bị nó chụt cho một cái tim hắn bỗng đập nhanh hơn rồi có cảm giác gì là lạ. hắn k ngần ngại đi tới gặp bác sĩ ( có cần phải làm quá như v k nhỉ :P )ngài đốc tờ khám tổng quan cho hắn một lượt thì phán một câu rằng
- bệnh này có uống bao nhiêu thuốc cũng k khỏi
hắn : : : j hả. ông có bị nhầm k vậy. tôi khỏe mạnh như thế này mak sắp chết sao
ông bác sĩ cười ngất ngưởng :v rồi nói
- cậu chủ ak....cậu bị bệnh tương tư đó
hả. mình bị bệnh tương tư. minh dg yêu. yêu ai nhỉ chẳng lẽ là con nhỏ kia sao , không thể nào
tối hôm đó hắn về suy nghĩ mãi và quyết định ngày mai sẽ theo đuổi nó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Ngọc !
- ?
- làm người yêu anh nhé :)
- phụt....... nó dg uống nước nghe hắn nói thế thì ho sặc sụa
- anh bị ấm đầu hả? hay hôm nay quên uống thuốc?
- tôi k bị sao cả. TÔI YÊU EM
- tim nó đập hỗn loạn. gì vậy nhỉ? cảm xúc này là sao?
hình như nó cũng có chút chút gọi là thích hắn rồi ấy
- mai kiểm tra toán rồi đấy, anh học chưa?
- nó đổi chủ đề làm hắn mất cả hứng
- chưa - hắn
- ukm ukm
- ê ! kia không phải anh Kiệt sao? sao ảnh lại đi với con nhỏ đó
- hừ.dám ve vãn anh Kiệt của tao.mày đừng hòng sống nổi- Trương Nhật Chi
( Trương Nhật Chi yêu thầm Thế Kiệt, đã tỏ tình nhiều lần nhưng luôn bị thất bại , vì vậy cô ta luôn " dạy dỗ " cho những người dám lại gần Thế Kiệt một bài học)
hôm nay nó trực nhật, thế là nó về cuối cùng, vừa mới ra khỏi lớp có bạn nào đó vẫy nó lại. nó đi theo. đến một góc tường khuất
- đến rồi hả? mày cũng to gan gớm nhỉ?
- cô là ai? - nó
- tao là người yêu anh Kiệt. vì mày mak ảnh k còn yêu tao nữa. tao phải cho mày chết
nói rồi Chi vung gậy đập tới tấp vào nó , nó đỡ dk hết nhưng dù nó đai đen nhưng đâu thể chống lại cả gần chục người thế kia
nó bị đánh, máu rơi lã chã trên nền gạch. đôi mắt nó khép dần. chẳng lẽ cuộc đời Lâm Hoài Ngọc này lại kết thúc ở đây sao?
hắn chưa được trả lời nên đợi nó về rồi hỏi tiếp. đợi mãi mak chả thấy nó đâu nên hắn quay vào tìm. hắn vào lớp k có ai cả. nhìn quanh sân trường cũng chẳng có ai.như có một cái gì đó mách bảo hắn đi lại gần đến góc tường. đâp vào mắt là người con gái hắn yêu thương dg nằm bất động giữa vũng máu. tim hắn như vỡ vụn
ò e ò e~~~~~~~~~~~~
hắn đứng ngoài phòng chờ, ruột gan nóng hết cả lên. lần này cũng vĩ hắn mak nó lại vào bệnh viện
đèn vụt tắt. cửa mở ra
bác sĩ già nói với hắn: ' chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô gái này bị chấn thương quá nhiều. tôi e là cô ấy phải sống thực vật suốt đời"
hắn nắm lấy cổ áo bác sĩ hét to
- các người làm ăn thế ak? tay nghề của các ông chỉ có vậy thôi ư? các ông có muốn tôi dẹp luôn cái bệnh viện này không hả
- xin anh tôn trọng chúng tôi. chúng tôi đã cố gắng hết sức. mong cậu thông cảm. nói rồi ông bác sĩ quay đi để lại hắn một nỗi đau tuyệt vọng đến tận xương tủy
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
- chủ tịch ! chủ tịch! tôi đã tìm thấy tiểu thư rồi
- thật ư? đưa tôi đi
-.............
- có chuyện gì?
- thưa chủ tịch ....tiểu thư bị người ta đánh .. bây h dg nằm viện e rằng sẽ phải sống thực vật
sau bao nhiêu năm tìm kiếm con gái, khi tìm được thì con gái ông chỉ còn có thể sống thực vật. ông hận lắm
- điều tra vụ việc này cho tôi. tôi k thể tha cho những kẻ làm hại đến con gái tôi.còn nữa anh dừng một vụ hỏa hoạn ở bệnh viện rồi cướp con gái tôi đi. tôi sẽ mang nó qua Mĩ chữa trị
- vâng thưa chủ tịch
đêm hôm đó... khu A của bệnh viện bị cháy lớn
mọi người có thể thoát kịp thời . trừ con người dg nằm bất động trên giường bệnh ấy
cùng lúc đó một người con trai gào thét cố gằng thoát khỏi tay cảnh sát để vào cứu cô gái nhỏ ấy
mọi chuyện đúng như sắp đặt của chủ tịch Hoàng. ông đã mang được con gái ông trở về.
chap tiếp theo là năm sau nhé