Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ là tháng , hàng cây ven đường vẫn còn lá xanh.
Nhưng cũng không còn xanh tươi như vào mùa hè.
Trước kỳ nghỉ hè, một giáo viên hướng dẫn đã được trong khoa chỉ định ra.
Sau đó giáo viên hướng dẫn mở họp chọn đề tài luận văn và mở đề tài.
Sau một thời gian bận rộn này, một số người chọn hoàn thành bài luận văn trong kỳ nghỉ hè và từ từ sửa lại sau khi tựu trường.
Một số người lại chậm hơn một chút, đến bây giờ vẫn bị mắc kẹt trong bản thảo thứ hai.
Vậy mà còn nhởn nhơ cảm thấy thời gian sửa bản thảo kéo dài đến sang năm, không cần quá nhanh.
Giáo viên hướng dẫn cũng vui vẻ và thoải mái.
Đám sinh viên đều là người trưởng thành, nên có trách nhiệm với tương lai của mình.
Có người đến hỏi tất nhiên cẩn thận giúp kiểm tra vấn đề.
Nhưng nếu kéo dài, tiến độ thong thả...
Đó là việc riêng của sinh viên.
Tiến độ luận văn của Chung Dịch và Trì Quân ở mức trung bình.
Sau khi chỉnh sửa bản thảo ba lần, giáo viên hướng dẫn đã gật đầu, chỉ chờ học kỳ sau đưa đi kiểm tra.
Nhưng dù sao thì thời gian vẫn còn dài, thời gian rỗi rãnh còn lại sửa chữa một chút cũng không phiền phức.
Lúc này đang chờ đè đỏ, Trì Quân mở cửa kính xuống một chút.
Gió đêm lùa vào trong xe, thổi bay mùi rượu trên người Chung Dịch, cũng làm cho Chung Dịch dần dần tỉnh táo lại.
Cậu xoa trán ưm một tiếng.
Trì Quân nghe thấy nên hỏi: "Anh đau đầu à?"
Chung Dịch cảm nhận một lát, luôn cảm thấy suy nghĩ của mình có vẻ chậm hơn rất nhiều.
Cậu trả lời: "Hơi đau..."
Bên kia đường, đèn đỏ vẫn đang đếm ngược.
Trì Quân cúi người gần hơn và đặt tay lên trán Chung Dịch, hơi mát, khô ráo, cảm nhận được nhiệt độ trên trán của Chung Dịch.
Một lúc sau, hắn mỉm cười nói: "Mặt anh thật là đỏ, ngượng ngùng à?"
Chung Dịch: "..."
Vẻ mặt của cậu nhạt nhẽo, nhìn Trì Quân mím môi không nói lời nào.
Trì Quân: "Trước đây có người nói cho em biết, anh sẽ uống say trong trường hợp này.
Em còn nhất định không tin."
Hắn ngồi ngay lại tiếp tục lái xe.
Một lúc sau, Chung Dịch hỏi: "Tại sao?"
Trì Quân ừh một tiếng, âm cuối lên cao như thể nghi ngờ.
Ngay sau đó phản ứng lại: "Tại sao không tin à? Em cảm thấy khi anh xử lý các mối quan hệ luôn...!quá bình tĩnh."
Hắn dừng một chút, như thể đang suy xét lời nói của mình.
Hắn vừa cười vừa nói: "Đôi khi em thật sự hơi tò mò, liệu anh có mất kiểm soát điều gì không."
Chung Dịch thản nhiên nói: "Em khóc nhiều một chút thì có thể nhìn thấy."
Trì Quân: "?"
Trì Quân: "Hừ..."
Chung Dịch lại nói: "Trước đó em cầu xin anh như
.