Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người sở hữu đại khí vận có được may mắn của trời, thông thường mấy nghìn thế giới cũng khó tìm ra một người, những người này đặc trưng chung là “vô địch”, cũng chính là kẻ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật như lời Tề Thiên Dương nói, số mạng của người nắm giữ đại khí vận do trời cao giao phó, thường thì trong một khoảng thời gian sẽ gánh vác sứ mệnh to lớn như là dẫn dắt thế giới đến một kỷ nguyên mới, tựa như long khí, nhưng lại không kéo dãi mãi mãi.

Thông thường thế giới mới có thể hình thành đều do Tạo hóa, không thì phải trải qua một quá trình diễn biến dài đằng đẵng, dựa theo hình dung của ký chủ, thế giới nguyên bản của y chỉ có như thế. Tạo hóa có ơn với thế giới, nên có thể cảm nhận được quy tắc thiên địa, cường giả hoặc là thiên chi kiêu tử từ nhỏ đã được hưởng đặc ân của thế giới, họ sẽ theo bản năng mà sinh ra hảo cảm với Tạo hóa. Nhưng người đại khí vận lại không như vậy, bọn họ là do thiên đạo chọn ra, trời sinh đã áp đảo thế giới, đối với loại hack tồn tại như Tạo hóa, theo lý mà nói phải nảy sinh chán ghét đến cực điểm, chính là nguyên tắc cùng cực thì đẩy nhau.

Tề Thiên Dương nghe mà ngơ ngác, Lăng Vân Bích thấy vậy có phần không đành lòng, nhưng kiên quyết phải nói cho hết lời: “Cho dù có ngoại lệ, người đại khí vận trời sinh là cô sát, nhất định phải sống cô độc đến hết đời, Thiên Dương, ta cảm thấy ngươi cần phải suy nghĩ lại.”

“Sao thế được?” Tề Thiên Dương cắn răng, “Nữ nhân của hắn không biết có bao nhiêu…”

Lăng Vân Bích cau mày, “Những nữ nhân kia cũng là người có đại khí vận? Không phải chứ?”

Một thế giới có thể xuất hiện một người nắm giữ đại khí vận đã may mắn rồi, cho dù là thế giới hồng hoang ban đầu, cũng chỉ có mấy thánh nhân mà thôi, trong bọn họ không phải ai cũng có đại khí vận.

Tề Thiên Dương sửng sốt, nếu như nói người đại khí vận là vô địch, vậy những hậu cung của Sở Hàn Phi mà cậu gặp phải, một Tề Băng Nhi, một Triệu Thanh Ca, một Cố Nhan, đã bị cậu làm cho một kẻ điên, hai người chết,đâu thấy báo ứng gì?

Nhìn dáng vẻ của cậu đã biết không phải thế, Lăng Vân Bích nói: “Cô sát không phải là người lạ chớ gần, mà là khắc chết những người thân yêu như cha mẹ, huynh đệ, vợ, thiên mệnh đạo lữ,… chờ một chút, ta thế mà quên, ngươi đã cùng hắn kết thành đạo lữ!” Trước mắt Lăng Vân Bích chợt tối đen, cả người như bị sét đánh trúng.

Nó nói như vậy, Tề Thiên Dương ngược lại trở nên bình tĩnh, nếu cậu đã là đạo lữ của Sở Hàn Phi, còn có tình cảm với hắn, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, tội gì suy nghĩ nhiều? Không phải mạng khắc vợ thôi sao? Mạng ta cứng hơn là được!

Sau khi nghĩ thông suốt, cả người Tề Thiên Dương đều trở nên thư thái, cậu ghét mấy chuyện phiền lòng nhất, thích thì thích, ghét là ghét, mặc kệ cái đại khí vận chết tiệt, cái gì cô sát khắc người thân, đó cũng chẳng phải Tề Thiên Dương.

Khoan đã! Nếu như nói người nắm giữ đại khí vận và Tạo hóa cùng cực đẩy nhau, vậy tình cảm của Sở Hàn Phi với cậu, Không! Phải! Bản! Năng!

Những lời hắn nói đều là thật lòng? Mẹ nó một nam nhân yêu ông đây đến tận xương tủy mà ông còn nhăn nhăn nhó nhó như một tên ẻo lả rối rắm lâu như vậy! Còn ôm đủ loại quyết tâm, suýt nữa còn hăm hở đuổi đi! Holy shit!

Cả người Tề Thiên Dương đều không ổn, nhớ tới những lần thổ lộ của Sở Hàn Phi, mỗi một câu nói, đều giống như sự trào phúng vô hình, ùn ùn kéo đến bao phủ cậu.

Thiên ngôn vạn chữ chắt lọc thành một câu: Mẹ nó!

Tề Thiên Dương không biết nên biểu đạt tâm tình mình như thế nào, nhưng giận chó đánh mèo là chắc rồi, đối tượng ngoại trừ Sở Hàn Phi ra không còn ai khác.

Ngay sau đó, Sở Hàn Phi vừa mới nhận được thông báo bật đèn xanh của crush chợt phát hiện, cuộc sống của mình hình như không khác gì trước kia cả?

Buổi sáng rời giường, đi theo phía sau tiểu đạo lữ của mình, bị trào phúng như cũ, ăn cơm trưa, dù hắn đứng bên cạnh, bắt lời cũng khó, buổi tối truyền âm qua, nhận được sự im lặng.

Cứ như vậy qua mấy ngày, thấy vẻ quấn quýt của Sở Hàn Phi, tâm trạng Tề Thiên Dương rất tốt, mỗ thiếu gia bày tỏ, lừa dối tình cảm của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ như vậy đâu!

Đã nhiều ngày nay mọi người phát hiện bầu không khí giữa hai tên này không được bình thường, nhưng chuyện tra xét thành không người quá khẩn trương, nên chẳng có ai đặt sự chú ý lên vấn đề này.

Có cậu tham dự, sau còn vạch ra lộ tuyến tốt, quả nhiên không đụng phải boss, Tề Thiên Dương yên tâm, nhưng đứng trên địa bàn của người ta chờ mãi cũng không phải ý hay, đặc biệt là tên Giang Tam cổ cổ quái quái kia, tuy không ghét, nhưng cũng không thoải mái lắm, ở phủ tướng quân này cứ như cúi thấp hơn hắn một đầu, đều này làm cho Tề Thiên Dương cảm thấy không được tự nhiên.

Mọi người tra xét mãi vẫn không có kết quả gì, dựa vào ba người Phân Thần cũng không dám đi sâu thêm, đương nhiên không tìm được manh mối tốt, không có manh mối, tông môn lại chậm chạp không phái viện binh, lâm vào cục diện bế tắc thế này, rốt cuộc đến ngày hôm nay, Giang Tam tìm bọn họ, có hơi xấu hổ bày tỏ thiếu tướng quân nhà hắn sắp về, hy vọng bọn họ có thể mau chóng rời khỏi đây.

Thì ra thoắt cái đã mười ngày.

Đều là những đệ tử do tông môn lớn dạy dỗ nên, kẻ mặt dày chỉ chiếm số ít, Quý Phong lập tức biểu thị bọn họ đi thu dọn đồ đạc, giữa trưa sẽ đi.

Giang Tam thở phào nhẹ nhõm, hình như rất hổ thẹn với chuyện đuổi khách, hắn ho nhẹ một tiếng: “Không phải là ta không muốn giúp các vị, chỉ là…”

Dương Lân đột nhiên nói: “Giang công tử? Tại hạ có thể hỏi một vấn đề hay không?”

“Xin công tử nói thẳng.” Giang Tam sửng sốt, rồi lộ ra nụ cười thân thiện.

Dương Lân nhìn hai mắt thiếu niên, gằn từng chữ: “Chẳng hay phủ tưởng quân này, đã xây được bao lâu rồi?”

Thành không người tiền thân là Linh Giang Thành, là một tòa thành vô cùng giàu có, đông đúc, tuy không có qua lại gì với Ngự Kiếm Môn, nhưng cũng rất nổi danh, trước khi bọn họ đi tới tòa thành này, chưa từng nghe qua có phủ tướng quân gì, có thể bày ra pháp trận lợi hại như vậy, tướng quân trong miệng thiếu niên này tất nhiên là đại năng trên Hợp Thể kỳ, nhưng họ chưa từng nghe nói qua bao giờ.

Quý Phong ngẩn người: “Tứ sư đệ? Ngươi nói cái gì?”

Dương Lân nhìn Giang Tam bên cạnh: “Vì sao trong thành này không có người, chim không thấy, chỉ mình ngươi ở trong phủ tướng quân này hoàn hảo như lúc ban đầu? Ta xem qua rồi, trận pháp trong phủ này của ngươi là mới, chỉ dùng qua một lần, chính là lần đầu tiên chúng ta đến đây.”

Dương Lân là cao thủ trận pháp, lời này của hắn vừa ra, tất cả mọi người ngẩn ngơ, nhìn về phía Giang Tam, nhất là Dương Kỳ, hắn tin tưởng huynh đệ nhà mình nhất, ánh mắt nhìn về phía Giang Tam tràn ngập sự hoài nghi, hắn cảm kích Giang Tam thu nhận bọn họ, nhưng đây là huyết án cả thành có quan hệ tới Giang Tam, hoặc là người đứng sau hắn…

Giang Tam lắp bắp, “Các người hoài nghi ta?”

Trương Tự bỗng nhiên nói: “Không liên quan tới chúng ta.” Liền dẫn Trương Thiến Thiến đi thu thập hành lý, xem bộ dáng là định tránh xa những phiền phức không liên quan, bất quá đúng lúc Tề Thiên Dương cũng nghĩ như vậy, cậu thoáng nhìn qua Sở Hàn Phi, Sở Hàn Phi hiểu ý, không nói lời nào đi thu dọn đồ đạc.

Giang Tam cười cười: “Xem ra các ngươi không thống nhất ý kiến?” Thần thái thong dong vô cùng.

Quý Phong cắn răng, nhìn về phía Dương Lân: “Tứ sư đệ, nói phải có chứng cứ.” Mẹ nó trước sao không thương lượng với bọn ta, đột nhiên đi gây sự, chơi như vậy không được!

Dương Lân cũng không biết bản thân tại sao lại đột nhiên thốt ra những lời như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên cảm thấy sự hoài nghi này vô cùng có đạo lý, hắn ho nhẹ một tiếng, “Còn có đêm hôm đó, vì sao ngươi cứ một mực chọn thời điểm đó mà đi lấy đồ? Nhìn thấy thích khách, sao hắn lại không đả thương ngươi?”

Giang Tam khẽ thở dài, “Mấy vị muốn làm khách không mời phải không? Ta bất quá chỉ là một người thường, không có bản lĩnh làm nghiêng trời lệch đất như các vị, muốn chém giết muốn róc thịt, chẳng qua chỉ bằng một câu nói của các vị đây? Tội gì đổ tội danh lên người ta?”

Dương Kỳ do dự lay tay áo huynh đệ nhà mình: “Nhị lang…”

Dương Lân lại không thèm nhìn, ngó sang phía Giang Tam: “Có phải ác khách hay không, phải xem chủ nhân có làm chuyện ác không cái đã, không phải là ngươi, thế vị tướng quân kia sao? Không phải hắn cũng có tu vi khác người đó sao?”

Đồng tử Giang Tam đen lại, “Ngươi nói cái gì?”

Dương Lân cong khóe miệng, “Ta nói vị tướng quân nhà ngươi…” Hắn còn chưa dứt lời, một đạo kim quang bỗng nhiên bắn ra từ mi tâm Giang Tam, nhắm thẳng đến tim hắn, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, một kiếm của Tề Thiên Dương vụt ra, kim quang đánh lên thân Xuân thu khải minh kiếm đầy bụi, phát ra tiếng kim loại va chạm. Kim quang kia cực kỳ quỷ dị, chỉ trong chốc lát nó đã đem kiếm đốt đến độ bỏng tay, Tề Thiên Dương đau, rên lên một tiếng, ngửi thấy mùi khét từ lòng bàn tay, không màng nhiều chuyện, một cước đá văng Dương Lân, thu hồi kiếm.

Giang Tam cũng không dễ chịu, đạo kim quang kia hao phí không ít khí lực của hắn, lúc này hắn đổ mồ hôi đầy mình, lung la lung lay, tựa như một khắc sau sẽ té xỉu, song bộ dạng thành ra như thế, hắn vẫn dùng ánh mắt thù hận nhìn về phía Dương Lân ngã trên mặt đất, kim quang xoay một vòng, vẫn tiếp tục đánh về phía hắn.

Sở Hàn Phi thấy sắc mặt Tề Thiên Dương trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo, đưa tay chưởng về phía kim quang kia, bất ngờ chính là, tuy kim quang kia lúc sáng lúc tối vì chủ nhân suy yếu, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, không mai một tí nào, Sở Hàn Phi lạnh lùng liếc Giang Tam, rút kiếm ra, nhất thời một đạo băng lam lôi quang bay về phía kim quang, hai luồng sáng đánh nhau, đồng quy vu tận.

Giang Tam thổ huyết, ánh mắt nhìn Dương Lân vẫn bất thiện.

“Tay còn đau không?” Sở Hàn Phi không cho Tề Thiên Dương giãy dụa, nắm lấy cổ tay cậu, nhìn vết thương trong lòng bàn tay, phát hiện chỉ là tổn thương bình thường, lại đau lòng, không màng bại lộ, lấy ra một lọ thuốc trị thương tốt nhất từ một cái nhẫn trữ vật ẩn giấu, cẩn thận bôi lên. Tề Thiên Dương giãy không ra, thuốc mỡ lành lạnh bôi lên rất thoải mái, cũng mặc kệ hắn.

Quý Phong thấy thế liền đau đầu, muốn nói người trong nhà bị thương rồi, nhưng do Dương Lân khiêu khích trước, lại nói Giang Tâm động thủ cũng dù không đúng, cơ mà người ta hộc cả máu rồi, nói làm sao đây?

Lúc này, Tề Thiên Dương nhìn Giang Tam, lại thấy Dương Kỳ vì huynh đệ mà hận không thể nhào tới giết người, trong đầu linh quang chợt lóa, quay sang Dương Lân đang té trên mặt đất hô to: “Kiếm ở đâu?”

Dương Lân sửng sốt: “Kiếm gì?”

Dương Kỳ khiếp sợ quay đầu lại, nhìn Dương Lân vẻ mặt mờ mịt, lòng nhất thời lạnh lẽo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio