Ở nơi Tống Dữ Tinh không nhìn thấy, mép Lục Tứ hơi cong lên rồi hạ xuống trong nháy mắt.
Sau đó, hắn đẩy điện thoại ra, mặt không đổi sắc, "Rất khó coi."
"Con trai mặc váy là làm sao, tôi không thích, không cho phép em mặc, có nghe không?" Giọng hắn rất cương quyết, không cho thương lượng.
Xem ra trợ lý Diệp nói đúng, Lục cẩu quả nhiên không thích kiểu như này.
Tống Dữ Tinh bĩu môi, cất điện thoại đi, buồn buồn không vui, "Không mặc thì không mặc, hung dữ thế làm gì."
Không thích đúng không, vậy thì cậu càng muốn mặc, cho Lục cẩu tức chết luôn!
Đêm đó, Tống tiểu thiếu gia trống trong góc phòng, xoẹt xoẹt xoẹt đặt mấy đơn liền, hơn nữa còn thêm tiền để người bán hàng giao hỏa tốc, tối hôm sau đã thấy đến nơi.
Khi nhân viên giao hàng tới bấm chuông, Tống Dữ Tinh đang chơi với Oreo và Dâu Tây Nhỏ, Lục Tứ đi mở cửa.
Nhân viên giao hàng đứng ở cửa lễ phép hỏi: "Xin hỏi, có phải là "Tinh Tinh Cứng Cỏi" đó không?"
"..." Lục Tứ trầm mặc, chưa kịp trả lời thì Tống Dữ Tinh vội vàng vọt tới, "Là tôi, anh đưa đồ cho tôi là được!"
Biểu cảm của nhân viên giao hàng rất đặc sắc, dáng dấp nhỏ nhắn như vậy mà gọi là Tinh Tinh Cứng Cỏi, đúng là phẩm vị có một không hai.
"Được, phiền cậu ký nhận một chút."
Tống Dữ Tinh nhận lấy hàng, nhanh chóng ký tên mình lên trên rồi xé hóa đơn xuống đưa cho nhân viên giao hàng, nói cảm ơn rồi tức tốc ôm bọc đồ chạy lên tầng.
Rất lưu loát.
Để lại Lục Tứ và nhân viên giao hàng đứng nhìn nhau.
Tống Dữ Tinh chạy về phòng cho khách, khóa cửa phòng cực kỳ cẩn thận, còn lấy ghế chặn cửa lại.
Làm xong những việc này, cậu hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ mở hết mấy bọc đồ ra.
Vì kích động mà tay cậu hơi run, cầm chiếc váy bên trong ra, Tống Dữ Tinh nhìn chằm chằm mớ vải rất ít ỏi trong tay, rơi vào trầm tư.
Bây giờ trả hàng thì còn kịp không?
...
Không!
Người đàn ông đích thực thì phải dám chấp nhận thách thức, người đàn ông đích thực thì không thể nói không!
Lục Tứ đã lờ mờ đoán được, nhìn bọc đồ cũng biết là quần áo các loại, Tống cục cưng còn chạy nhanh như vậy, hơn nữa không chỉ có một bọc, tận mấy bọc cơ.
Hóa ra Tống cục cưng dễ tin người như vậy.
Lông mày người đàn ông hơi nhướng lên, trên môi treo một nụ cười không có ý tốt, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Hắn phải giả vờ không biết gì cả.
Từ từ đợi Tống cục cưng cắn câu.
Tống Dữ Tinh chậm chạp vẫn chưa đi ra khỏi phòng cho khách, Lục Tứ đi lên gõ cửa một cái, "Sao vẫn trốn trong phòng thế?"
Tiếng nói mềm nhũn có ý quở trách của thanh niên truyền tới từ đằng sau cánh cửa: "Người ta đang làm bài tập, đừng quấy rầy người ta."
Thực ra, lúc này Tống Dữ Tinh đang đứng trước gương toàn thân, cau mày thật chặt, ánh mắt phức tạp nhìn bản thân đang mặc váy hai dây màu đen ngắn cũn trong gương, tay cũng không biết để vào đâu.
Luôn có cảm giác man mát.
Kỳ quái thật, xấu hổ quá đi mất.
Đờ mờ sao cậu lại phải làm chuyện này!
Bên ngoài, Lục Tứ cười không ra tiếng, không nói gì thêm, xoay người đi về thư phòng.
Nửa giờ sau, Tống Dữ Tinh vẫn chưa ra khỏi phòng.
Lục Tứ ngồi ngay ngắn trong thư phòng, nghiêm túc nhìn văn bản trong máy tính, khi làm việc, người đàn ông nhìn đặc biệt hấp dẫn.
Tuy nhiên, trên thực tế ---
Sao Tống cục cưng còn chưa đi ra, xấu hổ sao? Nếu em ấy không mặc thì phải làm thế nào?
Nếu lát nữa em ấy mặc váy đi ra thì hắn nên phản ứng như thế nào?
Ừm, vẫn nên bình tĩnh dè dặt thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chân rất nhẹ, Lục Tứ thấy căng thẳng trong lòng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh hơn.
Tống Dữ Tinh dừng bước ở cửa thư phòng, nhắm mắt lại hít sâu mấy cái, sau khi làm công tác tư tưởng xong thì cắn răng đẩy cửa đi vào.
"Anh Lục Tứ, anh xem người ta mặc thế này có đẹp không?"
Tống Dữ Tinh nở nụ cười ngọt ngào, xách tà váy xoay một vòng ở cửa.
Lục tổng nhớ kỹ là phải bình tĩnh dè dặt nên mặt không đổi sắc nhìn sang, ánh mắt dừng trên bóng dáng ở cửa rồi không dứt ra được.
Thanh niên mặc một chiếc váy màu đen, vốn có kiểu dáng đơn giản, nhưng ở trên người cậu thì không hề đơn giản chút nào.
Chiếc váy hai dây hoàn toàn phô bày bả vai trắng nõn mượt mà và xương quai xanh xinh đẹp của cậu, ánh đèn lấp lánh càng khiến chúng trở nên chói mắt.
Chiếc váy này vốn đã ngắn, Tống Dữ Tinh dù sao cũng là một người con trai cao đến m, cậu mặc thì lại càng ngắn hơn.
Đôi chân trắng nõn thẳng tắp cứ như vậy đập vào mắt Lục Tứ.
Váy liền thân ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều của Tống Dữ Tinh, cũng hết sức phù hợp với gương mặt tuấn tú điệt lệ của cậu.
Tất cả đều là cám dỗ chí mạng đối với Lục Tứ, khiến hắn không thể rời mắt.
Tống cục cưng mặc váy đúng là có một phong vị khác.
Tống Dữ Tinh hoàn toàn không biết rằng mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Tay chân cậu cứng ngắc không biết đặt ở đâu, trên mặt vẫn trưng một nụ cười ngọt ngào, cậu bước đến gần Lục Tứ hơn.
"Anh ơi, anh không thích ư?"
Người đàn ông vẫn ngồi trên salon, nhếch môi mỏng không nói, chỉ lạnh mặt nhìn cậu, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.
Quả nhiên là không thích, vậy thì nhanh đuổi cậu ra khỏi nhà đi! Nhanh lên nhanh lên, vừa nãy cậu đã thu dọn hành lý xong rồi đó!
Tống Dữ Tinh lại tiến gần hơn rồi đứng ngay trước bàn sách, hai tay chống lên mặt bàn, nghiêng người ghé sát vào người đàn ông đối diện.
"Sao anh không nói gì?" Con ngươi màu hổ phách của cậu ngậm nụ cười xinh đẹp.
Nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, Lục Tứ không tự chủ được mà nuốt nước miếng, biểu cảm có vẻ không ổn lắm.
Hắn cau mày không vui, "Hôm qua tôi đã nói rồi mà, không cho phép em mặc cái này."
Tống Dữ Tinh khiêu khích nhếch môi với hắn, "Em không chỉ mặc mỗi cái này, còn mua rất nhiều, ngày nào cũng phải mặc một bộ khác nhau."
"Nếu anh không muốn nhìn thấy thì có thể đuổi em ra ngoài."
Ánh mắt của Lục Tứ tối đi, "Không nghe lời?"
Tống Dữ Tinh đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, sao cậu lại có cảm giác mình đang là con mồi trong tay thợ săn vậy.
Mà người thợ săn kia, dĩ nhiên là người đàn ông ngồi trước mặt cậu đây.
"Nếu vậy.." Lục Tứ ngừng một lát.
Thì đuổi cậu ra ngoài! Tống Dữ Tinh thầm trả lời.
"Phải trừng phạt Tống cục cưng nhà ta một chút thôi." Người đàn ông vừa nói vừa đẩy ghế, đứng lên.
Tống Dữ Tinh: "???"
Trừng phạt gì cơ? Sao không giống như dự tính của cậu?
Không để Tống Dữ Tinh suy nghĩ nhiều, người đàn ông đã đi tới bên cạnh cậu, thân hình cao lớn như che khuất lấy cậu.
Thấy tình hình không ổn, cậu vội vàng lùi về sau hai bước.
Tống Dữ Tinh lùi thì Lục Tứ tiến, đồng thời đưa tay nắm chặt lấy vòng eo đang bị bao phủ bởi lớp vải mỏng màu đen kia.
"Anh...!Anh muốn làm gì?!"
"Chờ chút sẽ biết." Lục Tứ nhếch môi cười đầy ý xấu, bấu eo Tống Dữ Tinh, đẩy cậu lại chỗ bàn sách cho đến khi lưng cậu áp xuống mặt bàn, không thể dịch đi đâu được nữa.
Tống Dữ Tinh chống tay lên bàn, phần lưng bị đặt trên mặt bàn cứng rắn, cậu khẩn trương nhìn người đàn ông trước mặt đang cường thế vây mình trong lòng.
"Anh..."
Chữ đầu tiên vừa rời khỏi miệng, Lục Tứ đột nhiên giữ eo cậu, dễ dàng đặt cậu ngồi lên mặt bàn rồi giữ lấy gáy cậu, không nói gì, chỉ cúi đầu mút đôi môi mềm mại, ngăn chặn lời nói của cậu.
"Ư..."
Chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn không có trong kế hoạch của Tống Dữ Tinh.
Lục Tứ không những không đuổi cậu ra ngoài mà còn ôm cậu về phòng.
Sau đó...!Dày vò đến rạng sáng.
Tống Dữ Tinh cảm thấy mình bị lừa, không, rõ ràng cậu bị lừa!
Hơn nữa bị lừa rất nặng, đến nỗi dâng luôn thân thể cho người ta.
Đờ mờ, Lục Tứ đúng là đồ khốn kiếp.
Chờ đến khi Tống Dữ Tinh tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng.
Cậu như một phế nhân không thể tự lo liệu cuộc sống, chống giường ngồi dậy đầy khó khăn, cảm thấy rất đau eo mỏi lưng.
Trong đầu cậu không khỏi hiện hình những hình ảnh tối hôm qua, cậu không nhịn được mà cắn răng chửi Lục Tứ, nhưng vành tai lại hơi nóng lên.
Tên Lục Tứ biến thái này lại bắt cậu mặc mấy cái váy kia, mỗi cái một lần!
Xấu hổ, quá xấu hổ.
Bây giờ cậu thấy hối hận, vô cùng hối hận.
Cậu không nên mua thứ đồ này, càng không nên tin lời trợ lý Diệp, đây là cấp dưới của Lục Tứ cơ mà.
Mịa, cậu đúng là đồ đần!
Lục Tứ vừa đi vào đã thấy thanh niên đang ngồi xoa eo trên giường, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, lại còn đang nhỏ giọng chửi hắn.
Thấy hắn tiến vào, Tống Dữ Tinh lập tức cầm gối ném vào mặt hắn rồi trừng đôi mắt xinh đẹp tròn xoe.
"Có phải anh đã biết trước không hả!"
"Biết gì chứ?" Lục Tứ vô tội xua tay nhưng bên mép lại treo thêm nụ cười nghiền ngẫm, hắn đi tới giường, cúi người đối mặt với Tống Dữ Tinh, "Sao bây giờ không giả vờ nữa hả, Tống Kiều Kiều?"
Tống Dữ Tinh: "Cút!"
Nghĩ đến những hành vi ngu xuẩn của mình mấy ngày nay, Tống Dữ Tinh ngượng đến mức chỉ muốn chui vào cái lỗ nẻ nào đó để trốn.
Lục Tứ biết tất cả, chắc chắn bây giờ đang cười nhạo cậu.
"Đừng nóng như vậy." Lục Tứ đưa tay xoa đầu cậu đầy yêu chiều rồi lại ôm hông cậu, "Eo còn đau không, anh Lục Tứ xoa xoa giúp em."
Mặt Tống Dữ Tinh lại bắt đầu nóng lên, nửa vì xấu hổ nửa vì tức giận, nhưng cậu cũng quên đẩy tay người đàn ông ra.
Lục Tứ vừa xoa bóp nhẹ nhàng cho cậu vừa nâng một tay lên chạm vào đuôi mắt ửng đỏ của đối phương, nói rất tự nhiên: "Mắt vẫn còn sưng, sao hôm qua lại khóc nhiều vậy chứ."
"Không phải tại anh à!"
Tống Dữ Tinh dùng sức gạt tay hắn ra rồi chui vào chăn, trùm chăn kín người.
"Cút ra ngoài!"
Lục Tứ nhìn chăn bị gồ lên một khối, im lặng cười một tiếng.
Tống Kiều Kiều dỗi rồi..