Trạng thái hỗn loạn trước nay chưa từng có làm Tề Thiên Dương gần như có chút sợ hãi, chuyện tình cảm là khó nắm bắt nhất, người càng nỗ lực hết mình, thời gian càng lâu thì tổn thương cũng sẽ càng nhiều, cậu không dám đánh cuộc, có lẽ nên nói rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu chuyện Sở Hàn Phi có tình cảm với cậu, nói tóm lại, cậu muốn chạy trốn, dù chỉ trong nhất thời thôi cũng được.
Có lẽ nhận ra nội tâm Tề Thiên Dương không bình tĩnh được, mấy ngày nay Sở Hàn Phi rất ít khi xuất hiện trước mặt cậu, thỉnh thoảng đụng mặt nhau, đa phần chỉ im lặng, nhưng chuyện này không hề làm tâm trạng Tề Thiên Dương dễ chịu, mà trái lại nó càng làm tình hình tồi tệ hơn.
Tôi có thể trốn anh, nhưng anh không được phép tránh tôi! Tôi là mãnh thú hay nước lũ, yêu ma hả? Không phải nói yêu ông đây, yêu đến điên cuồng hận không thể chết vì ta sao? Bây giờ thì sao? Liếc mắt nhìn nhiều thêm một tí thì mất miếng thịt nào à?
Trong lòng Tề Thiên Dương bất mãn hết sức, mà khi gặp Sở Hàn Phi thì một chữ cũng không nói nên lời, biết rõ người này không phải đối tượng có thể cùng nắm tay nhau đến suốt đời, nhưng nhớ đến những lúc ái muội kia, lại không chịu được mà mặt đỏ tim đập thình thịch.
Mọi người đều nói tình yêu là một loại bệnh, Tề Thiên Dương nghĩ cách nói này đúng là già mồm cãi láo muốn đau trứng luôn. Tình yêu, rõ ràng là bệnh nan y.
Tề Thiên Dương đi, hoa tuyết bay tán loạn, đế giày giẫm lên tuyết mịn trên nền gạch xanh, một tiếng lại một tiếng, như bước trong lòng người. Sở Hàn Phi đứng trong ngôi đình mái cong cách đó không xa, đưa mắt nhìn theo bóng người gầy yếu theo đệ tử dẫn đường dần dần đi mất, dù vẫn là biểu cảm vô tình kia, nhưng cái cảm giác cô đơn vẫn không thể nào che giấu được.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chuông đồng rũ xuống nơi góc mái hiên, những sợi tua bị gió bụi thổi mấy trăm năm mà vẫn tươi đẹp như ngày đầu, tiếng chuông khẽ vang lên, rất êm tai.
Càn Khôn Đồ giật giật khóe miệng, nó thật sự vô cùng không muốn thừa nhận nó vừa bị lòng dạ tan nát của ký chủ nhà mình làm xúc động mất vài giây, nghe thấy tiếng lòng của ký chủ nhà mình, nó mới biết được cái gì gọi là cô đơn thương cảm đều là gạt người, mẹ kiếp ký chủ nhà nó hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện một người sau khi chia xa sẽ đau lòng nhìn trăng đón gió mà rơi lệ, thi thoảng còn ho ra vài búng máu, hắn ngay cả kế hoạch bày tỏ cũng chuẩn bị đầy đủ cả rồi!
Mắt phượng Sở Hàn Phi khẽ nâng, dư quang khóe mắt đảo qua một góc không bắt mắt, cảm giác cô đơn trên người chợt nặng hơn, nhìn qua là mười phần khổ sở.
Tới nơi đã là buổi trưa, vì bày tỏ sự tôn trọng với sư môn, bằng lòng đi bộ lên núi giống những đệ tử mới nhập môn khác, vì thế, mới sáng sớm Tề Thiên Dương đã xuất phát, mãi tới ban đêm mới tới đỉnh Tĩnh Viễn.
Do Vân Tĩnh tôn chủ bế quan, chỉ có mấy người Quý Phong tới gặp cậu, Quý Phong, Đỗ Song cậu đều biết, còn có mấy đệ tử quen mặt nhưng không biết tên, ví dụ như cô gái mặc xiêm y màu vàng hai lần đi cùng Vân Tĩnh tôn chủ đến làm khách, Tề Thiên Dương thế mới biết thì ra tên cô nàng là Phương Linh, cậu phải gọi bằng sư tỷ. Còn có một đôi huynh đệ, một người tên là Dương Kỳ, một người tên là Dương Lân, là cặp song sinh, dư lại là đệ tử ký danh, bàn về bối phận, cậu là Lục sư đệ.
Quý Phong là một đại sư huynh hợp cách, giúp đỡ Tề Thiên Dương sắm sửa trên dưới một lượt, rất nhanh đã thu dọn xong một khuôn viện chỉnh tề, chờ đổi lại ngọc bài trên cửa, đây có thể xem như là chỗ ở sau này của Tề Thiên Dương được rồi.
Nói thật ra, đỉnh Tĩnh Viễn nếu so ra thì điều kiện cư trú tốt hơn động phủ của Tề thiên Nhai rất nhiều, suy cho cùng, một người là đệ tử chỉ có khả năng vô hạn, một người là đại năng đã sớm chứng minh thực lực của mình, chênh lệch quá rõ, nhưng Tề thiên Dương không phải người không hiểu chuyện, nếu so điều kiện thì đỉnh Tĩnh Viễn tốt hơn động phủ ca ca nhà mình không hề sai, nhưng tính ra cái viện nào cũng có thể tùy tiện đem ra đọ thắng, đó là gạt người, phòng phân cho cậu, hiển nhiên phải tốt, có lẽ, là tốt nhất cũng không chừng.
Lòng người cũng biết cảm động, ngoài miệng Tề Thiên Dương không nói, nhưng nhìn trong mắt, ghi trong lòng.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, Tề sư đệ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nên nghỉ sớm đi.” Quý Phong bày ra vẻ cười sang sảng của hắn, “Ngày mai chúng ta trở lại thăm ngươi.”
Tề Thiên Dương rất thích vị sư huynh chính khí nghiêm nghị này, cũng cười cười với hắn: “Hôm nay cảm ơn sư huynh, hẹn mai gặp lại.”
Quý Phong khoát tay, lúc này Đỗ Song phía sau hắn bỗng cất lời: “Sư phụ không có ở đây, khóa học buổi sáng có thể miễn, Tề sư đệ ngày mai không cần dậy sớm, cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.” Lời của nàng vô cùng lạnh lùng cứng nhắc, thoáng nghe cứ như đang cảnh cáo, nhưng trước đây Tề Thiên Dương từng có tiếp xúc với Đỗ Song, biết cá tính của nàng là vậy, không thèm để bụng, cười gật đầu.
Phương Linh thì khéo đưa đẩy hơn Đỗ Song, nghe vậy cũng cười, lấy một cái hộp gỗ tròn dẹp tinh xảo ra từ trong tay áo, “Sư đệ mới nhập môn, ta đây làm sư tỷ cũng không có gì để tỏ ý, cứ xem như món quà mọn.”
Tề Thiên Dương nhận hộp gỗ, lễ phép nói lời cảm tạ, không biết vì sao cậu cứ cảm thấy không thích vị nhị sư tỷ này lắm, có lẽ vì thích tên ngựa đực kia rồi nên sinh ra ác cảm với vẻ đẹp của mấy em gái chăng?
Quý Phong đột nhiên vỗ trán, từ trong lòng lấy ra một hộp ngọc mảnh dài, cười áy náy: “Nếu không có Phương sư muội, thiếu chút nữa ta đã quên mất, Tề sư đệ, đây là lễ nhập môn sư phụ đưa cho ngươi.” Hắn gãi đầu, “Ha ha, ta không tặng gì đâu, một kẻ nghèo kiết hủ lậu, không có thứ gì đáng giá, sau này Tề sư đệ có việc gì cứ nói, làm sư huynh ta tuyệt không hai lời!”
Đỗ Song ghét bỏ liếc nhìn Quý Phong, giống như nghĩ hắn đã làm mất hình tượng sư môn nhà mình, nàng tặng một khối mài kiếm thạch chứa đầy kiếm khí, dùng nó mài kiếm một thời gian sẽ làm kiếm càng thêm sắc bén, thậm chí có thể tăng cấp bậc của kiếm, vô cùng hiếm có. Hai huynh đệ Dương Kỳ, Dương Lân liếc nhau, mỗi người lấy ra một cái bao cổ tay, Dương Lân cười hì hì nói: “Bao cổ tay thanh kim thạch rèn bằng Long tâm hỏa, là chút tâm ý của sư huynh, Tề sư đệ hay gặp bảo vật, đừng chê cười mấy người nghèo bọn ta, đừng ghét bỏ nha.”
Thanh kim thạch cũng coi như là nguyên liệu luyện khí hiếm thấy, Long tâm hỏa càng khó có được, đẳng cấp đôi bao cổ tay này cũng không thấp, ít nhất cũng là thượng phẩm bảo khí, Tề Thiên Dương nhận mà cũng có phần chùn tay, cơ mà hiện tại xem ra, hình như tất cả mọi người đều rất hoan nghênh cậu?
Tiễn đám sư huynh, sư tỷ tương lai đi, Tề Thiên Dương ngã mình vào chăn, mở cái hộp ngọc dài mảnh Vân Tĩnh tôn chủ tặng cậu, không ngờ, bên trong lại là một cây sáo ngọc, trắng như dương chi, sờ vào ấm nhuận, tản ra vầng sáng nhu hòa, tuy cây sáo này vừa nhìn là biết không phải vật phàm, liếc cái là biết không có mấy nghìn mấy trăm vạn nhân dân tệ là không mua được, nhưng mà nó ĐÍCH THẬT chỉ là MỘT CÂY SÁO BÌNH THƯỜNG, không có thuộc tính kèm theo, không trạng thái bổ sung, càng không phải vũ khí, thật sự là một cây sáo dùng để thổi.
Trời biết hai đời cậu đều mù âm luật, đàn dương cầm học non nửa năm ngay cả bản linh tinh cậu còn đàn không xong, đàn dương cầm phang đứt cầm trúc người ta, ngay cả kèn kèn ác-mô-ni-ca cũng thổi không ra một điệu! Đòi thứ đồ chơi này làm gì, chờ đã, hình như Sở Hàn Phi biết thổi…
Đột nhiên nghĩ đến cái tên này, tim Tề Thiên Dương hẫng một nhịp, lúc mới đến thế giới này, Sở Hàn Phi từng thổi một khúc vì cậu, tiếng sáo tươi mát phảng phất như vẫn còn quanh quẩn bên tai. Lúc đó không hiểu, giờ cân nhắc lại, chỉ sợ bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Sở Hàn Phi đã cho rằng hắn yêu mình rồi, vì thế mới thổi ra một điệu vừa ôn nhu vừa triền miên như thế.
Tề Thiên Dương nghĩ thầm lúc này đáng lẽ mình nên ưu thương một chút, nhưng chỉ cần cậu vừa nghĩ đến chuyện trái tim Sở Hàn Phi bây giờ chỉ hướng về mình cậu, lại bị hiểu lầm nhiều lần như vậy, còn là hiểu lầm đủ kiểu đủ dạng, đã rất muốn phì cười rồi.
Ở trên giường lăn qua lăn lại cười khúc khích một hồi, Tề Thiên Dương bỗng nhiên kịp phản ứng chuyện ngu ngốc mình đang làm, mặt đỏ lên, dúi đầu vào chăn.
Cậu nghĩ mình điên thiệt rồi.
Về vấn đề tình cảm của ký chủ nhà mình, Lăng Vân Bích vẫn tận chức tận trách cos tranh tường, vẽ nấm ở góc phòng, thấy bộ dạng của Tề Thiên Dương như vậy vẫn chịu không nổi mà giật giật khóe miệng.
“Lăng Vân Bích, ngươi nói, có phải ta có vấn đề rồi hay không?” Tề Thiên Dương xoắn xuýt cắn chăn, chọt chọt nó trong thức hải.
Lăng Vân Bích không nhúc nhích, Tề Thiên Dương lại chọt chọt, bị chọt đến phiền, nó mới nói: “Chuyện rõ ràng như thế có cần phải hỏi tôi không?”
Lần này đổi lại thành Tề Thiên Dương im lặng, Lăng Vân Bích thở dài một hơi: “Ta không biết ngươi lo lắng cái gì nữa, có cần xoắn xuýt như vậy không? Khi thích một người cho dù đối phương không thích ngươi cũng phải cố gắng đến khi không có kết quả mới từ bỏ, như vậy mới không tiếc nuối, huống chi người ngươi thích vốn đã thích ngươi rồi.”
Cái đầu của Tề Thiên Dương giấu trong chăn, chỉ lộ ra vài sợi tóc đen nhánh trải tán loạn trên gối đầu.
Dù không nghe tiếng tim đập loạn nhịp của cậu, Lăng Vân Bích cũng biết cậu lúc này chắn chắn lại đang chìm trong cuộc chiến của thiên thần và ác quỷ, không khỏi thở dài, nó cũng không phải chuyên gia tình cảm gì cho cam, chỉ là nhìn thầy nhiều chuyện hơn, ít nhiều cũng hiểu biết một chút, còn bảo nó thật sự đi khuyên một người, vẫn là hơi khó, tính Tề Thiên Dương thích một mình, bạn bè cũng ít, việc này không có cách nào tâm sự với người ngoài, chỉ có thể dựa vào bản thân Tề Thiên Dương tự mình nghĩ thông mà thôi.
Trằn trọc hơn nửa đêm, đôi mắt đào hoa kiệt ngạo bất tuân của Tề Thiên Dương đã thành mắt gấu mèo, rất buồn cười.
Chẳng qua, một đêm này cậu cũng không hề uổng công suy nghĩ, đối với tình yêu đột ngột xảy ra này, cậu thật sự nghĩ thông suốt rồi.
Sở Hàn Phi là một thể tập hợp các loại phiền phức, cộng thêm tình cảm của hắn, Tề Thiên Dương cậu không có khả năng lại đi giành đàn ông với mấy cô gái, cho dù người đàn ông đó là đầu sỏ khiến cậu xoắn xuýt thành như vậy cũng thế thôi. Bây giờ cậu còn chưa lún sâu, chặt đứt sớm một chút sẽ tốt, mặc dù đau đến nỗi như dùng dao cắt thịt trong tim, nhưng cũng đau trong chốc lát rồi thôi, nếu bây giờ không hạ quyết tâm, sau này mỗi ngày đều sẽ bị dao cứa vào tim, cậu không có đủ tự tin để khiến một nam nhân vốn nên có hậu cung vì cậu mà ăn chay, chỉ có thể từ bỏ.
Người ta thường nói bận rộn là cách tốt nhất để quên đi tình cảm, Tề Thiên Dương cũng cảm thấy như thế, nghe mấy sư huynh sư tỷ đỉnh Tĩnh Viễn chuẩn bị rời tông làm nhiệm vụ, tâm tư của cậu bị lung lay, ở trong môn phái cúi đầu không gặp, ngẩng đầu thấy, muốn quên một người thật sự quá khó khăn, không bằng xa nhau một thời gian, đợi hai bên dần dần quên đi đoạn tình cảm hoang đường này thì tốt rồi.
Khẽ cắn môi, Tề Thiên Dương lập tức đi tìm Quý Phong.
Cùng lúc đó, Sở Hàn Phi chậm rãi đi vào Thử Kiếm đại điện, nhìn thẻ nhiệm vụ đầu tiên không chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch.