Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu

chương 143: dương lãnh phong, anh đúng là đồ vô liêm sỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nay Pule up liền hai chap luôn, thế nên nếu rảnh thì like page giùm Pule, hihi

Link Fb: facebook.com/hanhpule

P/s: đừng nói tớ câu like này nọ bởi vì tớ up chuyện free mà, thế nên nếu rảnh thì like giùm tớ còn bận thì thôi cũng được, hihi! Pule Pule ~~

+++++++++

Sáng sớm nó tỉnh dậy, có lẽ do khác múi giờ với ở đây bị lạ nhà nên nó ngủ không sâu lắm, bước ra khỏi giường nó đi vào phòng tắm rửa mặt rồi chuẩn bị đi. Đồ có lẽ vẫn nên để ở đây, mặc dù nó không mang nhiều đồ cho lắm nhưng mà cũng khá cồng kềnh, vả lại khi gặp được Don rồi nó cũng chưa có ý định muốn về ngay.

Lần theo địa chỉ đến nơi cũng đã trưa rồi, nó mệt mỏi nằm dựa trên tay cầm của cái xe đạp mà nhìn cái cổng bằng gỗ cao kín mít của căn nhà này. Lúc trước đến Nhật Bản với đám Linh, Hân, Ngọc thì nhà của Don lúc bấy đằng trước trồng toàn là hoa anh đào, nhiều đến độ nó rơi rợp cả đường. Bây giờ căn nhà này lại trồng đầy dãy những cây hoa tử đằng mọc trên hàng rào trước cửa, thật sự sâu trong thâm tâm nó không biết Don là một con người như thế nào, có thể lập ra được Death thật sự không phải dạng mềm yếu nhưng tại sao ngài ấy lại có thể vì một người con gái mà làm nhiều thứ không ngờ được như thế, hoặc giả chính trước khi bị cô gái kia đánh cho gãy xương chính ngài ấy cũng sẽ không ngờ được mình sẽ có ngày trở nên như thế.

Cộc cộc, giơ tay gõ nhẹ vào cửa hai cái, xong nó dựng cái xe đạp lên mà đứng đợi, một lúc sau nó nghe tiếng chân người bước ra, có vẻ tiếng bước chân rất khoan thai nhẹ nhàng không vồn vã, cứ nghĩ sẽ là một người làm trong nhà ra mở cửa thì lúc cửa mở ra nó không khỏi ngỡ ngàng. Một người con gái đẹp đến nỗi nín thở, đôi mắt của cô ấy ánh lên trong suốt rất đẹp, mà ở người khí chất mạnh mẽ kiên định nhưng lại mang trong đó một chút mềm mại yếu đuối, khiến người khác vừa muốn giữ lấy để bảo vệ nhưng lại khiếp sợ sẽ bị từ chối đẩy ra. Trực giác của nó nhận định đây chính làm Kami, cô gái truyền thuyết ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của Don.

Ánh mắt nó mặc dù đánh giá cô gái ấy nhưng là đánh giá một cách kín đáo cẩn thận, thế nên sau khi cô ấy mở cửa ra thì nó lập tức dùng tiếng Nhật để chào “Xin chào a!”

Cô ấy cũng mỉm cười chào lại một cái, nhung lại không hề hỏi nó là ai đến đây làm gì, cuối cùng nó đành phải hỏi “Đây có đúng là nhà của Don không ạ?”

Cô ấy nghe nó hỏi thì lại không trả lời mà mở cửa rộng ra rồi mỉm cười một cái ra hiệu cho nó bước vào. Hơi kì lạ nhưng nó nghĩ có lẽ vẫn không nên hỏi nhiều thì hơn. Bước vào sân dựng xe đạp xuống nó được cô gái đó dẫn đi, cô ấy đối với nó, không hẳn quá thân thiện cũng không hẳn quá xa cách, nhưng từ lúc nhìn thấy nó đến bây giờ thì lại chưa từng hỏi nó câu nào.

Đi theo cô ấy đi vòng qua rất nhiều gian nhà và dừng lại ở một mái thò ra, cuối cùng nó cũng nhìn thấy được người thầy nó vô cùng sùng bái kia rồi.

Don có vẻ nghe được tiếng chân nó bước đến nên không thèm ngoảnh mặt lại mà chăm chú vót vót cây tre trong tay liền cất giọng nên hỏi “Cuối cùng hôm nay con cũng đến tìm ta, nghĩ lại thằng nhóc con nhà họ Dương đó cũng ghê gớm quá nhỉ!”

Nó nghe Don nói vậy thì chỉ cười mỉm một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Don mà cầm lấy một con dao vót khác đưa tay lên vót theo Don “Không phải người ta ghê gớm mà do con quá bất tài thôi ạ!”

Nghe nó nói vậy Don lại không cho là đúng “Con nói vậy nghĩa là đang ám chỉ mắt nhìn người của ta quá kém cỏi hay sao?”

“Con không có ý đó, nhưng có lẽ con vì là đồ đệ của Ngài nên cuối cùng lại vẫn giống ngài vì tình mà ẩn dật đi!”

Lời nó nói đúng lúc cô gái vừa nãy bưng trà đến, nghe câu nó vừa nói thì chỉ mỉm cười một cái. Don thấy cô ấy cũng đến thì lập tức lên tiếng “Kami, em cũng ngồi xuống đây đi, đây là một trong những đồ đệ mà anh tâm đắc nhất đấy!”

“Anh với cô ấy cứ ngồi nói chuyện đi, chuyện của hai người em nghe không hiểu đâu mà!”, cuối cùng thì nó cũng được nghe giọng của cô ấy rồi, thanh thoát mà trong trẻo, đúng là trực giác của nó chưa bao giờ sai cả bởi vì nó đã đoán đây chính là cô gái tên Kami đó, chính là cô ấy, quả không sai, nhìn khí chất trên người cô ấy, với cả đã sắp đến tuổi tứ tuần rồi mà nét đẹp vẫn vô cùng sắc sảo mặn mà, tưởng chừng như thời gian chưa bao giờ tồn tại trên người cô ấy.

Đến khi bóng dáng của người con gái ấy bước đi rồi mà nó vẫn còn thất thần.

“Chắc con đã đoán được ra cô ấy từ khi bước vào cửa rồi nhỉ?”, Don chợt lên tiếng hỏi nó làm cắt đứt mạch suy nghĩ của nó.

“Dạ...”

“Haha, ta thật sự biết các con rất thắc mắc, nhưng cuối cùng con lại là người duy nhất biết cô ấy, ta cũng hi vọng con giữ kín chuyện này!”

Don đã nói rồi thì nó có thể nói không sao, đành phải tiếp tục dạ...

+++++

Đứng ngoài cửa chào tạm biệt Kami, nó cứ nghĩ cô ấy sẽ không nói gì với nó thì cô ấy lúc này lại chợt lên tiếng với nó “Sau tất cả, con người ta có thể thay đổi rất nhiều, thậm chí là hoàn toàn, nhưng hi vọng hãy giữ lại tình cảm của chính mình, điều đó rất khó, nhưng hãy cố gắng đừng để nó bị sứt mẻ gì cả...”

Nó nghe vậy thì chỉ sững sờ mà gật đầu cảm ơn sau đó nó xoay người dong xe bước đi. Kami nói không sai, con người của Don đã thay đổi hoàn toàn, không phải là cậu bé Kiyoshi chưa biết mùi đời như ngày nào, nhưng tình cảm của ngài ấy dành cho Kami thì chưa hề thay đổi. Nhưng đấy là chuyện của họ, còn chuyện của nó thì thật sự bây giờ rất bế tắc bởi vì... qua cuộc nói chuyện hồi nãy thì Don không đồng ý, mỗi người khi đưa ra một quyết định nào đó, bất kể nó đúng hay sai đối với cuộc đời mình thì đều phải có trách nhiệm với quyết định đó. Lúc đó nó đã quyết định sẽ không yêu bất cứ kẻ nào nữa, chuyên tâm cai quản và đưa Death đi lên, thế nhưng bây giờ lại thay đổi quyết định thì phải trả giá, không có chuyện gì mà chúng ta thích thì làm không thích thì bỏ được... Thở dài một cái “Lâm Yến Vy ơi là Lâm Yến Vy, rốt cuộc mày cũng có ngày như thế này, haizz” sau đó nó vừa đi vừa thất thần suy nghĩ một hồi thì cũng trở về được nhà trọ của nó, lúc nó vừa cất xe đi đến cửa thì thấy người mà nó không thể ngờ tới “Dương Lãnh Phong? Sao anh lại ở đây???”, trợn mắt nhìn cái người đang đứng trước cửa phòng nó mà ngạc nhiên hỏi.

“Đi tìm em! Tôi đứng đây đợi em đã hơn hai tiếng rồi, rốt cuộc là em đi đâu vậy?”, giọng nói của hắn mặc dù là trách móc nhưng lại mang đậm sự mệt mỏi ở bên trong.

Nó nghe hắn thều thào nói như vậy thì nhịn không được bước đến gần hắn mà đưa tay sờ lên trán hắn, ôi, nóng phừng phừng. Nhíu mày thật chặt rồi liếc hắn một cái “Đã sốt cao như thế này mà còn chạy sang đây làm gì? Anh là trẻ con hả?”

Hắn chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ qua bây giờ cũng chịu hết nổi rồi, thấy nó thì xả mấy câu đó là đã hết sức, liền bước lên dựa vào người nó để nó mở cửa rồi thì thầm “Sợ em lại trốn sang đây rồi lại không về nữa!”, giọng hắn rất nhỏ, mà mặt thì lại đỏ lên vì bị sốt, làm nó không tự chủ được tâm liền mềm lại “Ai đi không về nữa, anh nghĩ ai cũng trẻ con như anh chắc!”, nói xong thì đưa tay dìu hắn vào trong phòng.

Đưa hắn nằm lên giường xong, nó giơ tay cởi giày với nới bớt áo sơ mi bó trên người hắn, ngửi mùi chua trên cái người này thì khẳng định là hôm qua chưa kịp tắm rửa gì chạy từ công ty hắn ra sân bay rồi.

“Gió Lạnh, anh dậy tắm rửa đi đã!” nói xong ngẩng lên nhìn thì ai đó đã mê man luôn rồi, lắc đầu nhíu mày, đã mệt như thế còn xuất ngoại, chắc chắn tên này tối qua lúc gọi cho nó xong thì liền đặt vé máy bay sang đây luôn rồi, hắn suy nghĩ cái gì thế không biết.

Vào nhà tắm xả một ít nước ấm ra rồi lấy khắn vắt khô lau người cho hắn, tên này ăn uống kiểu gì mà nó cứ cảm thấy hắn gầy đi nhiều rồi. Vất vả lau người xong cho ai kia xong, nó lại chạy ra tiệm thuốc gần đó mua một ít thuốc cảm về cho hắn với một ít đồ ăn cho cả hắn với nó.

Vỗ vỗ mặt hắn “Dậy ăn rồi uống thuốc đi!”

Hắn chỉ khó chịu nhíu mày lại một cái chứ không nói gì cả. “Dậy đi!”, nó giơ tay kéo hắn, mất một lúc sau hắn mới tỉnh dậy.

Đưa tô cháo đang bốc khói đến trước mặt hắn “Ăn đi!”

“Anh không thích ăn cháo!”

“Đòi hỏi cái gì chứ, anh giờ đang ốm, chỉ nên ăn mấy món ăn thanh đạm dễ tiêu thì mới mau khỏi bệnh được!”

Dưới sự cưỡng ép của nó thì hắn cuối cùng ăn hết cháo rồi uống thuốc. Nhìn hắn uống thuốc xong nó mới đứng dậy định thu dọ đồ thì tay bị hắn kéo lại “Đừng đi!”

Người ta nói khi bị ốm thì người ta trở nên mềm yếu hơn, điều đó chắc sẽ không tồn tại trên Dương Lãnh Phong chứ, mặc dù nghĩ vậy nhưng thấy hắn mệt như vậy nên nó vẫn là mềm mỏng nói “Em không đi, dọn mấy đồ này lại rồi quay lại!”

Lúc này hắn mới buông tay nó ra để nó đi dọn đồ.

Lúc nó dọn dẹp xong quay lại thì hắn đã ngủ rồi, mà nó chạy lòng vòng từ sáng đến giờ cũng mệt nên nó leo lên giường ngủ luôn.

Lúc hai người tỉnh lại thì trời cũng đã nhá nhem tối, nó giơ tay sờ trán hắn, hết sốt rồi. Sau đó bệnh lười biếng tái phát nên nó nằm trên giường giục hắn đi tắm trước. Nhưng khi hắn bước vào nhà tắm tầm p sau thì có vấn đề nan giải.

“Anh quên mất là anh quên đem quần áo sang đây rồi, do lúc đi vội quá nên quên chuẩn bị hành lý!”, hắn mặc áo tắm rộng thùng thình đứng trước mặt nó mà mặt đau khổ nói.

Còn nó thì =_= “Anh đùa em đấy à?”

“Em nhìn xem anh có mang hành lý đâu!”

Ừm, hắn nói nó mới nhớ lại, lúc nó thấy hắn đứng trước cửa thì không có bất cứ cái gì ngoài cái cơ thể đang đứng trước mặt nó.

Hít sâu một hơi “Anh đứng đây để em chạy ra ngoài mua đồ cho anh!”, nói xong nó chạy đi tay đồ rồi cầm ví tiền chạy ra ngoài.

Lúc nó trở về trên tay cầm một cái túi mà mặt nó vẫn còn đỏ “Này!”

Hắn đưa tay nhận quần áo mà mặt vẫn thắc mắc “Không phải em bị lây sốt của anh đấy chứ, sao mặt nó lại đỏ thế kia?”

“Không phải!”, bị hắn hỏi thì mặt nó lại đỏ hơn.

“Thế sao lại đỏ vậy?”, hắn vẫn quyết định tra hỏi đến cùng.

“Đã bảo là không phải rồi mà, anh đi thay đồ đi cho em còn tắm, hỏi nhiều thế làm gì!”, cuối cùng nó không nhịn được mà quát ầm lên. Hắn cũng thức thời không dám hỏi nữa.

Một lúc sau không biết hắn ăn phải gì mà ở trong nhà tắm cười ầm lên, nó ở ngoài nghe biết chắc hắn cười cái gì rồi, tức quá không biết làm thế nào liền đem đầu giấu vô chăn.

Hắn ở trong nhà tắm thay đồ xong rồi mà miệng vẫn còn cười, thấy nó trốn trong chăn liền thò tay ôm nó lẫn chăn lên rồ đưa tay lôi đầu nó ra, thấy mặt nó vẫn đỏ và đang có xu hướng đỏ hơn trước làm hắn nhịn không được trêu tiếp “Lâm Yến Vy, em sẽ không là bởi vì đi mua đồ lót cho anh mà xấu hổ đến mặt đỏ như thế này chứ?”

Nó bị hắn nói trúng tim đen liền gân cổ cãi “Ai nói vậy?”

“Ừm, không phải thì tốt. Cơ mà quần áo bên ngoài thì vừa, chỉ có quần lót là hơi chật chút thôi!”, hắn vừa dứt lời nó liền tức điên lên mà lao ra khỏi chăn đạp cho hắn một cái “Dương Lãnh Phong, anh đúng là cái đồ vô liêm sỉ!”, mắng xong nó liền chạy như bay vào phòng tắm để lại hắn ngồi cười như điên ở bên ngoài...

Thật sự là Lâm Yến Vy nó cũng không phải dạng mặt mỏng thế đâu, thế nhưng tua ngược thời gian lại mấy phút trước...

“Tại một sạp quán bán quần áo dành cho nam, nó đưa tay chỉ chỉ một bộ quần áo trên mắc cao cao “Cô ơi, lấy cho cháu bộ này đi ạ!”

Cô bán hàng theo lời nó chỉ liền lấy quần áo xuống, xong sau đó chắc cô vốn tính cũng thân thiện nên hỏi “Cháu mua quần áo cho chồng hả? Mà nhìn cháu lạ lắm, cháu là khách du lịch đúng không?”

Nó nghe câu hỏi mua quần áo cho chồng thì định phản bác nhưng lại nghe hỏi là khách du lịch nên chỉ đành ừm à trả lời phải.

“Haha, ta đoán không có sai đâu mà, mấy vợ chồng mới cưới cũng hay đến đây lắm!”, nói xong liền đưa đồ rồi nói giá cho nó. Nó nghe nói vợ chồng cũng định phản bác lại nhưng nghĩ cô ấy cũng chả biết mình là ai, có thanh minh hay không cũng thế nên mặc kệ rồi thanh toán đồ xong thì bước đi, nhưng sau đó nó lại cảm thấy là vẫn thiếu cái gì đó, nghĩ nát óc mới nhớ ra, chính là thiếu đồ... lót! Hic...

Lon ton quay lại cửa hàng vừa nãy “Cái đó, cô ơi cô có bán đồ... lót nam không ạ?”

“Có chứ, haha, sao cháu vừa nãy không hỏi, đây này!” sau đó cô ấy đưa một đống sấp đồ lót nam cho nó.

Nhìn một đống như thế nó thật sự định chọn đại một cái nhưng lại nghe cô ấy nói “Chồng cháu mặc size bao nhiêu? Quần lót ý, nếu mà mặc không đúng sai bị chật là có hại lắm đấy, cháu lựa đi rồi chọn size để cô lấy cho!”

Mặt nó nhăn như khỉ lại, nó làm sao biết hắn mặc size bao nhiêu chứ “Dạ cháu không biết anh ấy mặc size bao nhiêu ạ!”

Nó vừa nói xong cô bán hàng liền cau mày lại “Vợ chồng thời nay vô tâm thật đấy, có size quần của chồng là bao nhiêu cũng không biết!”

“Dạ anh ấy không phải chồng cháu, là...”, nó nói đến đây lại không biết nên gọi là gì được, bạn trai so với chồng cũng thế...

Cô bán hàng thấy thế liền lắc đầu rồi đem hết mấy cái quần tháo được treo đưa đến trước mặt nó để nó cảm thấy cái nào vừa với hắn...

Nhìn một loạt quần lót nam trước mặt nó quẫn bách kinh khủng, cuối cùng nhớ lại eo hắn cỡ như thế nào rồi chọn liều một cái. Mua được cái quần xong thì nó chạy như bay ra cửa hàng, lòng thề không bao giờ quay lại đây nữa...”

Còn hiện tại nó đang rủa cái tên làm ơn mắc oán kia, nó vật vã đi mua đồ cho hắn mà hắn lại còn dám cười nhạo nó, đúng là đồ không biết tốt xấu...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio