Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cửa sổ xa hoa trụy lạc.
Trì Quân chờ đợi câu trả lời của Chung Dịch.
Công bằng mà nói, khi hắn buột miệng thốt lên, cũng cảm thấy suy đoán này vô căn cứ.
Chỉ là muốn thì đã nói ra khỏi miệng.
Hắn đã nghĩ về khả năng tiếp theo.
Nhưng mà Chung Dịch đã một thời gian dài không trả lời.
Trì Quân đánh vô lăng rẽ vào con đường về chung cư.
Hắn nhận ra điều gì trong sự im lặng ở trong xe, mang theo chút ngạc nhiên hỏi: "Tớ đã đoán đúng rồi?"
Chung Dịch: "Đúng vậy!"
Cậu thừa nhận.
Cậu không muốn nói dối Trì Quân.
Nhưng chuyện sống lại như vậy đối với người bình thường thực sự quá không hợp với những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
Vì vậy Chung Dịch lựa chọn cách thỏa hiệp, nói: "Lúc trước tớ đã trải qua một chuyện.
Cho nên bây giờ, mức tâm lý của tớ đối với nguy hiểm rất cao.
Cậu nói đúng, Viên Văn Tinh khác xa với ranh giới đó.
Tớ không nhìn thấy uy hiếp ở trên người cậu ta, nên có thể nhìn nó một cách khách quan."
Cậu nói chậm ra, lại nghĩ: Nếu như Trì Quân hỏi tiếp thì cậu phải thẳng thắn nói ra năm đó mình đã trải qua những gì sao?
Chung Dịch thầm đến trong lòng, chờ đợi câu nói tiếp theo của Trì Quân.
Cậu nghĩ: Nếu như Trì Quân thật sự hỏi thì mình có lẽ...
sẽ nói cho cậu biết.
Cậu có tin hay không? Nói cách khác, sau khi tin tưởng thì Trì Quân sẽ có những suy nghĩ gì khác?
Liệu hắn có nhớ lần làm quen và đoạn đối thoại lần đầu tiên giữa hai người trong đời này không? Khi đó, Chung Dịch hỏi Trì Quân có quen người khoa Vật liệu không.
Nhưng cậu vốn dĩ đã biết Trương Tiếu Hầu ghi danh vào chuyên ngành Vật liệu.
Suy nghĩ theo hướng này, hai người quen biết nhau dường như có ý đồ riêng.
Sau đó ngả bài ở trên sân thể thao, lại còn nói ra đáp án mà mình đã biết từ lâu, nó cũng không đáng khen ngợi cho cái gọi là sức quan sát nhạy cảm.
Chung Dịch suy nghĩ rất nhiều.
Trong lúc này, Trì Quân vẫn lái xe.
Khi chạy khỏi con đường chính thì xe cộ trên đường thưa dần.
Hắn quẹo vào bãi đậu xe, ánh đèn sáng bị hai người bỏ lại phía sau, càng lúc càng xa.
Sau khi rẽ mấy lần cũng đến bãi đậu xe.
Trì Quân lùi xe vào gara và rút chìa khóa ra.
Sau đó ngồi ở chỗ cũ, quay đầu nhìn Chung Dịch.
Hắn nói: "Được rồi, tớ hiểu rồi."
Chung Dịch chậm rãi chớp mắt.
Trì Quân: "Buổi tối ăn gì?"
Chung Dịch: "?"
Chung Dịch: "Cậu không muốn hỏi thêm à?"
Trì Quân xuay chìa khóa trên tay một vòng, vang lên giọng giòn giã.
Hắn suy nghĩ một chút mới trả lời: "Tớ cảm thấy chưa suy nghĩ thông suốt.
Khi nào muốn thì hãy nói với tớ."
Trì Quân rất hiểu chuyện: "Không sao, có một số chuyện không thể nói ra gì, rất bình thường." Không chỉ Chung Dịch, chính hắn cũng có.
Cả đời người, ai còn không mấy cái bí mật chứ.
Mà theo những gì Chung Dịch đã từng nói với mình trong quá khứ.
Lúc này Trì Quân cũng mơ hồ đoán: Có điều gì đã xảy ra khi cậu xung đột với ba mình sao?
Có sự sai lệch lớn so với sự thật.
Nhưng Trì Quân vốn dĩ cũng không dự định suy nghĩ sâu.
Hắn nói: "Nếu một ngày nào đó, cậu đã suy nghĩ kỹ thì có thể nói với tớ...
a."
Chung Dịch bỗng nhiên nghiêng người qua, đè hắn lên ghế xe, hôn hắn thật mạnh và dữ dội.
Cằm bị đối phương nắm, dùng sức rất mạnh, gần như làm cho Trì Quân hơi đau đớn.
Hắn nếm thấy có mùi máu tanh.
Chung Dịch cũng ý thức được thì thầm: "Xin lỗi."
Sau đó đổi thành đè lại vai Trì Quân, nụ hôn cũng trở nên nhẹ nhàng và kéo dài.
Trong gara hoàn toàn yên tĩnh, không có người nào nữa.
Trì Quân bị hôn đến choáng váng một lúc mới nhanh chóng phản ứng lại: Lúc này mặc quần áo kín mít, Chung Dịch chắc không thể tấn công hắn như đêm đó được.
Hắn lập tức lên tinh thần muốn báo thù.
Khi hắn giơ tay lên mới phát hiện Chung Dịch đã mọc râu lúng phúng.
Có lẽ là thi học kỳ và công việc đan xen nên không có thời gian cạo râu.
Trì Quân suy nghĩ lung tung: Kem cạo râu trong nhà sắp hết rồi, nên mua cái mới.
Còn nữa, Chung Dịch dường như rất vui vẻ.
Tâm trạng của Trì Quân cũng vui vẻ theo.
Sau đó lên lầu đã là phút sau.
Quần áo mùa đông dày nặng, Trì Quân kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Có người khác tiến vào cũng không nhìn ra khóe môi hắn bị cắn rách.
Hắn nghiêng đầu nhìn Chung Dịch.
Chung Dịch rất thản
.