Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn BS, Lam Thiên ngồi trên ghế salon, giúp ba mình xử lý văn kiện để dồn mấy ngày. Làm xong phần của mình, Lam Thiên duỗi người một cái, báo cáo với ba mình vẫn còn chôn đầu sau chồng văn kiện:
- Con làm xong rồi!
- Làm tốt lắm! - Giang Thiên vừa ký văn kiện vừa nói. Chợt nhớ tới chuyện quan trọng, ông ngẩng đầu lên, nghiêm túc dặn dò con trai. - Con không được nói với mẹ là ba gọi con đến đây đâu đó!
Lam Thiên buồn cười gật đầu. Nếu không phải thấy ba đáng thương quá cậu cũng không đến đâu.
- Vậy, con về đây.
- Khoan đã! - Giang Thiên gọi cậu lại. - Vài ngày nữa cuộc đấu thầu sắp diễn ra, con nhớ cẩn thận.
Lam Thiên gật đầu. Cuộc đấu thầu này không lớn lắm nhưng nó là một cuộc chiến giữa BS với tập đoàn Cố thị. Nghĩ tới Cố gia, Lam Thiên lại thấy khó chịu. Chuyện mẹ gặp nguy hiểm năm đó, ít nhiều cũng dính dáng đến họ, nếu không phải họ xử lý quá sạch sẽ... Cố gia xuất thân từ hắc đạo, mặc dù bây giờ khua chiêng gõ trống tẩy trắng như bên trong vẫn dựa vào thế lực hắc đạo, để có thể phát triển gần như ngang hàng với BS như hiện tại, không có chuyện xấu gì họ không làm. Dù vậy, họ vẫn kém BS một bậc, mấy tháng trước, bên đó tuyên bố sẽ đánh bại BS trong cuộc đấu thầu tới, đó là một cuộc chiến danh dự, nếu BS thua không chỉ mất đi danh tiếng còn mất đi địa vị trong giới kinh doanh, còn Cố gia sẽ một bước lên mây. Vốn dĩ, chuyện này ba cậu cũng không để ý lắm, ông tin rằng với thực lực của BS, Cố gia nằm mơ thêm một trăm năm nữa hẳn tính. Cũng may nhờ có Cố Hoành, cậu và ba mới biết được Cố gia lấy từ đâu ra nhiều tự tin như thế. Họ muốn dùng chiêu cũ, muốn bắt cậu để uy hiếp ba từ bỏ cuộc đấu thầu. Một vì cậu là con trai của chủ tịch, hai vì cậu là người thừa kế tương lai. Trong số con cháu cùng hệ của Hàn gia, Lam Thiên chính là người xuất sắc nhất, đã định sẽ thừa kế tập đoàn, người bên ngoài đều biết rõ chuyện này. Một khi cậu xảy ra chuyện, không chỉ đả kích tinh thần của ba mẹ mà còn ảnh hưởng rất nhiều đến Hàn gia. Hàn gia thế lực hùng hậu lại không bảo vệ được một người thừa kế sẽ biến thành trò cười cho người khác đàm tiếu. Sẽ có người thương cảm nếu cậu xảy ra chuyện sao? Giới thượng lưu chính là đạp lên nhau mà đi, họ mừng còn không kịp chứ ở đó mà đồng cảm. Vì vậy, Lam Thiên cần phải thận trọng, bảo vệ tốt chính mình. Lam Thiên cũng chẳng phải quả hồng mềm họ muốn chọc thế nào thì chọc, có điều, cậu vẫn lo lắng họ giở trò bỉ ổi. Cùng chung suy nghĩ đó, cả ba và mẹ đều rất lo lắng cho cậu, ba muốn phải thêm vệ sĩ cho cậu, có điều Lam Thiên từ chối. Mưu kế của Cố gia là họ nhờ Cố Hoành mới biết được, nếu bây giờ cậu tăng cao phòng vệ, họ nhất định sẽ nghi ngờ, từ đó liên lụy đến Cố Hoành, sau đó sẽ bày ra quỷ kế gì, không ai biết được.
- Con có suy tính. Ba yên tâm. - Lam Thiên gật đầu nói.
- Ba không có lo. Con nghĩ mình là con của ai hả? - Giang Thiên nhướng nhướng mày nói.
- Đúng là mẹ con rất lợi hại. - Lam Thiên cố tình hiểu sai ý của ông.
Giang Thiên bĩu môi, bất mãn phất tay đuổi người:
- Cút đi! Con với chả cái.
Lam Thiên không để ý tâm tình của ông, lấy áo khoác mặc vào, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ra tới sảnh công ty, cậu thấy Cao Văn và Cố Hoành đứng đợi. Cố Hoành vui vẻ phất phất tay với cậu. Lam Thiên bước tới, nhướng mày hỏi:
- Sao các cậu không vào trong?
- Bọn tớ cũng muốn vào trong lắm... khổ nỗi vừa tới lại chạm mặt chú Kiến Hàm ở sảnh, Diệc Phàm bị chú ấy tha đi, còn Cao Văn... cậu ta không dám vào... tớ thấy cậu ta đáng thương quá, mở lòng từ bi đứng ở đây đợi cùng...
Cao Văn đen mặt đạp vào lưng cái người đang ba hoa chích chòe.
- Đừng để ý cậu ta. Chuyện cậu nói, bọn tớ làm xong rồi.
- Thuận lợi vậy sao? - Lam Thiên nhíu mày hỏi.
Cố Hoành xoa xoa lưng đâu, nháy mắt nói:
- Mấy người đệ khống dễ bảo lắm. Với cả... chuyện này cũng có lợi cho anh ấy.
- Cảm ơn các cậu.
- Tập văn kiện thỏa thuận, Diệc Phàm cầm đưa cho chú Kiến Hàm rồi, trong đó còn kèm theo nhiều thứ nữa. - Cao Văn nhếch miệng cười gian.
Lam Thiên ngầm hiểu ý cậu nói. Chuyện này, bọn họ đúng là xử lý ổn thỏa, hy vọng không xảy ra biến cố gì. Tập văn kiện kia, đưa cho chú Kiến Hàm chính là đưa đúng người, dạo gần đây, chú ấy tâm trạng không được tốt lắm, giận chó đánh mèo ai mà biết được.
- Tớ bỏ cả một buổi chiều theo giúp các cậu, có phải nên đãi tớ cái gì không? - Cố Hoành xoa xoa bụng nói.
Lam Thiên định nói thì Cao Văn cắt ngang, mỉm cười chân thành:
- Được. Cậu muốn ăn cái gì, cho dù nhà hàng năm sao tớ cũng có thể đãi cậu.
- Thật sao? Cao Văn, khi nào cậu hào phóng như thế mà tớ không biết? - Cố Hoành đẩy đẩy tay Cao Văn hỏi. Tên này keo kiệt thì mồ, không phải Diệc Phàm không chịu chi.
- Vì cậu là công thần thôi! - Cao Văn thản nhiên nói.
- Được. Cậu đã nói rồi phải giữ lấy lời! Tới nhà hàng Tây năm sao!
Cố Hoành hào hứng dẫn đầu. Lam Thiên và Cao Văn theo sau. Khác với Cố Hoành, Lam Thiên nhận ra được khi nào Cao Văn thật tâm, khi nào lừa gạt người khác. Biểu hiện càng tự nhiên chứng tỏ đang diễn.
- Cậu định làm gì?
- Đừng hỏi như vậy chứ! Tớ không bao giờ để bản thân chịu thiệt, nhà hàng cậu ta chọn, tiền... tiền quỹ tháng sau của câu lạc bộ Kendo... có thể dùng trước. Còn về phần, lấy tiền ở đâu đắp vào... đó đâu phải chuyện của tớ. Lam Thiên, hôm nay nhớ ăn nhiều vào!
- Cậu... thật là...
Cố Hoành không biết âm mưu của Cao Văn, ăn một bữa no nê, sảng khoái bước ra khỏi nhà hàng.
- Tiền quỹ hai tháng... chậc, cậu ta bị bỏ đói sao. - Cao Văn cất bóp tiền vào túi, tặc lưỡi nói.
Lam Thiên đi bên cạnh vờ như không nghe thấy gì. Không ngờ có một ngày cậu cũng hùa theo Cao Văn.
Cố Hoành đang đi tản bộ tiêu thực, bỗng thấy có người quen, dừng lại giơ tay chắn bớt ánh sáng, nhìn sang bên kia đường.
- Đó không phải Tử Lẫm và Tử Nguyệt sao? Còn có cả Diệp Hoa nữa.
Cao Văn và Lam Thiên cũng nhìn sang. Không đợi bọn họ lên tiếng, Diệp Hoa bên kia đã nhiệt tình vẫy gọi:
- Anh Lam Thiên! Mau qua đây! Mau qua đây!
Ba người Lam Thiên nhìn đường rồi từ từ bước qua. Lam Thiên vừa chạm chân lên vỉa hè, Diệp Hoa đã nhào tới, dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu:
- Anh Lam Thiên, cho em vay một cái thẻ đi!
- Lí do?
- Mẹ khóa mất thẻ của em rồi! - Diệp Hoa buồn rầu nói.
Khóa mới là đúng đó! Tử Lẫm từ lúc tan học đã theo cô đi dạo phố, nhìn cô mua biết bao nhiêu đồ... sau khi gặp Tử Nguyệt, ăn một bữa, cô nàng lại nổi hứng kéo hai người đi mua sắm, lúc đó mới biết là thẻ vừa bị khóa. Tử Lẫm tạ ơn mẹ Diệp Hoa - cô Tịnh Đan hàng ngàn lần. Để Diệp Hoa mua thêm đồ nữa, cậu chẳng còn tay đâu mà xách. Rõ ràng cô Tịnh Đan và chú Đan Bảo sống tiết kiệm, không tiêu phí lung tung, sinh Diệp Hoa ra, cô nàng ngoài chút khí khái quân nhân giống ba thì cái tính thích mua đồ lung tung không biết giống ai.
- Không được. - Lam Thiên không phải người dung túng em mình. Nếu mẹ Diệp Hoa đã khóa thẻ, cậu không nên đưa thẻ khác cho cô.
Đầu óc Diệp Hoa chuyển một vòng, mắt vô tình nhìn qua Tử Nguyệt, đầu liền lóe sáng lên. Cô kéo tay Lam Thiên, ghé tai cậu thì thầm.
- Anh không muốn thấy Tử Nguyệt mặc đồ con gái sao? Cậu ấy mặc đồ con trai đã dễ thương như vậy... mặc đồ con gái... chậc...
Cách nói lấp lửng này quả nhiên có hiệu quả. Ánh mắt Lam Thiên dừng lại trên người Tử Nguyệt, đầu óc vốn không tưởng tượng nhiều giờ xuất hiện thêm mấy hình ảnh xa lạ.
Diệp Hoa tất nhiên phát hiện được biến hóa của cậu, trong lòng cười đắc ý, bên ngoài tiếp tục dụ dỗ:
- Em tính đến trung tâm mua sắm, mua tặng cậu ấy mấy bộ... Tử Nguyệt chắc sẽ không từ chối. Đến lúc đó, cậu ấy phải thử đồ. Yên tâm, em sẽ chọn cho cậu ấy mấy bộ nữ tính!
Từ lúc Lam Thiên xuất hiện, Tử Nguyệt luôn trốn tránh nhìn xuống đất. Bỗng dưng da gà nổi lên, nó ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt lập lòe ánh sáng của Diệp Hoa, cả người liền rợn lên. Nét mặt của Lam Thiên không biến hóa nhiều nhưng không hiểu sao, nó lại thấy có tia sáng vụt qua trong mắt cậu.
Lam Thiên ho vài tiếng, lấy một chiếc thẻ trong bóp tiền đưa cho Diệp Hoa.
- Anh Lam Thiên! - Tử Lẫm kinh ngạc hô lên một tiếng. Sao Lam Thiên đột nhiên dễ tính vậy?
- Tử Lẫm, phản ứng này của cậu là sao hả? - Diệp Hoa trừng mắt đe dọa cậu. Cậu dám nói một tiếng xem, tôi mà không lấy được thẻ, tôi cho cậu no đòn.
Tử Lẫm nuốt nuốt nước miếng lùi lại, sao cậu lại có thể đọc ra ý tứ trong ánh mắt Diệp Hoa vậy chứ.
Lam Thiên đã giúp đỡ, Diệp Hoa đương nhiên sẽ thực hiện điều kiện:
- Chúng ta đến trung tâm mua sắm đi!
- Vậy... thôi tớ về trước... - Tử Nguyệt từ chối.
- Không được. - Diệp Hoa chạy tới, tự nhiên khoác tay nó lôi kéo. - Cậu là con gái, suốt ngày mặc đồ con trai thế này nhìn chán lắm. Tới trung tâm mua sắm tớ mua tặng cậu mấy bộ.
Tử Nguyệt nghe thế, xua tay từ chối:
- Không cần đâu!
- Không được từ chối! Cậu từ chối là không xem tớ là bạn. Chẳng bằng tớ dùng mấy bộ quần áo đổi lấy một bữa cơm do cậu nấu nhé!
Tử Nguyệt thấy thái độ kiên quyết của Diệp Hoa không tiện từ chối thêm, gật gật đầu. Diệp Hoa nháy mắt với Lam Thiên:
- Anh Lam Thiên đi cùng bọn em nhé! Thẻ dùng xong sẵn tiện em trả lại cho anh luôn.
Lam Thiên tất nhiên sẽ không từ chối. Cậu nói với hai người bạn:
- Các cậu về kí túc trước đi.
- Bọn tớ hiểu. - Cao Văn và Cố Hoành khoát tay ý bảo cậu đừng để ý bọn họ.
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Hoa hào hứng lôi kéo người đi.
Chap này không biết đặt tên sao luôn