Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Quân lái xe chạy về hướng đông nam, lưu lượng người đi bộ và xe cộ giảm hẳn, lại càng không thấy ai đi bộ.
Chung Dịch nghiêng đầu nhìn, hơi đoán được nói: "Đi biển?"
Trì Quân ừ một tiếng: "Sau đó?"
Trong lòng Chung Dịch lướt qua một lựa chọn.
Cậu biết được mấy năm sau sẽ có một bãi biển nhân tạo lớn được xây dựng ở đó như một danh lam thắng cảnh.
Tính toán thời gian, có lẽ bây giờ đang đấu thầu.
Hiện tại hiển nhiên không có hoạt động gì làm trên bãi biển.
Cậu mơ hồ đoán được cái gì, lại nhìn sang Trì Quân thấy khóe miệng hắn mỉm cười.
Chung Dịch thả lỏng dựa vào ghế phụ, quyết định không làm hao tế bào não nữa.
Trì Quân hiển nhiên muốn tạo bất ngờ cho mình, bản thân đưa ra đáp án thì thật là nhàm chán.
Cậu đề nghị: "Mở nhạc nghe đi."
Trì Quân a một tiếng nói: "Xe này là ông nội em tặng, nhưng vẫn luôn đậu ở gara, không có nhiều cơ hội lái nó." Hắn dừng lại nói: "Trên xe hẳn là không CD."
Chung Dịch tiến đến gần nút điều khiển nói: "Vậy thì mở radio..." Chọn một lát: "Nghe đài này đi."
Giai điệu dịu dàng và êm ái tuôn ra.
Trì Quân nghe chốc lát mới phân biệt được: "A, là một bài hát xưa."
Có lẽ là bởi vì cuộc trò chuyện với ông nội trước khi ra ngoài và cuộc đối thoại với quản gia, không thể nói là bên nào đã ảnh hưởng đến Trì Quân, cũng có thể là hai người.
Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Bà nội em cũng rất thích nghe những bài này."
Chung Dịch ừ một tiếng, bình tĩnh nghe Trì Quân nói.
Trì Quân hiển nhiên có tình cảm sâu đậm với bà nội.
Nhưng bà đã qua đời một thời gian dài, Chung Dịch cũng không thể làm gì.
Mà ở đời trước, khi ông Trì bệnh nặng, cậu đã làm bạn thân của Trì Quân và cũng là lãnh đạo cấp cao Thịnh Nguyên nên đến trước giường bệnh thăm Trì Dung.
Lúc đó đã Trì Dung sức tàn lực kiệt.
Dù cho nhà họ Trì gia tài bạc triệu, có thể tìm được bác sĩ giỏi nhất cũng không thể lấy lại tính mạng của ông khi đối mặt với bệnh tật, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn.
Lúc đó, Trì tổng nhỏ ngồi cạnh giường ông.
Hắn mệt mỏi và đau khổ nắm chặt tay ông nội.
Chung Dịch có thể nhìn ra bạn thân của mình đã gầy rất nhiều trong thời gian đó.
Cho đến bây giờ cậu sống lại một lần nữa, đã thay đổi rất nhiều chuyện.
Sau đó còn muốn thay đổi nhiều hơn nữa trong thời gian sắp tới.
Trong đó đương nhiên sẽ bao gồm căn bệnh của ông.
Cậu không phải là thần thánh.
Bệnh viện mỗi ngày đều cảnh sinh lão bệnh tử.
Năm ngoái Chung Văn Đống mới ngã vào trong phòng lại không cách nào mở mắt được nữa.
Với Chung Dịch, cái chết chỉ là dấu chấm hết cho cuộc sống, và là một bước cần thiết.
Nhưng cậu không muốn lại nhìn thấy Trì Quân đau khổ một lần nữa.
Trì Quân: "Bà có một chiếc radio kiểu cũ có thể phát đĩa nhựa đen.
Khi em chạy quanh phòng, bà mở mấy bài hát và nhìn em cười híp mắt.
Lúc đó em luôn cảm thấy căn nhà quá lớn, rất lo lắng người khác có thể tìm thấy em không.
Nhưng có thể nghe bài hát của bà làm cho em cảm thấy rất an tâm."
Trì Quân dừng một chút, bàn tay nắm vô lăng hơi siết chặt.
Hắn nhớ đến điều gì đó, hít sâu và làm dịu nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Sau đó nói: "Khi đó, em luôn cảm thấy bà thích mấy bài hát không hay.
Bà muốn em nghe chung với bà nhưng em vẫn không muốn."
Trì Quân dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ, dừng lại ở ven đường.
Hắn cảm thấy xấu hổ nói: "Anh qua lái đi, em chỉ đường cho."
Chung Dịch nghe ra giọng của Trì Quân hơi khác.
Cậu không vội kêu đổi chỗ với Trì Quân, trước tiên bình tĩnh nhìn bạn trai một lát, tưởng từ trên mặt đối phương nhìn ra đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Là nói đến chỗ này nên tâm trạng buồn bực, hay là có lý do khác?
Cậu nắm chặt tay Trì Quân.
Đang là mùa đông nên trong xe mở điều hòa, rất ấm áp.
Vậy mà lúc này, đôi tay của Trì Quân lạnh lẽo, đang run rẩy trong lòng bàn tay của Chung Dịch.
Trì Quân chạm đến ánh mắt của Chung Dịch, miễn cưỡng nhếch môi nói: "Hôm nay là đêm giao thừa, không nên nói những điều này." Hắn ở trên bàn ăn trong nhà đã đủ sốt ruột, đi ra ngoài với Chung Dịch, hắn muốn vui vẻ một chút.
Chung Dịch thản nhiên nói: "Không muốn cười thì đừng cười."
Trì Quân ngẩn ra.
Chung Dịch nhấc tay hắn lên hôn một cái.
Trì Quân chớp mắt, nuốt nước bọt.
Chung Dịch: "Em có thể nói cho anh biết điều em muốn nói." Dừng lại một chút nói tiếp: "Khi không lái xe."
Trì Quân nhếch nhếch môi, như thể đang cố gắng mỉm cười theo thói quen.
Nhưng nhớ đến những gì Chung Dịch mới vừa nói, nụ cười ấy lại biến mất từ trong trứng nước.
Chung Dịch: "Xuống
.