Rốt cuộc cũng có thể thành thân với Võ Lâm Minh Chủ, ta hận không thể lập tức chắp cánh bay về trấn Bạch Vân, thông báo tin vui này cho mọi người, để mọi người biết chuyện Sở Tiểu Bắc ta hạ quyết tâm làm thì nhất định có thể thành công, cũng không phải đang nằm mơ giữa ban ngày!
Đáng tiếc trấn Bạch Vân thật sự quá xa, mà ngày ta lập gia đình cùng Tiểu Liệt lại vô cùng cấp bách, hầu như cả Ngự Phong sơn trang đều bận bận bịu chuẩn bị làm đám cưới, chỉ là họa tiết giá y, đồ trang sức thảo luận cả ngày cũng không quyết định được. Nghe tam cô lục bà như ruồi bọ ong ong kêu loạn bên tai ta, đầu ta cũng đều to ra.
Không ngờ thành thân lại là một chuyện phiền toái như vậy, mà ta chính là một người sợ nhất phiền toái, để bảo đảm không bị phiền chết trước khi gả cho Võ Lâm Minh Chủ, ta quyết định mượn cớ, nhân cơ hội chuồn mất.
Thành thật mà nói, Ngự Phong sơn trang này thật không hổ là sơn trang đệ nhất thiên hạ, to không nói, còn rất phức tạp, hoàn toàn đối lập với trấn Bạch Vân. Ta chạy hết hơn nửa canh giờ trong trang, không những không dò được đường đi, ngược lại còn lạc đường, bất tri bất giác đi vào một cái sân yên tĩnh u ám. So với không khí bận rộn trong trang, sân này như bị ngăn cách, hình như bóng dáng người làm cũng không thấy.
Cảm giác đây là một chỗ kỳ quái kiểu gì đó?
Đang lúc ta tò mò đánh giá chung quanh thì cửa một gian phòng chợt "ken két" một tiếng rồi mở ra, một cô gái mặc áo trắng đi từ từ từ trong phòng ra, vừa đúng lúc bắt gặp ta, cả hai cũng song song ngây ngẩn cả người.
Dung mạo của nàng thật là xinh đẹp!
Ta vẫn cảm thấy nữ nhân đẹp mắt chia ra rất nhiều loại, ví như mẹ ta xinh đẹp ở ánh mắt, mắt khẽ híp, một bộ dáng cái gì cũng không quan tâm, làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc trong lòng bà đang suy nghĩ gì. Lại như Tiền Đa Đa cũng dễ nhìn, nhưng nàng dễ nhìn chỉ tính ở biểu hiện bên ngoài, chỉ cần vừa nói lập tức biến thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, khiến người ghét.
Nhưng vị cô nương trước mắt này, lại có một loại đẹp bất đồng với người khác, sạch sẽ, nhu hòa, giống như hoa sen đầu hè, có loại phong cách gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khiến cho người ta không dời được ánh mắt.
Đối mặt mỹ nhân như thế, cho dù tự xưng là mỹ nữ như ta, cũng có chút xấu hổ. Ta nói: "Xin lỗi, hình như tôi đi nhầm nơi."
Nàng kịp phản ứng, dịu dàng mỉm cười, "Cô nương khách khí, xin hỏi cô nương là khách nhân trong trang sao?"
"Xem như thế đi." Thân phận của ta bây giờ rất bất tiện, nói nhiều cũng không biết nên giải thích sao với nàng, dứt khoát hỏi ngược lại nàng, "Cô là người trong sơn trang này sao? Có thể nói cho tôi biết đường đến tiền sảnh đi như thế nào hay không, hình như tôi lạc đường."
"Viện này của tôi tương đối vắng vẻ, cô nương muốn đi tiền sảnh phải xuyên qua cái đường nhỏ trước mặt kia rồi ngoành bên trái. . . . . ." Ngược lại cô nương này không hoài nghi thân phận của ta dù chỉ một chút, rất nhanh đã chỉ cho ta một con đường ngắn nhất.
Ta âm thầm ghi nhớ, rồi lại không khỏi buồn bực trong lòng, nhìn này diện mạo cô nương cùng trình độ quen thuộc với sơn trang, nhất định không phải người bình thường trong trang. Nàng rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thanh mai trúc mã của Tiểu Liệt? Nếu sự thật là như vậy, ta đã có tình địch.
Nghĩ như vậy, ta không nhịn được tò mò, hỏi: "Cám ơn cô! Tôi có thể biết tên cô là gì không?"
Nàng cũng không vì ta lỗ mãng mà không vui, mỉm cười trả lời: "Tiểu nữ tử Công Tôn Sơ Tuyết."
Họ Công Tôn, ta thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Thì ra cô là người của Công Tôn gia à? Tôi còn tưởng rằng. . . . . ."
"Còn tưởng rằng cái gì?"
"Không có gì." Ta khẩn trương dừng lại, tâm tình đã thoải mái không ít, rộng rãi tự giới thiệu với nàng, "Tôi tên là Sở Tiểu Bắc, cô có thể gọi tôi là Tiểu Bắc."
"Sở Tiểu Bắc. . . . . ." Nàng cúi đầu tự suy nghĩ một lát, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lóng lánh, "A! Cô là tẩu tẩu có đúng hay không?"
Tẩu tẩu? Xưng hô này thật là kinh người, ta lập tức có chút phản ứng không kịp.
"Tẩu tẩu, có thể tẩu còn không biết muội...muội là Sơ Tuyết, muội muội của Công Tôn Liệt. Mới vừa rồi Thanh nhi nói cho muội biết, đại ca muốn thành thân, cưới một cô nương tên là Sở Tiểu Bắc, muội còn không tin đâu, không nghĩ tới bây giờ tẩu lại đứng ở trước mặt muội." Mặc dù trông nàng yếu đuối, nhưng ngược lại rất là nhiệt tình, vừa nói vừa lôi kéo tay của ta, kéo ta đến ghế đá ở sân.
Thì ra Tiểu Liệt còn có một muội muội, ta thật không biết, chỉ là sau khi nàng nói, ta phát hiện đúng là nàng và Tiểu Liệt có mấy phần giống nhau, chính là sắc mặt tương đối tái, giống như ngã bệnh.
Ta nói: "Cô đừng gọi tôi là tẩu tẩu, làm cho tôi già đi bao nhiêu, kêu Tiểu Bắc đi, nghe thoải mái hơn."
"Tiểu Bắc." Nàng xấu hổ cười cười, chợt không hề báo trước ngáp một cái.
Mỹ nhân ngáp, hình như có chút không hài hòa.
Thấy ta nhìn nàng chằm chằm, Sơ Tuyết có chút ngượng ngùng: "Ngại quá, không gạt cô, thật ra thì tôi có chứng thích ngủ, mỗi ngày chỉ có - canh giờ là thanh tỉnh, thậm chí có lúc ngủ liên tiếp chừng mấy ngày. Cha mẹ và đại ca sợ tôi xảy ra bất trắc, bình thường cũng không để cho tôi ra ngoài, thật ra thì tự tôi cũng càng muốn ở chỗ này, bởi vì thật sự là. . . . . . Quá mệt nhọc. . . . . ." Nàng nói xong, lại ngáp liên hồi, dáng vẻ hình như rất mệt mỏi.
Cõi đời này vẫn còn có bệnh như vậy, ta lập tức liền dậy lên đồng tình với Sơ Tuyết. Mặc dù ngủ là một chuyện rất tốt, nhưng là cả ngày đều ngủ, không thể đi ra ngoài chơi cũng không thể ăn ngon , quan trọng nhất là cũng không thể sai bảo người khác, cuộc sống như vậy thật nhàm chán!
Ta nói: "Vậy không phải cô sẽ rất nhàm chán sao?"
"Vẫn tốt." Sơ Tuyết nói, "Thời điểm tôi tỉnh dậy , mẹ và đại ca cũng sẽ nói chuyện với tôi, đại ca là người khá tốt, đừng nhìn khuôn mặt vô cảm của huynh ấy, thật ra thì lòng huynh ấy tốt nhất, rõ ràng mỗi ngày trong sơn trang đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng chỉ cần huynh ấy không làm gì sẽ tới nơi này nói chuyện với tôi, kể chuyện xưa cho tôi. Đúng rồi, huynh ấy còn có thể mang rất nhiều thứ mới lạ cho tôi, trong phòng đều là đồ huynh ấy mua cho tôi, cũng sắp chất thành đống. . . . . ." Nhìn ra được, tình cảm giữa Sơ Tuyết và Công Tôn Liệt thật sự rất tốt, khi nàng nói đến điều này, cả người giống như lại có tinh thần, đến ngáp cũng không ngáp.
Lúc trước ta vẫn cho là Công Tôn Liệt chính là loại vĩnh viễn vẫn sẽ lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng trong miệng Sơ Tuyết hắn ta lại thành một người khác, một người ta chưa từng thấy qua, điều này làm cho ta không khỏi sinh ra chút cảm xúc hâm mộ.
Ta nói: "Đại ca cô đối với cô thật tốt."
"Mới không phải đâu, đại ca đối với cô mới là tốt nhất!" Sơ Tuyết nói xong, chợt mặt thần bí lại gần, nhỏ giọng nói, "Chắc cô không biết, đại ca tôi huynh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là có một tật xấu."
"Tật xấu gì?" Ta vội vàng hỏi.
"Thật ra thì huynh ấy. . . . . . Sợ thân cận nữ nhân."
Cái gì?
Trong lòng ta cả kinh, có cảm giác như bị sét đánh.
"Len lén nói cho cô biết, đại ca tôi chưa bao giờ cho phép nha hoàn phục vụ, ngoại trừ tôi và mẹ tôi ra, bất kỳ một nữ nhân nào trong trang cũng không được đến gần huynh ấy. Có một lần trong trang có một nha hoàn đặc biệt yêu thích đại ca tôi, cố ý ngã vào người đại ca, kết quả đại ca tôi giận dữ, trục xuất nàng khỏi sơn trang. Từ đó về sau, người trong sơn trang đều bắt đầu len lén nói xấu, nói đại ca tôi không thích nữ nhân. . . . . ." Sơ Tuyết thao thao bất tuyệt, càng nói lòng của ta lại càng lạnh, Công Tôn Liệt hắn ta không thật có đoạn tụ chứ?
Đột nhiên, ta giống như hiểu lần đầu tiên thấy Công Tôn phu nhân thì nét mặt bà ấy vừa mừng vừa sợ, thì ra là bà ấy vội vàng muốn cho ta cùng nhi tử củ bà thành thân, bởi vì cả bà người làm mẹ này cũng không rõ ràng đến tột cùng con trai mình là thích nam nhân hay là nữ nhân, ngộ nhỡ Công Tôn Liệt thật sự có cái gì đoạn tụ kia, ta gả cho hắn ta, chẳng phải là làm trò cười sao?
Không được! Tuyệt đối không được!
Nghĩ được như vậy, ta tạm thời quyết định không muốn thành hôn, nhất định phải tìm cơ hội làm rõ chuyện này mới được!