Lâu quá mới đăng tiếp thật lòng xin lỗi mọi người lắm. Vào năm học mới chắc chẳng còn thời gian để đăng thường xuyên nên mình sẽ cố ra một chương vào chủ nhật hàng tuần. Cuối cùng cảm ơn mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ mình.
Tử Nguyệt mất hẳn một tuần để vật lộn với kì kiểm tra chất lượng của trường Quang Vân. Vừa kiểm tra xong là nó cảm thấy cả cơ thể bị rút hết năng lượng nên nằm ì trong phòng suốt hai ngày nghỉ, đến chiều mới dậy đi làm. Đến ngày công bố kết quả, học sinh cả trường lao xao cả lên, kéo nhau chen chút dưới bảng thông báo để xem. Tử Nguyệt cũng bị Lâm Nhất lôi theo. Nó mệt mỏi nói với cậu:
- Cậu đường nào chẳng đứng thứ nhất, hà cơ gì phải chen lấn cho mệt vậy?
Cậu chàng dùng khuôn mặt nghiêm túc giảng dạy nó:
- Cậu nói thế là không được.Đây chính là một trong những trải nghiệm tuổi học trò không thể bỏ qua. Cảm giác hồi hộp chờ đợi kết quả mới tuyệt vời làm sao!
Tử Nguyệt nhìn khuôn mặt rạng ngời của Lâm Nhất rồi lại liếc nhìn khuôn mặt lo lắng xung quanh. Một chút cũng không thấy cậu ta hồi hộp chỗ nào. Lâm Nhất túm lấy tay Tử Nguyệt không có sức sốngn không muốn chen lấn, chen vào dòng người. Khổ cực và bị dày vò một lúc, hai người đã chiếm được một vị trí có thể xem rõ kết quả. Nhìn cái tên Lâm Nhất đứng đầu danh sách học sinh năm nhất, Tử Nguyệt cũng phối hợp với gương mặt chờ được khen thưởng của cậu ta, nói ra một cậu mà giáo viên hay nói:
- Cậu làm tốt lắm. Lần sau hãy cố giữ vững và phát huy thêm nữa.
- Đương nhiên rồi! - Lâm Nhất đắc ý nói. Sau đó cậu dò tiếp tiếp trên danh sách. - A, Tử Nhật. Cậu bị tụt hạng rồi này. Hạng bảy lận đó.
- Hả? Cái gì? - Tử Nguyệt lúc này mới giật mình tỉnh táo nhìn bảng kết quả, thật này, nó tụt hai hạng...
- Tại cậu khi ôn tập không tập trung đó. Đầu óc toàn để trên trời.
Tử Nguyệt nhìn tên mình. Ai, trong quá trình ôn tập nó còn nhớ đến phải chuyện kinh dị nữa nên khó tập trung. Truyện kinh dị đó đương nhiên là sự thân thiết ngoài ý muốn với Lam Thiên rồi. Trong đầu toàn những hình ảnh đó khiến nó không tập trung được. Và mỗi lần nhớ lại là tim lại đập nhanh không biết vì sao, một dòng máu nóng xông lên mặt.
- Tử Nhật! Mặt cậu đỏ lắm đó. Không cần phải tức giận vậy đâu. Đây dù sao cũng là kiểm tra chất lượng thôi, cậu còn có thể lấy lại vị trí trong kì thi cuối kỳ mà. Kỳ thi ấy mới quan trọng. - Lâm Nhất tưởng nó tức giận đến đỏ cả mặt nên vỗ vai nó an ủi.
Tử Nguyệt nghẹn lời. Nó thế mà lại nhớ lại chuyện kia. Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng bàn tàn đầy ngưỡng mộ.
- Anh Lam Thiên lại đứng nhất năm hai kia. Ghê thật đó. Rõ ràng là công việc của anh ấy rất bận rộn.
- Tớ tưởng ảnh không tham gia chứ? Không phải đợt kiểm tra này do hội kỉ luật phụ trách sao?
- Đúng là do hội kỉ luật phụ trách nhưng đề là do các giáo viên trong trường thảo luận đưa ra, thậm chí họ còn tham khảo các bài thi đại học của các trường nổi tiếng. Hội kỉ luật chỉ có trách nhiệm bảo mật đề thôi.
- Ôi dào. Hàn Lam Thiên vốn là người thừa kế của tập đoàn BS, vượt trội hơn người là lẽ đương nhiên.
- Vị trí của năm hai cũng không thay đổi mấy nhỉ? Mười vị trí đầu hết năm vị trí của hội kỉ luật, còn bốn vị trí của hội trưởng câu lạc bộ. Tớ tưởng các anh ấy chỉ lo dồn tâm trí chuẩn bị cho đợt Đại hội sắp tới chứ?
- Cho nên mới nói họ toàn quái vật.
Tử Nguyệt nghe thấy không khỏi ngạc nhiên. Nó mới quan sát bảng xếp hạng của năm hai. Quả thật là như vậy. Nó không nghĩ họ tuyệt như thế, nhìn điểm số bên cạnh xem, gần như là tuyệt đối, Lam Thiên là tuyệt đối luôn. Nhìn lại bản thân, nó thế mà lại để tụt hạng. Thật xấu hổ quá đi!
- Cậu sao thế? - Lâm Nhất thấy nó che mặt nhăn nhó hỏi.
Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt vô tội của cậu. Bên cạnh nó cũng có một tên ngàn năm đứng nhất đây, cảm thấy bản thân thật nhỏ bé trong đám người xuất sắc này. Tử Nguyệt bị đả kích nặng nề. Nó lủi thủi bước đi với một mảng u ám trên đầu, bỏ ngoài tai tiếng gọi của Lâm Nhất đằng sau.
Trong phòng Hội kỉ luật. Lam Thiên và nhóm Cao Văn xem kết quả thi của thành viên các câu lạc bộ. Mạc Tư và Mạc Ninh gật gù không thôi. Kết quả vậy mà cao hơn những gì họ nghĩ nhiều.
- Haizz, họ chắc chắn không tụt hạng đâu. Chúng ta xem chi cho mệt chứ? - Diệc Phàm nằm ườn ra bàn nói.
- Ai biết được chứ? Thôi phàn nàn và xem tiếp đi, cậu ấm à. - Cao Văn cầm một tập hồ sơ đánh nhẹ vào đầu cậu nói.
Diệc Phàm u oán nhìn cậu, há miệng một cái túm lấy tay Cao Văn cắn tới. Cao Văn giãy tay kêu lên một tiếng. Hai người rơi vào tình trạng người cố cứu cánh tay bị cắn, người cắm chặt răng vào tay người kia không buông. Mạc Tư và Mạc Ninh ngồi bên xem còn hứng thú vỗ tay vài cái như đang xem xiếc. Lam Thiên cũng mặc kệ họ vui đùa, chăm chú làm việc của mình. Tay lật qua một trang giấy nữa, nhìn cái tên "Hoàng Tử Nhật", rồi lại nhìn kết quả thi. Lông mày cậu cau nhẹ, sao lại tụt hạng rồi? Xảy ra vấn đề gì sao?
- Có vấn đề gì sao? - Cao Văn cuối cùng thoát khỏi hàm răng của Diệc Phàm, vừa xoa xoa tay vừa hỏi. Cậu thấy Lam Thiên dừng lại ở một trang giấy khá lâu.
- Hoàng Tử Nhật tụt hạng. - Lam Thiên nói.
- Hả? Cậu ta sao? Bình thường thấy chăm chỉ lắm mà? - Mạc Tư khó hiểu hỏi.
- A, dạo gần đây thấy cậu ta hơi lạ đó. Tớ thỉnh thoảng còn thấy cậu ấy ngồi thẩn thơ, mặt rất biểu cảm đó. Đột nhiên mặt cậu ta đỏ lên, sau đó lại ôm đầu lắc kịch liệt, rồi sau đó lại nhăn mặt, rồi lại thể hiện vẻ mặt quyết tâm muốn làm cái gì đó! - Diệc Phàm hứng trí nói. Nhìn vậy thú vị ghê luôn.
- Không lẽ cậu ta đang muốn tỏ tình. - Mạc Ninh xoa cằm nói.
- Sao cậu lại nghĩ vậy? - Diệc Phàm hỏi.
- Đương nhiên là dựa vào biểu hiện của cậu ta rồi. - Mạc Tư gác tay lên vai Mạc Ninh nói. Hai cậu cùng chung suy nghĩ đó. - Thẩn thờ này, rồi đỏ mặt này chắc chắn là đang nghĩ tới người trong mộng. Sau đó lắc đầu rồi lại có vẻ mặt quyết tâm nhất định là sắp tỏ tình với người ta rồi.
- Cậu có vẻ kinh nghiệm ghê nhỉ?- Diệc Phàm ngưỡng mộ nói.
- Kinh nghiệm của một tên suốt mười tám năm chưa có mảnh tình vắt vai. - Cao Văn khinh bỉ nói.
- Là do không có người hợp thôi chứ bộ. - Mạc Tư phồng má nói.
- Mà vấn đề ở đây là đối tượng của cậu ta. Cậu ta trước đây đã từ chối tình yêu của cô nàng đẹp nhất khối. Không biết cô gái như thế nào lại được cậu ta yêu mến chứ? - Mạc Ninh xoa cằm tò mò hỏi.
- Dáng vóc cậu ta như thế khó có bạn gái lắm đó. - Mạc Tư xoa cằm cười.
- Hừm. Vậy nếu không phải là con gái thì sao? - Diệc Phàm nói.
Ba chàng trai giật mình nhìn cậu. Lam Thiên cũng hơi ngẩng đầu nghe ngóng. Diệc Phàm nói tiếp:
- Ở trường cậu ta như hình với bóng với Lâm Nhất, hai người họ còn chung một phòng, vô cùng thân thiết đó. Rất đáng nghi. - Diệc Phàm gật gù nói.
- Cậu lại xem sách gì nữa đúng không? Về phóng lôi ra vứt hết cho tớ. - Cao Văn cóc đầu Diệc Phàm nghiêm nghị nói.
- Sao phải vứt? Tớ thấy hay mà. Mấy bạn nữ trong lớp cho tớ mượn đó. Họ nói tớ cần được bổ sung thêm kiến thức về một thế giới mới.
- Cậu không cần biết thêm kiến thức đó đâu.
Lam Thiên vừa nghe lời Diệc Phàm nói xong liền lâm vào trầm tư. Cậu bất giác nhớ đến hình ảnh Tử Nhật làm nũng với Lâm Nhất mà mình vô tình thấy được. Không lẽ... đúng vậy sao?
- Chúng ta sẽ đi tập huấn sao? - Lâm Nhất ngạc nhiên hỏi Cố Hoành.
Cố Hoành chấp tay sau lưng gật đầu khẳng định.
- Trước đó em chưa từng nghe đến... - Lâm Nhất gãi gãi đầu. Sao cậu chưa nghe thấy cái chuyện tập huấn này nhỉ?
- Nó chỉ mới có ba năm nay thôi. Đây là quyết định của Lam Thiên. Cậu ta nói đi tập huấn để mọi người có thể tập trung tinh thần cho Đại hội. Thời gian là hai tuần, các cậu không cần đi học. Đương nhiên chỉ có các thành viên nằm trong danh sách chính thức trong Đại hội sắp tới. Ba thành viên năm ba, ba thành viên năm hai và bốn thành viên năm nhất. Các thành viên năm hai và năm ba chẳng còn xa lạ với chuyện này nên hôm nay tôi chỉ gọi riêng bốn người các cậu để thông báo. Ngày kia sẽ khởi hành. Các cậu cứ từ từ chuẩn bị. Mà nếu không muốn đi thì trực tiếp báo với Lam Thiên nhá. Cậu ấy đồng ý thì khỏi đi. Dù sao đi chuyến này cũng khá khó khăn. Chỉ sợ các cậu một đi không trở lại. - Cố Hoành nói bằng vẻ mặt thản nhiên xong liền vẫy tay đi.
Ngoài Tử Nguyệt và Lâm Nhất thì còn hai thành viên năm nhất nữa cũng có thành tích xuất sắc. Hai người họ trước hoạt động này vô cùng hứng thú bàn tán. Còn Tử Nguyệt lo lắng. Đi những hai tuần đồng nghĩa nó phải nghỉ làm hai tuần. Tháng này lại là thời gian đông khách của quán, sao mà xin nghỉ đây?
- Lâm Nhất, cậu giúp tớ đi xin với kí túc xá trưởng được không?
- Cậu không muốn đi? Tại sao? - Lâm Nhất không hiểu, đây thực sự là cơ hội tốt để nâng cao kỹ thuật mà.
- Nếu nghỉ làm lâu như vậy tớ sợ sẽ mất việc mất. Tập luyện thì ở đâu mà chẳng được.
- Vậy cậu trức tiếp nói với anh ấy đi.
- khụ. Tớ gần đây vừa mới đắc tội anh ta, không dám đến nên mới nhờ cậu. Cậu là bạn của tớ nên nhất định phải giúp tớ chứ! - Tử Nguyệt hắng giọng nói. Tay vỗ bộp bộp lên lưng Lâm Nhất.
- Thôi được rồi. Nếu cậu đã lỡ đắc tội anh ấy vẫn là nên tránh gặp mặt. - Lâm Nhất gật đầu nói.
Tử Nguyệt thở phào. Hi vọng sẽ xin được.