyện hắn báo cáo Chung Dịch vay tiền sinh viên thì làm sao? Dù sao cũng tốt hơn bây giờ.
Nếu cứ tiếp tục như thế, thậm chí tin đồn hắn chơi ma túy cũng sẽ xuất hiện.
Sau khi phát hiện xu hướng tình dục của Diêu Hoa Huy, phản ứng đầu tiên của Viên Văn Tinh là sự phấn khích vì cuối cùng mình có thể trả thù và có một chút vui sướng đã lâu chưa có được.
Bạn cùng phòng của hắn là đồng tính.
Thật ghê tởm!
Cũng may hắn đã dọn ra ngoài.
Đúng, hắn dọn ra ngoài là bởi vì bạn cùng phòng là đồng tính thật ghê tởm.
Hơn nữa, hoàn cảnh ký túc xá ầm ĩ.
Thượng Tuấn Kiệt chơi game mỗi ngày ảnh hưởng học tập.
Viên Văn Tinh đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Dưới cái nhìn của hắn, bí mật của Diêu Hoa Huy bị phơi bày, vào lúc này đáng lẽ muốn tìm chỗ trốn.
Hắn mong được nhìn thấy Chung Dịch và mấy người khác nhìn Diêu Hoa Huy với ánh mắt như trước đây đã nhìn hắn.
Hắn mang theo ác ý nghĩ: Diêu Hoa Huy à, lúc trước cậu giúp Chung Dịch lừa tôi.
Bây giờ Chung Dịch cũng cảm thấy cậu ghê tởm...
"Chỉ như vậy?" Diêu Lâm không rõ nguyên nhân nhìn Viên Văn Tinh và nhìn Diêu Hoa Huy.
Lớp phó học tập đứng bên cạnh kéo tay áo cô nói nhỏ: "Lâm Lâm, bớt nói mấy câu đi."
Viên Văn Tinh: "?"
Phản ứng của mọi người khác với những gì hắn tưởng tượng.
Hắn cau mày nhìn Diêu Hoa Huy.
Diêu Hoa Huy đứng đó, sắc mặt trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi, cả người cứng ngắc.
Y không còn là học bá sẽ tràn đầy tự tin khi lên sân khấu thuyết trình nữa, mà là một người lúng túng bị vạch trần bí mật.
(Học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao.)
"Tại sao phải bớt nói mấy câu?" Diêu Lâm nói.
Cô an ủi vỗ tay bạn thân, ra hiệu lúc này tinh thần của mình rất tỉnh táo, có chuyện muốn nói.
Lớp phó học tập hết cách rồi, trơ mắt nhìn Diêu Lâm tiến lên phía trước một bước.
Cô nhìn Chung Dịch và Trì Quân đứng bên cạnh, biểu cảm của hai người đều rất bình thường.
Trì Quân thấy cô nhìn mình còn cho cô một nụ cười.
Nó trông rất sạch sẽ, nhẹ nhàng và trong sáng.
Lớp phó học tập an tâm hơn.
Mà Viên Văn Tinh cứng ngắc tại chỗ: Thật khác! Tại sao lại như vậy? Đồng tính luyến ái chẳng lẽ không phải từ đồng nghĩa với bệnh HIV sao?
Đúng vậy, Diêu Lâm cảm thấy không sao cả.
Bởi vì cô là con gái, lại không tiếp xúc và sống chung phòng với Diêu Hoa Huy.
Đương nhiên sẽ không cảm thấy bị lừa gạt và bị hại.
Hắn ngược lại nhìn về phía Chung Dịch và Trì Quân.
Nhưng dáng vẻ bình tĩnh của hai người như là hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Viên Văn Tinh.
"Đầu tiên..." Diêu Lâm đứng trước mặt Viên Văn Tinh cách mét, khoanh hai tay lại, ngẩng đầu nhìn Viên Văn Tinh: "Bây giờ là thế kỷ , hôn nhân đồng tính đã hợp pháp ở nhiều nước.
Nữ tổng thống Iceland đã đến thăm Hoa Hạ cùng với vợ của bà ấy...
Cậu nói Diêu Hoa Huy là đồng tính, còn nói một cách trịnh trọng như thế."
Cô bật cười một tiếng.
Viên Văn Tinh cao m, mà Diêu Lâm chỉ cao m.
Bởi vì ngày hôm nay ra ngoài chơi nên cô đặc biệt mặc bộ đồ thật đẹp, còn mang giày cao gót.
Lúc này chỉ thấp hơn Viên Văn Tinh một cái đầu.
Nhưng cô không để ý lắm, cũng không cảm thấy mình ngẩng đầu nhìn Viên Văn Tinh thì hạ thấp khí thế.
"...
Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mọi người biết được tin này, sẽ không cô lập cậu mà sửa thành cô lập cậu ta chứ?"
Diêu Hoa Huy ngẩn ra.
Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Diêu Lâm, còn có mấy bạn nữ đứng sau lưng Diêu Lâm.
Trong đó có một người bạn học chung tổ làm bài tập với hắn.
Lúc chú ý đến tầm mắt của Diêu Hoa Huy, đối phương đầu tiên là ngẩn người.
Sau đó gật đầu với hắn.
Sau đó thừa dịp Viên Văn Tinh nói không ra lời, Diêu Lâm tạm thời không nói đoạn sau.
Cô xoay qua nói với Diêu Hoa Huy: "Xu hướng tình dục là chuyện của riêng cậu, không liên quan gì đến bọn tớ."
Diêu Hoa Huy càng chìm sâu mà ngơ ngẩn.
Nhưng vẫn theo bản năng nhếch môi, xem như một nụ cười.
"Tất nhiên, nếu bản thân nhận ra xu hướng tình dục của mình thì cậu phải có trách nhiệm với bản thân và những người khác." Diêu Lâm chuyển sang Viên Văn Tinh nói: "Tớ không ngờ đã thế kỷ , là sinh viên đại học còn có người lấy xu hướng tình dục ra bàn tán."
Nói đến câu cuối, cô liếc mắt nhìn Viên Văn Tinh.
"Đó không phải vấn đề nhân phẩm mà là xu hướng tình dục."
"Viên Văn Tinh, bây giờ tớ thật sự hiểu rồi.
Không cần biết cậu đã làm gì trong ký túc xá.
Nhưng nếu có thể rơi vào tình trạng không có ai quan tâm như bây giờ, hoàn toàn là cậu gieo gió gặt bão."
Viên Văn
.