Trong căn phòng tối om giờ chỉ còn lại hắn và nó .
Hắn bị đánh thì cũng đã ngất đi còn nó hiện giờ thì chẳng còn sức lực đâu mà chiến đấu nên cũng chỉ có thể nằm lịm đi trong những suy nghĩ vô vọng .'' bất lực lắm đúng không ? ''
giọng nói be bé vang lên bên tai nó
cố gắng lắc đầu để tỉnh táo hơn thì nó nhận ra đó là giọng nói của hắn Tuy rất muốn trả lời nhưng nó chỉ có thể đưa mắt nhìn hắn
Ánh mắt đầy nỗi tuyệt vọng nói cho hắn biết nó hiện giờ đang mệt mỏi và không muốn chiến đấu thêm nữa .
'' tuyệt vọng thì làm được gì ? không chiến đấu liệu em có sống được không ? ''
Hắn nói đúng nó bắt buộc phải chiến đấu tiếp vì sự sống ._____________________Lúc này Lãm và Lục Vương đang lang thang trong tỉnh Yul Yon .
từ hôm qua người đã sai người đi đến mấy tỉnh khác tìm nhưng cũng chẳng nhận được tin tức gì .
còn về phía của bản thân thì hiện giờ ho vẫn đang lang thang bằng ô tô ở trong cái tỉnh này .
kể từ hôm qua đến hôm nay họ đã phải mất mấy chục lít xăng liền chỉ vì phải đi tìm nhị tiểu thư của trường gia và đại thiếu gia của trí gia .Mệt lắm chứ nhưng mà ....vẫn phải đi .Lục Vương phần là vì phận tôi tớ .
Còn tên kia ( Lãm ) phần vừa là tôi tớ tương lai , phần vừa là bạn bè lâu năm , tuy có vừa cãi nhau nhưng Lãm phần nào cũng đã đoán được ...Long nhất định sẽ hành động mình mà không cho ai biết .
Thật sự Lãm cũng phải nói , quen Long là điều may mắn nhưng cũng chẳng kém phần rủi ro khi chơi cùng anh bạn này.
Sao tên này sinh ra không phải du côn đầu đường xó chợ đi cho hợp Quần áo lúc nào cũng bình thường , áo sơ mi và quần jean . kiểu quần áo quá đơn giản khi ra đường
thay đổi đột ngột bằng áo vest trong những buổi họp hội nghị quan trọng .Tính cách ma quái khó hiểu .
haizzz , thật sự quá đau đầu .
người đã đi qua khắp cái tỉnh này rốt cuộc cũng chẳng tìm được chút tung tích gì .
Bỗng nhiên lúc đó khi người đang đi qua căn nhà thì có người đàn bà bưng rổ hoa quả đi ra .
Lãm không chú ý nên đã đụng phải bà ta .
BỤP '' cô không sao chứ ? '' '' cảm ơn cậu tôi không sao ''
Đứng dậy nhặt tất cả chỗ hoa quả đó lại bà ta đi tiếp .
Lúc này Lục Vương và Lãm đáng nhẽ ra là phải đi rồi nhưng Lục Vương chợt dừng lại '' CÔ GÌ ƠI ''
Lục Vương vói theo người đàn bà kia rồi anh chạy đến thật nhanh chỗ bà ta .'' có chuyện gì không cậu ? ''
'' cô có từng thấy qua người này không ạ ?''Nói rồi anh ta dơ ảnh của hắn ra ...người phụ nữ trầm ngâm vài giây rồi nhìn vào bức ảnh nói từ không .'' vậy còn người này ạ ?''
Tiếp đến anh ta dơ ảnh của nó ra .
người phụ nữ đó nhìn vào bức ảnh , rồi gật đầu
'' tôi biết cô ấy , hôm trước cô ấy từng trọ tạm đêm tại nhà tôi ''
Lộ rõ vẻ vui mừng trên ánh mắt , chưa kịp để Lục Vương nói Lãm đã chen vào .
'' vậy cô biết cô ấy hiện giờ đang ở đâu không ạ ? ''
Soi thẳng vào ánh mắt của Lãm bà ta rành rọt nói .
'' tôi không biết nhưng các cậu hãy thử tìm ở phía chân núi xem sao hoặc có thể lên đó ''
Không cần biết bà ta nói đúng hay không Lãm và Lục Vương liền đi đến chỗ chân núi .
Đằng sau họ , ánh mắt cứ dõi theo mãi .
bất giác miệng người phụ nữ đó vang lên câu .
'' số phận bất hạnh hay là hạnh phúc đây ? ''