Buổi tối, trong ký túc xá nam của trường đại học.
“Ầm!”
Cửa ký túc xá bị đá mở.
“Trương Hàm, hàng chuyển phát nhanh của ông đây đến rồi, bò ra lấy đi!”
Một tên con nhà giàu ở phòng ký túc xá bên cạnh bắn ra một cái đồng xu tạo thành đường cong trong không trung, rơi xuống dưới chân Trương Hàm.
Sau đó chàng trai kia ngẫm nghĩ, lại ném thêm một cái đồng xu nữa.
“Hơi đói rồi, thêm một phần mì xào nhé, lát nữa sẽ chuyển tiền”.
Người trong ký túc xá của Trương Hàm khó chịu, trưởng phòng Trần Gia Vũ ra mặt nói: “Này Mã Phi Dương, có thể tôn trọng người khác một chút không, có ai tỏ thái độ như mày chứ?”
Mã Phi Dương thân là con nhà giàu cười khẩy một tiếng, chỉ Trương Hàm.
“Mày hỏi nó có chịu hay không đã? Chắc tụi bây hiểu được thằng nghèo rớt mồng tơi Trương Hàm này mà nhỉ, chỉ cần trả thù lao, kêu nó đi ăn phân nó cũng chịu”.
Nói xong, Mã Phi Dương xoay người rời đi.
Trương Hàm đỏ mặt, cuối cùng không nói gì thêm, khom người nhặt tiền xu từ dưới đất lên.
Có tiền để mai ăn sáng rồi, có thể bớt một bữa đói thì bớt một bữa thôi, ít nhất tiền này là tự mình kiếm ra.
Nghĩ vậy, trong lòng Trương Hàm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trần Gia Vũ kéo anh lại.
“Đừng đi, tiền cơm tuần này tớ trả, nếu sau này kiếm được tiền thì trả lại cho tớ…”, thật ra có trả hay không Trần Gia Vũ cũng không để tâm, nói vậy là nể mặt Trương Hàm thôi.
“Không cần…”, Trương Hàm cố gắng gượng cười, xoay người rời khỏi ký túc xá.
Người trong phòng thông cảm nhìn theo bóng lưng của Trương Hàm, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Thật ra Trương Hàm cũng không muốn làm chuyện như vậy, anh cũng muốn ăn uống chơi bời mỗi ngày giống mọi người, nhưng anh không có tiền.
Anh mắc phải chứng bệnh đáng sợ nhất trên thế giới.
Bệnh nghèo!
Bạn cùng phòng đối xử rất tốt với anh, mỗi lần không có tiền ăn cơm, bọn họ đều sẽ mang cho anh một phần, nhưng bọn họ càng như thế, trong lòng Trương Hàm càng khó chịu.
Anh không nghĩ ra được cách báo đáp, vì anh nghèo.
Nếu cứ mãi nhận sự giúp đỡ của bọn họ, Trương Hàm rất sợ mình và bọn họ sẽ sinh ra ngăn cách.
Vì anh coi trọng những tình bạn này, cho nên anh thà rằng khổ một chút mệt một chút.
Nghèo cho sạch, rách cho thơm, ít nhất mình có thể chạy vặt kiếm được chút ít!
Mà mặt mũi… có thể quan trọng hơn việc no bụng sao?
Lúc này, Mã Phi Dương lại đi ra từ phòng bên cạnh.
“Này, còn chút chuyện cần mày làm”.
Trương Hàm gật đầu.
“Được”.
Lần này, Mã Phi Dương hơi “hào phóng” để mười tệ vào tay Trương Hàm.
Sau đó lại cho anh hai cái bao cao su.
“Tao có một người bạn đang làm việc ở khuôn viên trường, mày đưa thứ này qua đó, tiện thể giúp tao xem thử cô nàng đó của bạn tao có ngon không”.
“Tôi đi ngay”.
Trương Hàm cũng không nghĩ gì nhiều, nhìn mười tệ trong tay, chỉ cảm thấy lần này kiếm được cả bộn rồi.
Thấy Trương Hàm rời đi, Mã Phi Dương vẫy tay, một đám người vây quanh lại.
“Sao rồi, có đi không?”, có người hỏi.
“Đương nhiên là đi, gọi điện thoại cho thằng Tường đi, có thể chuẩn bị màn dạo đầu rồi”.
Nói xong, đám người lén đi theo sau lưng Trương Hàm.
Khuôn viên trường là nơi dã chiến nổi tiếng, mỗi lần trường học tổng vệ sinh đều có thể tìm ra rất nhiều bao cao su đã từng sử dụng trong bụi cỏ.
Trương Hàm nhanh chóng đi tới đây.
Nhìn xung quanh, lập tức thấy có một nam một nữ đang dính lấy nhau.
Khi anh nương theo ánh đèn đường nhìn thấy khuôn mặt của đôi nam nữ kia.
Cả người như bị hút mất linh hồn, sững sờ tại chỗ.
Cô gái này là Trần Linh!
Trần Linh, là bạn gái của Trương Hàm!
Lúc qua lại với Trương Hàm nhiều nhất cũng chỉ cho anh nắm tay một chút, mỗi khi Trương Hàm muốn tiến thêm một bước đều sẽ bị Trần Linh viện đủ lý do để tránh né.
Nhưng bây giờ Trần Linh đang bị một người đàn ông khác tuỳ ý chơi đùa!
Lúc này, người phụ nữ trong sáng như một tờ giấy trắng trước mặt anh lại đang mặt chứa ý xuân, lả lơi đưa tình.
Rất rõ ràng hai người đang dính lấy nhau kia cũng chú ý tới Trương Hàm.
Trong nháy mắt, sắc mặt ba người đều khá là đặc sắc.
Đầu tiên Trần Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó, cô ta xấu hổ vỗ cái tay heo đang để trên đùi mình của người đàn ông, duỗi tay vuốt phẳng cái váy nhăn nhúm.
Đương nhiên Trương Hàm nhận ra người đàn ông này, đây là Diệp Thiên Tường, cũng là một tên con nhà giàu, gia đình mở nhà hàng, bình thường đều chạy Audi A đi học.
Hơn nữa tên này còn là cá mè một lứa với Mã Phi Dương, hai người đều thường xuyên ức hiếp anh.
Diệp Thiên Tường rụt tay về, cười ha hả: “Ồ, đây không phải Trương đại thiếu gia sao! Bao cao su Mã Phi Dương kêu mày đưa cho tao đâu, còn không mau đưa đây?”
Nghe thấy lời của Diệp Thiên Tường, Trương Hàm lập tức siết chặt tay, hiểu ra duyên cớ của chuyện này.
Bọn họ là đang hợp tác trêu đùa mình!
Tất cả đều là do hai người muốn khiến mình mất mặt!
Vì sao!
Vì sao chứ…
“Trần Linh, cô đã quên lời mình từng nói rồi sao? Cô nói muốn đợi đến khi kết hôn… trao bản thân mình cho người mình yêu nhất mà…”
Trương Hàm điên cuồng gào thét, lệ tràn làm nhoè đi đôi mắt.
Trần Linh nghe thấy Trương Hàm nói thế cũng hoảng hốt, nói không chừng bên cạnh bụi có còn có người, nếu đồn ra ngoài đoán chừng danh tiếng của cô ta sẽ mất hết.
“Trương Hàm, đủ rồi!”, Trần Linh quát to: “Tên nghèo khổ như anh không có tư cách dạy dỗ tôi, tôi ở bên anh chịu biết bao nhiêu khổ nhọc, anh không tính à? Tôi muốn đồ trang điểm tốt, túi xách hàng hiệu anh có thể mua sao? Nếu không thể, vậy chia tay đi! Bắt đầu từ bây giờ, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”
“Cô nói gì? Tôi hi sinh cho cô nhiều như vậy! Nhịn đói mua đồ ăn vặt cho cô, đến công trường khiêng gạch mua đồ trang điểm cho cô, cô còn từng nói mình rất thích nữa… Bây giờ, cô lại làm thế với tôi!”
Trương Hàm vô cùng căm hận, mắt cũng đỏ ửng lên.
“Con mẹ nó, đừng có lấy đạo đức ra nói chuyện nữa, ở bên anh chỉ là muốn tìm một cái ATM miễn phí thôi, nhưng cái ATM là anh lại quá không đáng tin, bình thường ăn một bữa cơm cũng phải tính toán chi li từng tí, tôi đã sớm không chịu được rồi!”
“Lời ngon tiếng ngọt có thể xắt ra miếng sao? Lời ngon tiếng ngọt có thể mua được bánh mì sao?”
“Kiếp này anh có thể mua nổi nhà ở thành phố này, cho tôi một gia đình không?”
“Đồ ngu ngốc, tôi thật sự bị mù mới ở bên anh!”
Trần Linh phát tiết ra tất cả bất mãn với Trương Hàm.
Trương Hàm im lặng, anh không tìm thấy lời nào để phản bác cả.
“Vẫn là Thiên Tường của tôi tốt hơn, cái gì cũng chịu mua cho tôi hết”.
Nói xong, Trần Linh thân thiết ôm cổ Diệp Thiên Tường.
“Vậy anh cũng là ATM à?”, Diệp Thiên Tường tức cười nói.
“Sao có thể chứ, em là thật lòng với anh mà, anh đẹp trai như vậy, bỏ tiền ngược cho anh em cũng chịu”.
Trần Linh đỏ mặt, hôn lên môi Diệp Thiên Tường ngay trước mặt Trương Hàm, vênh váo nhìn anh.
“Xin đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, anh cho rằng anh là ai chứ?”
Trương Hàm sững sờ, Trần Linh lúc này chẳng khác gì một người phụ nữ đanh đá cả, còn đâu là bạn gái dịu dàng động lòng người trước kia nữa?.