Thân là môn phái đại diện thượng giới, điểm truyền tống đến Linh Đài tự rất nhiều, đi xe ngựa nửa ngày đã tới một thành trì, hỏi thăm truyền thống trận đi đến Linh Đài tự trong thành, giao linh thạch xong mọi người cùng vào thành.
Trong thành tiếng trò chuyện rôm rả, nhưng Tề Thiên Dương lại không có tâm trạng xem cảnh náo nhiệt này, cậu lo muốn chết luôn rồi, sau khi trải qua việc của Giang Chiếu Dạ, cậu tuyệt đối không còn hoài nghi lực hấp dẫn của ánh sáng gạt người do đấng Tạo hóa gây ra với những thuần nguyên linh thể nữa. Nếu như không tính số người thường, Linh Đài tự dù là môn phái Phật tu, nhưng phần lớn đều là nộ mục kim cương, lực chiến mạnh, người ta thu đệ tử thà ít chứ không ẩu, ai nấy đều một lòng tu Phật, đều là cục cưng của mấy lão bất tử, trêu chọc một hai người, phá hủy đường tu hành của người ta, quả thực là tình tiết lao đầu vào chỗ chết.
Tề Thiên Dương hạ quyết tâm nằm chết dí trong xe ngựa không ra ngoài, dù không rõ nguyên nhân, nhưng Quý Phong có một điểm tốt, biết tôn trọng người khác, không cần thiết sẽ không hỏi, Sở Hàn Phi một kẻ khó hiểu, trừ việc luôn tùy tiện sử dụng kỹ năng thiên phú dỗ ngon dỗ ngọt ra, đánh một cái cũng không thèm kêu, rất an phận.
Một đường đi tới chẳng ai nói chuyện, lúc đến Linh Đài tự, Tề Thiên Dương ở mãi trong xe ngựa, thuận lý thành chương đưa ra đề nghị chờ ở đây không đi, Quý Phong sốt ruột việc cứu người, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo yêu vật kia đi gõ cửa sơn môn trước.
Tề Thiên Dương thở dài một hơi, ở trong xe ngựa duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc này Sở Hàn Phi vừa vặn vén rèm tiến vào, bắt gặp vòng eo vì duỗi người mà nom có vẻ càng thon hơn, động tác khựng lại.
“Ngươi vào làm gì, không đi theo hả?” Đã lâu không được thả lỏng như thế, cả người Tề Thiên Dương đều mệt, ngáp một cái, híp mắt nhìn Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi nói: “Ta theo ngươi.”
Tim Tề Thiên Dương không hiểu sao lại đập thình thịch, đột ngột phản ứng lại, đôi mắt hoa đào khép lại rồi mở ra, vì ngáp mà đôi mắt còn ngấn nước, thoáng qua như đã được gột rửa, trắng đen rõ ràng: “Theo ta? Ngươi không có chuyện gì làm hết hả?”
Sở Hàn Phi nhìn cậu: “Ở cạnh ngươi, giống như tu hành.” Bình thường hắn vốn đã đẹp, còn kèm theo cả khí chất cấm dục, dùng giọng điệu nghiêm trang nói như vậy, con mắt không chịu yên phận, cứ đảo qua người cậu, sự tương phản này, đúng là khiêu gợi muốn chết mà.
Nhìn nam nhân như vậy, Tề Thiên Dương bỗng nhiên nổi lên tâm tư xấu xa, cậu nhíu mày, cố ý hạ giọng: “Vậy ngươi lên đây đi, ta đây muốn nhìn xem, ngươi nói ở bên ta giống như tu hành, có đúng là nói ta vui không?”
Cổ họng Sở Hàn Phi khẽ động: “Thiên Dương…”
Tề Thiên Dương không thích xưng hô thế này, quá nhiều người gọi, suy tư một chút bèn nói: “Lúc không có người, hay là gọi… thiếu gia đi.”
Cậu nhoẻn miệng, chủ nhân gì gì đó có hơi xấu hổ, thiếu gia cũng tạm được, cứ để kêu quen đi, có thể dạy dỗ cho tên này biết vâng lời một chút, tối nhất là từ công biến thành thụ luôn á há ha ha ha ha ha!
Thanh âm Sở Hàn Phi chẳng biết tại sao có chút khàn khàn, hắn nhẹ nhàng gọi: “Thiếu gia…”
Tề Thiên Dương vỗ vỗ cái đệm bên cạnh, “Ngồi đi, không phải ngươi muốn tu hành sao?”
Sở Hàn Phi ngồi xuống bên cạnh cậu, ngũ tâm hướng trời, lòng bàn tay kết ấn,nhưng chưa hấp thu được bao nhiêu linh lực, thân thể hắn liền cứng đờ, Tề Thiên Dương, đang sờ hắn!
Mang nụ cười xấu xa, ngả ngớn đưa tay sờ mặt Sở Hàn Phi, Tề Thiên Dương lúc này chỉ thiếu một cái quạt là có thể biến thành đại thiếu gia đùa giỡn mỹ nam đàng hoàng.
Sở Hàn Phi nhắm mắt lại, tận lực khiến bản thân quên đi cảm giác trên thân thể, lúc đầu còn có hiệu quả, chờ đến khi tay Tề Thiên Dương mò vào ngực hắn, dù có cố cũng không làm được gì, ấn thật vất vả mới kết được tản ra, linh lực vốn đã hấp thu gián đoạn lập tức cắt đứt đường truyền tới đan điền.
Tề Thiên Dương thu tay lại, khẽ cười: “Không đứng đắn chính là không đứng đắn, giả bộ cái gì chứ? Thiếu gia ta chính là thích nhìn bộ dạng không đứng đắn của ngươi.”
Sở Hàn Phi cũng nhịn không được nữa, cúi người, hung hăng hôn lên đôi môi khép hờ kia.
“Ngươi xuống mau!” Mắt Tề Thiên Dương đầy lửa giận, không biết lấy khí lực ở đâu, đẩy Sở Hàn Phi ra, Sở Hàn Phi nhìn cậu, trong ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt khi bị cự tuyệt, hợp với gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn, thật đúng là làm cho người ta thương tiếc.
Tề Thiên Dương đẩy hắn lên đệm, chống lên vai hắn, nhướn mày: “Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia, sao lại dám đè ta?”
Sở Hàn Phi nhìn cậu, ánh mắt nóng bỏng. Tề Thiên Dương không khỏi nhoẻn miệng cười, bị người ta ái mộ tuy cũng có hơi phiền não, nhưng nếu người ái mộ cậu cũng là người cậu vừa mắt, thì loại tình cảm này cũng không hề phiền mà biến thành đắc ý. Cậu chậm rãi cúi người, đem môi ấn lên đôi môi hoàn mỹ của Sở Hàn Phi, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ở trên, hiểu không?”
Đáp lại cậu, là một trận hôn môi dồn dập như vũ bão.
Điên cuồng, nóng bỏng.
Cánh môi cọ sát nhau, hai lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng bỏng giữa hai người phả lên mặt, lan tràn đến đáy mắt, tầm nhìn mơ hồ, Tề Thiên Dương mông lung nghĩ, nếu bỗng nhiên người này không còn, chính cậu cũng không muốn sống nữa.
“Tiểu sư đệ, huynh trưởng của ta có việc muốn hỏi đệ, có thể lên đây một chuyến không?”
Giọng của Quý Phong đột nhiên vang lên từ phía ngoài xe ngựa, cắt đứt giây phút hôn môi kịch tính giữa hai người, bị thanh âm bất chợt làm giật mình, mặt Tề Thiên Dương đỏ lên, đẩy Sở Hàn Phi ra.
Sở Hàn Phi… Mặt Sở Hàn Phi đã đen như mực.
Tề Thiên Dương mất tự nhiên chỉnh sửa lại quần áo, đưa tay nhận lấy truyền âm phù bên ngoài xe, khụ một tiếng, “Quý sư huynh muốn ta lên đó xem thử, ta đi…”
Không đợi Sở Hàn Phi có phản ứng, cậu tức tốc xuống xe ngựa, mãi đến khi một ngôi chùa cổ hiện ra giữa những màn tiên vụ lượn lờ, Tề Thiên Dương mới nhận ra được mình vừa nói gì với truyền âm phù, nhất thời trước mắt tối đen, ai mượn cậu lanh miệng như vậy chứ!!!
Lúc này truyền âm phù trong tay truyền đến tiếng cười sang sảng của Quý Phong, “Vậy đa tạ tiểu sư đệ.”
Tề Thiên Dương: “… Không cần cảm ơn, việc nên làm.”
Án theo đường Quý Phong chỉ, Tề Thiên Dương ngự kiếm lên trời, ở giữa không trung xoay một vòng, lại quẹo vài lượt, mãi đến khi ngay cả người ăn ở hiền lành cũng không còn kiên nhẫn mới kì kèo tìm được chỗ, chắc phải tạo ấn tượng xấu với mấy người kia rồi.
Trước đã nói qua, Quý Phong tuy lấy thân phận nằm quan tài lên sân khấu, nhưng có một anh cả Minh Tu đảm đương vai nam phụ quan trọng, là đệ tử thủ tịch của Linh Đài tự, vì đệ đệ chết thảm, buông thiền trượng lập địa thành ma, cuối cùng bị thương được nam chính cứu, trở thành tiểu đệ tâm phúc của hắn.
Tuy rằng mới chỉ một trăm năm thôi, Minh Tu vẫn là đệ tử thủ tịch của Linh Đài tự, tu vi cũng đến kỳ Hợp Thể, nói chung đã là một nhân vật thành danh, nếu nội dung truyện không phải do Tề Thiên Dương viết, cậu cũng không ngờ được Minh Tu lại có một đệ đệ không có danh tiếng gì. Được rồi, nói không có chút danh tiếng cũng hơi quá, chỉ là danh tiếng của Quý Phong không nổi như Minh Tu, tu vi hơi thấp một tẹo mà thôi, nghiêm túc suy xét, tư chất của hai huynh đệ này đều xuất chúng cả.
Minh Tu thích yên tĩnh, một mình một điện, vì là đệ tử có hy vọng thành Phật nhất trong trăm năm trở lại đây, ngay cả phật môn đạm bạc, chỗ ở của y cũng thuộc loại tốt nhất, đi thẳng một đường, phong cảnh vô biên.
Bất quá Tề Thiên Dương lại chẳng hề quan tâm phong cảnh gì gì đó, với cậu mà nói, Ngạo Tuyết Hàn Mai hương trúc vận còn không bằng một khoảng rừng đào vừa nở rộ, tục nhân, không biết nói gì.
Rất nhanh đã đến trước đại điện, vách tường làm bằng bạch ngọc điêu khắc tỉ mỉ, hai bên bậc thềm không nhiễm một hạt bụi, Tề Thiên Dương thu hồi phi kiếm, từng bước đi lên, vừa đi được nửa đường, đã thấy Quý Phong đứng ở cửa vẫy tay với cậu.
“Tiểu sư đệ, ở đây!” Quý Phong cười, lộ vẻ khẳng khái, Tề Thiên Dương thấy mà ỉu xìu.
“Đại sư huynh.” Tề Thiên Dương nói: “Đệ không ngờ còn có thể gặp huynh đó.”
Quý Phong cười cười, không hề để tâm, lôi kéo tiểu sư đệ nhà mình phấn khởi kể: “Huynh trưởng ta nói, Dương Lân sư đệ có thể cứu!”
Tề Thiên Dương nghe xong, cũng thở phào một hơi, ít nhiều gì cũng là người quen, một mạng người, có thể cứu được là chuyện tốt.
Lúc này một giọng nói bình tĩnh truyền đến từ trong điện: “Tiểu Phong, đứng ở cửa làm gì? Còn không mời khách vào đây?”
Nếu đoán không sai, đây hẳn là ca ca của Quý Phong, Minh Tu, giọng không ngờ lại êm tai đến vậy, Tề Thiên Dương thầm nghĩ.
“Coi ta này, vui quá chuyện gì cũng quên,” Quý Phong ngại ngùng cười cười, vừa dẫn Tề Thiên Dương vào, vừa giải thích, “Huynh trưởng ra là người đứng đầu điện Vô Tâm, tiểu sư đệ cũng gọi huynh trưởng giống ta đi.”
“Đừng đùa,” tiếng gõ mõ dừng lại, bóng lưng mặc tăng y bạc màu ngồi trên bồ đoàn khẽ trách: “Hai tiếng huynh trưởng, há có thể kêu bừa?”
Quý Phong như đã quen, cười nói: “Sư đệ của ta không phải sư đệ của huynh hả? Tại sao không thể gọi?”
Minh Tu buông mõ, đứng lên, xoay người, đến lúc này Tề Thiên Dương mới nhìn rõ tướng mạo của vị đệ tử thủ tịch Linh Đài tự ở thượng giới này, thân là một người coi trọng vẻ ngoài, nhân vật dưới ngòi bút của Tề Thiên Dương đều tuấn mỹ không gì bằng, nhất là Sở Hàn Phi, nhìn hắn quen rồi, nhìn người khác sẽ khó tránh khỏi việc tiêu chuẩn thẩm mĩ cao, nhưng Minh Tu lại bất đồng, diện mạo của y rất khó dùng lời diễn tả, tựa như một vị phật cao thâm, năm tháng dằng dặc, duyên sinh duyên diệt, chỉ một mình y, độc lập nổi trội.
Thật không ngờ, Tề Thiên Dương lại chẳng có cảm giác gì, mới đầu cậu còn cho là mình cong rồi nhìn thấy trai đẹp sẽ có cảm giác, lại còn vì thế mà xoắn xuýt, giờ suy nghĩ lại, thì ra không phải nhìn thấy trai đẹp có cảm giác mà do nhìn Sở Hàn Pho nên mới cảm thấy thế sao?
Khóe miệng Tề Thiên Dương vểnh lên, chẳng hiểu sao, cậu không hề phản cảm với kết luận này.
“Đệ tử Tề gia?” Minh Tu bỗng nhiên nói.
Tề Thiên Dương đầu đầy dấu chấm hỏi, ngẩng đầu nhìn y.
Minh Tu thản nhiên nói: “Ngươi rất giỏi.”
Tề Thiên Dương: “…” Chẳng lẽ đại sư() cũng xem Cổ Long kiếm hiệp?
Lúc này thanh âm của Lăng Vân Bích đột nhiên vang lên, hình như có chút chột dạ, nó nói: “Mới nãy quên nói, hắn là ký chủ của Phá Ma Xử, một trong mười ba tiên khí.”
Tề Thiên Dương: “…”