Thiếu Gia Thì Sao???... Tôi Sợ Cậu Chắc...

chương 13: "oan gia ngõ hẹp"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mới đó mà đã một tuần trôi qua. Tụi nó cũng đã bắt đầu quen với môi trường học tập mới. Kể từ cái ngày đầu tiên khi bước chân vào lớp học, cái ngày mà nó hạ gục bà “ chằng “ nó càng nhận được sự “yêu quý “ và “ kính nể “ của tập thể chuyên Anh. Nó nhanh chóng được lòng “ thiên hạ “ và trở thành “ chị đại “ của lớp_ đầu sỏ bày ra mấy trò quậy phá giáo viên trong trường...

_______Sáng thứ _______

Tụi nó đang ngồi ăn tại căn tin trường thì...

- “ Oaaaa... đẹp trai quá !!! “

- “ Đúng là đẹp trai thiệt nha !!! “

- “ Sao hôm nay mấy ảnh lại xuống căn tin vậy ? “

- “ Phải đó, rất là hiếm nha !!! “

- “ Mau... mau chụp hình đi !!! “

-$¥€£^÷€((¥¥@%&

- “ Pla... pla... “ @@

( Mấy má ni mê trai quá :))) )

- “ Này Hân, có chuyện gì mà náo nhiệt vậy ??? “

Anh vừa khều tay nó, vừa quay đầu lại nhìn về phía đám đông. Cả bọn cũng vô thức nhìn theo, chỉ có con người nào đó mặt lạnh không quan tâm đang cắm cúi ăn ngấu, ăn nghiếng. Nó đáp mà không nhìn lên.

- “ Tao không biết, cũng không quan tâm mấy, ăn đi, thức ăn nguội không ngon đâu “

Anh trề môi một cái “ xì “ một tiếng rõ dài nhìn cả bọn hất mặt

- “ Tụi mày không tò mò à, hay là mày đi xem thử có chuyện gì đi Huy “

- “ Sao lại là tao, tụi mày có chân có tay tự đi mà xem đi, sai cái gì “

Huy làu bàu

- “ Ơ hay cái thằng này, mày là thằng con trai duy nhất ở đây, mày không đi ai đi, không lẽ con gái tụi tao phải đi à? “

Châu nhướng mày cãi lại ( khổ chưa cái cô ni nói chuyện với anh trai mà như nói với con vậy ^^ )

- “ Dĩ nhiên rồi, tụi bây con gái phải đi “

Huy trả treo

- “ Bây giờ mày có đi xem cho tụi bà không “

Châu với Anh đập bàn nghiếng răng nói làm Huy toát mồ hôi lạnh ( Hai con người ni không ế mới lạ, dữ như vậy ai mà ưng ^^ )

- “ Dạ em đi @@ “

Huy méo máo đến tội nghiệp... Còn hai đứa kia thì nhìn nhau đắc chí

_____p sau _____

Cha Huy mãi không thấy tăm hơi còn đám đông thì di chuyển đến trước bàn tụi nó.

Châu khều khều tay Anh mà mắt cứ mãi nhìn một phía, thấy lạ Anh nhìn theo và suýt phun hết thức ăn trong miệng. Thư cũng ngước lên nhìn và cô đã hiểu ra lí do khiến hai nàng kia đơ cảm xúc như vậy. Trước mặt họ bây giờ là ba chàng trai đẹp như tạc tượng, xung quanh là đám con gái hò hét la ó om sòm. Cô liếc nhìn Hân, nó vẫn cắm cúi ăn không màng thế sự.

- “ Cộc... cộc... cộc “

Nhật đưa tay gõ bàn. Ba đứa co gái nhìn nhau khó hiểu ,rồi nhìn sang nó

Nó vẫn ăn...

Nhật đưa ngón tay ra hiệu cho đám con gái yên lặng.

~~~~Vài phút sau~~~~

Nó vẫn ăn ngon lành @@. Mặt Bảo đã đen thui từ lúc nào. Cậu không thể nhẫn nại thêm nữa...

- “ RẦMMMM... “

Cậu tức giận đập tay lên bàn ăn. Tất cả mọi người giật mình vì hành động không tưởng của cậu, nhìn nhau khó hiểu...

- “ Con nhỏ kia...”

Cậu nhìn nó trừng trừng nói như hét lên, không gian bỗng trở nên yên lặng. Anh định lên tiếng hỏi, bất chợt...

Nó đặt đũa xuống bàn, vớ lấy giấy lau miệng, nhìn Châu nói :

- “ Dạo này “ruồi nhặng” ở đâu ra mà lắm thế nhỉ, đến ăn mà cũng không được yên. Mất ngon rồi , không ăn nữa. Tao đi trước “

Nói rồi nó đứng dậy, xách balo đi thẳng. Ai thấy nó cũng tránh đường. Đám đông bắt đầu xôn xao.

“ Ruồi nhặng “. Cô ta dám nói mình là “ ruồi nhặng “. Bảo chạy theo kéo tay nó lại, nói như nghiếng răng

- “ Cô bảo ai ruồi nhặng ??? “

Nó vùng tay ra khỏi tay cậu. Kình mắt cậu một cái rồi quay lưng bỏ đi

Máu nóng xộc lên tới tận não. Cậu chụp tay nó lại lần nữa, lần này cậu hơi dùng sức khiến nó phải kêu lên

- “ A... Bỏ ra , anh làm tôi đau đấy. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. “

Bảo buông lỏng tay. Nó xoa tay nhăn mặt.

- “ Anh làm cái gì vậy ? “

- “ Cô nói rõ đi, cô nói ai ruồi nhặng ? “

- “ Tôi nói phong long thôi, có kêu tên anh ra mà nói không, nhột cái nỗi gì ? “

- “ Cô... Rõ ràng là có ý nói tôi mà ? “

- “ Anh nghĩ vậy à, đừng có mà suy bụng ta ra bụng người nha! “

- “ Cô... “

Bảo cứng họng không nói lại được, nảy giờ trước mặt cậu là một thằng con trai thì cậu cho ăn đấm đến chết rồi. Tức thật, xưa giờ cậu không đánh con gái, nếu không cô xong đời từ lâu.

- “ Nhìn gì mà nhìn, muốn đánh tôi hả, nè đánh đi... “

Nó vênh mặt nhìn cậu

- “ Cô... “

Cậu giơ tay lên rồi bất lực buông xuống

- “ Xem như anh còn chút lương tâm “

- “ ... “

- “ Sao, bây giờ tôi đi được chưa? Chào anh nhé!!! “

Nó mỉm cười vừa đi vừa huýt sáo. Cả bọn nhanh chóng đi theo nó...

- “ Rầm... xoảngg... “

Cậu tức giận hất tung bàn ăn. “ Con nhỏ đáng ghét ! “

Quốc Nhật và Minh Trí vỗ vai an ủi cậu. Trí lên tiếng

- “ Kệ đi, mày chấp con gái làm gì ! Về lớp thôi “

- “ Cô ta làm tao mất mặt như vậy, bỏ qua cho cô ta à, không bao giờ nhé! “

- “ Haha, không ngờ mày lại bị con nhỏ đó xỏ mũi lần nữa “

Nhật cười ha hả nói

Bảo mặt đen thui quay qua nhìn khiến cậu ta im bặt.

- “ Mày còn nói nữa, tao lóc thịt mày đấy, thằng quỷ “

- “... “

- “ Thôi thôi tao can, về lớp đi “

Trí lắc đầu ngán ngẩm nhìn hai cậu bạn. Phải nói trong ba người, Trí là người trưởng thành nhất nên cũng không mấy xa lạ với việc cậu chính là người chuyên đi ngăn cản các cuộc chiến tranh của hai cậu kia.Ba cậu nhanh chóng về lớp... riêng người nào đó vẫn hậm hực mãi không thôi...

Hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio