Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Serena Nguyen

Ta thật sự là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đã tránh được hỗn chiến, lại gặp được Ma Tinh, muốn không chết cũng khó. Cũng may chuyện còn có cơ hội xoay chuyển, Ma Tinh bị thương, rõ ràng không thể tự ra khỏi Ngự Phong sơn trang, còn phải dựa vào hỗ trợ của ta, cho nên ta tạm thời còn chưa chết.

"Đây là cái gì?" Ma Tinh liếc mắt nhìn vật ta ném cho hắn ta, hỏi ta.

"Y phục." Ta nói, "Ngươi thay cái này, ta dẫn ngươi đi ra ngoài."

Hắn nhìn y phục trên bàn, sắc mặt khó coi: "Ngươi đùa gì thế? Thế mà dám cho bổn tọa mặc y phục nữ nhân, ngươi muốn đùa bỡn bổn tọa phải hay không?" Lúc nói chuyện, sát khí lại nổi lên.

Tên Thiên Ma cung chủ này tính khí thật đúng là kém, ta vội vàng lui về phía sau mấy bước, nói: "Là ngươi tự muốn ta giúp ngươi chạy trốn ra ngoài, giờ còn ngại cái này ngại cái kia. Ngươi cũng không nghĩ xem phòng một cô nương như ta lấy đâu ra y phục nam? Nếu không, ngươi cứ mặc y phục này ta dẫn ngươi đi ra ngoài, xem bọn họ có tới bắt ngươi hay không."

Thật ra thì dưới giường ta mặt còn cất giấu một bộ y phục nam lúc đầu Kim Nguyên Bảo cho ta, chẳng qua ta mới không nói cho tên bại hoại này đâu, cho đường đường cung chủ Thiên Ma cung nếm thử một chút tư vị làm nữ nhân, cũng chưa hẳn là không thể!

Quả nhiên, Ma Tinh nhìn y phục do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm nó lên.

Mẹ ta thường nói: "Ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn." Bây giờ ta muốn bổ một câu: "Mặc người tay áo ngắn."

Ma Tinh mặc vào y phục nữ nhân, tay áo ngắn một mảng lớn, bộ dáng kia cực kỳ buồn cười.

Hắn ta vừa đi ra, ta liền không nhịn được cười, che miệng mới cười trộm một tiếng, hắn ta liền cầm roi ở trong tay lên: "Cười nữa ta hủy dung ngươi."

Ta lập tức im lặng, thật là quá đáng, thế mà lại dùng hủy dung để uy hiếp ta...ta chính là dựa vào mặt mà ăn cơm!

"Tốt lắm, bây giờ có thể dẫn ta đi ra ngoài rồi!"

"Chậm đã."

"Ngươi còn muốn giở trò gì?" Hắn ta cảnh giác nhìn ta.

Ta nói: "Ngươi phải bỏ món đồ trên mặt ngươi xuống đi, chẳng lẽ ngươi còn tính đi ra ngoài như vậy?"

Hắn ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lấy mặt nạ xuống, ta vốn tưởng rằng phía sau mặt nạ này chắc chắn là một khuôn mặt rất xấu, không ngờ khi hắn ta lấy mặt nạ xuống thì lại lộ ra khuôn mặt hết sức tuấn mỹ, thậm chí hơi non nớt, cho dù mặc nữ trang cũng sẽ không có vẻ khác thường.

Ta rất ngạc nhiên hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ai cần ngươi lo!" Hắn ta trợn mắt nhìn ta một cái.

"Ngươi không nói cho ta biết, ta liền không mang theo ngươi đi ra ngoài, ngươi giết ta đi." Không biết thế nào, cảm giác Ma Tinh cởi mặt nạ hoàn toàn không có kinh khủng như lúc nãy, thậm chí có chút dễ bắt nạt.

"Được, vậy ta hủy dung ngươi trước."

Mẹ nó, tiểu ma đầu này, thật xấu! Ta che mặt nói: "Ngươi đừng có hở ra là dùng hủy dung uy hiếp ta, ta dẫn ngươi đi ra ngoài chu toàn là được, ngươi thu cái roi kia lại đi, ta nhìn hoảng hốt."

Hắn ta khinh bỉ khẽ hừ một tiếng, thu trường tiên vào trong ngực.

Động tác này khiến ta nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, lập tức cầm lên hai miếng bánh Hoa Quế từ trên bàn, đưa cho Ma Tinh, "Cầm! Nhét ngực!"

"Cái gì?" Hắn ta ngẩn ra, rồi sau đó cả khuôn mặt xanh mét : "Ngươi đừng mơ tưởng!"

Ta liếc hắn ta một cái: "Cũng không phải là ta nhất định muốn cho ngươi nhét, chẳng qua bây giờ ngươi vốn dĩ không giống như nữ nhân! Ngươi nhìn nha hoàn trong Ngự Phong sơn trang này, người nào bằng phẳng giống như ngươi sao?" Ta nói xong, hắn ta liền do dự."Ngươi không phải xấu hổ, ta giúp ngươi nhét!" Sau đó ta không nói gì nhét hai miếng bánh Hoa Quế này vào bộ ngực cậu ta.

Hàaa...! Giờ đã giống nữ nhân!

Ta hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nói: "Đi thôi!"

"Đợi đã nào...!" Hắn ta gọi ta lại.

"Làm gì. . . . . ." Còn chưa có nói xong, tay của hắn ta chợt bưng kín miệng của ta, một cái tay khác nhét thứ gì đó vào miệng ta, sau đó vừa dùng lực, vật kia liền tuột xuống cổ họng của ta.

"Ngươi. . . . . . Ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Độc dược."

Độc dược? Ta chỉ cảm giác đầu bị đánh một cái, vội vàng đưa tay vào trong cổ họng, nhưng đã tới không kịp rồi, thuốc kia đã sớm vào bụng.

"Tên khốn kiếp!" Ta nhất thời tức giận, chỉ vào cậu ta mắng: "Ta cũng đã nói dẫn ngươi đi ra ngoài, ngươi còn ép ta ăn độc dược, ta mà xảy ra chuyện gì, ngươi đừng mơ tưởng tốt hơn, trên đường hoàng tuyền ta cũng muốn lôi kéo ngươi đi cùng!"

"Ngươi gấp cái gì?" Hắn ta không nhanh không chậm nói, "Bổn tọa chỉ nói là độc dược, lại không nói không có thuốc giải, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mang bổn tọa đi ra ngoài, chờ bổn tọa an toàn, ngươi cũng liền an toàn."

"Ngươi!" Ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lại không thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng mang theo Ma Tinh đã đổi nữ trang, đi ra ngoài.

Tháo xuống mặt nạ, thay nữ trang, lại vừa cúi đầu như vậy, bộ dáng hoàn toàn khác Ma Tinh hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ lúc vừa rồi, hiển nhiên là một người nha hoàn! Cùng nhau đi tới, không chút nào gây chú ý cho những bạch đạo nhân sĩ kia.

Lúc ta đang âm thầm thở phào một hơi, chưa từng nghĩ, lại bị phái Võ Đang đứng ở cửa kiểm tra cản lại. Vũ Liên đạo trưởng phái Võ đang kia vừa thấy là ta, mặt lập tức xầm xuống: "Đứng lại! Đi đâu?"

"Xuống núi mua thuốc." Ta nói.

"Không phải là mua thuốc tiêu chảy chứ?" Tiểu đạo sĩ ngày đó chỉ ra và xác nhận ta hạ thuốc tiêu chảy chợt nhảy ra ngoài, rất không khách khí thêu dệt chuyện.

"Lần trước nói ta hạ thuốc tiêu chảy chính là ngươi, lúc này nói ta mua thuốc tiêu chảy cũng lại là ngươi, sao ngươi không nói ta giết người phóng hỏa đi?"

Tiểu Đạo Sĩ bị ta hỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, bị Vũ Liên đạo trưởng cắt đứt: "Sở chưởng môn chớ trách, chỉ là gần đây Ngự Phong sơn trang có người của Thiên Ma cung ẩn núp, tất cả người bên trong trang đều không được tự tiện rời khỏi sơn trang."

"Ngươi mở to hai mắt thấy rõ ràng, ta là chưởng môn phái Thanh Thương, ngươi phải bắt là người Thiên Ma cung, vậy sao ngươi không để cho ta đi ra ngoài?"

"Chuyện này. . . . . ." Nhất thời Vũ Liên đạo trưởng không nói tiếp được nữa, chợt lời nói xoay chuyển, nói: "Sở chưởng môn thì chúng ta dĩ nhiên biết, nhưng là vị phía sau ngươi, ta không biết."

Trong lòng ta rất gấp gáp, lấy lại bình tĩnh nói: "Nàng là nha hoàn của ta, ngươi biết nàng mới lạ ! Hơn nữa, ngươi nhìn nha hoàn của ta đây, có điểm nào giống như người Thiên Ma cung?"

Nhất thời Vũ Liên đạo trưởng không nói tiếp được.

Tiểu Đạo Sĩ đỏ bừng cả khuôn mặt ở một bên vừa nghe có cơ hội, lập tức lại nhảy ra đối nghịch với ta, một bước ngăn ở trước mặt của ta, nói: "Ta nhìn nàng như người của Thiên Ma cung!"

Trong lòng ta cả kinh, ngoài miệng lại lý luận cùng cậu ta: "Ngươi nói nàng có điểm nào giống như người Thiên Ma cung?"

Rõ ràng Tiểu Đạo Sĩ muốn gây chuyện với: "Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Ta nhìn nàng cũng không như nữ nhân!"

Ta chấn động mạnh một cái, đồng thời Ma Tinh bên cạnh cũng cứng đờ.

Xem ra không ra tuyệt chiêu không được! Ta kéo Ma Tinh qua, đẩy tới trước mặt Tiểu Đạo Sĩ: "Ngươi nói, nàng có điểm nào không giống nữ nhân? Ta biết rõ ngươi ghi hận ta trong lòng, muốn vu oan ta! Nếu như vậy, ta đường đường chưởng môn một phái cũng không thể cứ ngậm bồ hòn như vậy. Hôm nay tất cả mọi người ở nơi này, ngươi sờ! Sờ ra ngoài nàng không phải nữ nhân, ba chữ phái Thanh Thương ta sẽ viết ngược lại!"

Trời đất ơi, may nhờ ta nhét hai miếng bánh Hoa Quế này đó!

"Ngươi. . . . . ." Lần này, Tiểu Đạo Sĩ mặt của liếc, "Ta là người xuất gia, sao. . . . . . sao có thể. . . . . ."

"Cái gì mà có thể với không thể? Đừng lãng phí thời gian, ngươi không phải sờ thì để cho đạo trưởng sờ!" Ta lại đẩy Ma Tinh tới trước mặt Vũ Liên đạo trưởng, "Đạo trưởng, ngươi kiến thức rộng rãi! Ngươi sờ một cái xem! Đến cùng nàng có phải nữ nhân hay không?"

Mặt Đạo trưởng cũng đi theo liếc, như cọc gỗ đứng hồi lâu, ông ta chậm rãi mở miệng: ". . . . . . Theo bần đạo nhìn, vị cô nương này chính là nữ."

Ta nói: "Ngươi không sờ đã biết?"

"Biết, biết."

"Vậy chúng ta có thể đi được chưa?"

"Có thể, có thể."

Sau đó, ta liền mang theo Ma Tinh nghênh ngang đi ra khỏi Ngự Phong

sơn trang.

Ra khỏi Ngự Phong sơn trang, thái độ Ma Tinh quả thật như muốn giết người.

"Này, ngươi có thể đưa thuốc giải cho ta rồi chứ?" Ta nói.

"Ngươi còn dám đòi thuốc giải với ta!" Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói.

"Cái gì!" Ta nóng nảy, "Ta không phải đã y theo ước định cẩn thận dẫn ngươi ra rồi, nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý hay sao?"

"Đúng, bổn tọa muốn đổi ý!"

"Ngươi!" Ta tức giận nghĩ muốn mắng người.

"Ngươi cũng không cần quá lo lắng." Ma Tinh chợt cắt đứt ta, "Độc này là Truy Hồn nhiếp tâm hoàn Thiên Ma cung chúng ta đặc chế, ăn vào nhất thời không chết được."

"Nhất thời là bao lâu?"

"Ít thì một hai tháng, lâu thì một hai năm."

Một hai tháng? !

Đang lúc ta ngẩn người, đột nhiên Ma Tinh tung người bay lên, biến mất trong rừng cây.

"Này!" Ta gấp đến độ đuổi theo, "Thuốc giải của ta!"

Trong rừng cây rậm rạp truyền đến giọng của Ma Tinh: "Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ không để cho ngươi chết, sau này chúng ta còn gặp lại. . . . . ." Giọng nói kia quanh quẩn ở trong rừng thật lâu.

Ta đứng sửng sốt hồi lâu, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, đuổi theo hô to: "Này! Ngươi không cho ta thuốc giải, cũng phải trả ta hai miếng bánh Hoa Quế chứ!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio