Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Serena Nguyen

Ta cách một lớp chăn ngủ cùng Kim Nguyên Bảo một đêm, cả đêm không mộng mị, ngủ cực ngon.

Nhưng là ngày thứ hai, chuyện hai chúng ta ngủ một giường như mọc cánh bay, truyền khắp cả phủ Thừa Tướng, còn bị Thanh Sơn thêm dầu thêm mỡ, trở nên hết sức khó coi. Ánh mắt mỗi người nhìn ta đều rất kỳ quái, Hoắc Đạt càng thêm không nhẫn nại được vọt tới tìm ta, há mồm chính là một câu: "Chưởng môn, ngài và Kim huynh đệ tính khi nào lập gia đình?"

Ta bối rối, hai ta lúc nào thì lập gia đình, mắc mớ gì tới ngươi?

Sắc mặt Hoắc Đạt kém hơn: "Chưởng môn, mặc dù ngài và Kim huynh đệ tình chàng ý thiếp, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Nhưng dù sao ngài vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, sao có thể chưa thành thân đã ở chung một chỗ với nam nhân chứ? Chuyện này. . . . . . Đây quả thực không ra thể thống gì! Trăm năm danh dự của phái Thanh Thương chúng ta không thể hủy ở đây được!"

Cái gì, không thành thân không thể ngủ một chỗ sao? Vì sao mẹ ta chỉ nói không thành thân không thể cho nam nhân nhìn thân thể đây? Rốt cuộc là lời của mẹ ta đúng, hay là Hoắc Đạt nói đúng, ta có chút không rõ ràng lắm. Ta cẩn thận suy tư một chút, vẫn cảm thấy mẹ ta tương đối có thể tin, ta nói: "Nhưng ta với Kim Nguyên Bảo cũng không phải là lần đầu tiên ngủ một giường, ngươi khẩn trương cái gì?"

"Cái gì?" Hoắc Đạt kinh hãi, miệng mở rộng thật lâu nói không ra lời, qua một lúc lâu, hắn ta mới nói: "Không thể không thể tiếp tục như vậy nữa, danh dự phái Thanh Thương chúng ta phải giữ được, ta sẽ đi tìm người chuẩn bị hôn lễ!"

Hoắc Đạt thật đúng là nôn nóng, ta đuổi chạy ra hô to: "Hôn lễ cái gì, ta còn chưa có ý định gả!" Kết quả mới vừa nói xong, bị Kim Nguyên Bảo bắt gặp.

"Nàng nói cái gì?" Cậu ta hỏi.

"Ách. . . . . ." Ta câm nín, Hoắc Đạt đáng chết, hai mối thù với ngươi và Thanh Sơn bổn chưởng môn nhớ kỹ.

"Đây là cái gì?" Lúc ta không biết nên làm thế nào, chợt nhìn thấy cái túi thật dài Kim Nguyên Bảo cầm trên tay, bên trong giống như đựng cái gì.

"Đi vào rồi nói."

Hình như là gì đó rất thần bí, không phải là bảo vật gì chứ? Ta vội vàng đi vào trong phòng cùng cậu ta, chỉ thấy Kim Nguyên Bảo để túi trong tay lên bàn, phát ra một tiếng trầm đục, có thể thấy được đồ vật này có vẻ nặng. Ta vội vàng tiến tới, tò mò đi vòng quanh túi vải xám này, vẫn không nhìn ra bên trong này để thứ gì.

Lúc này, Kim Nguyên Bảo tiến lên, mở túi vải ra. Rốt cuộc ta đã thấy rõ, đây là một cái vỏ đao, kim quang lấp lánh, thủ công tinh xảo, còn nhìn quen mắt như vậy.

"Đây là. . . . . ."

"Vỏ Phệ Hồn đao."

Ta nhớ ra rồi! Đây không phải là vỏ đao ta thấy từng qua ở trong phòng Công Tôn Liệt, vẫn treo trên tường sao? Nhưng là, Phệ Hồn đao vẫn còn ở trong tay Công Tôn Nhất Hạ, vỏ đao này có thể có tác dụng gì, Kim Nguyên Bảo cầm nó tới làm gì? Ta có chút không rõ ràng lắm.

Cậu ta liếc thấu tâm tư của ta: "Chớ xem nhẹ vỏ đao này, nó có thể cứu mạng mọi người."

Cái gì? Vậy ta càng mơ hồ, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ đi!"

"Ta hỏi ngươi vì sao, triều đình phải tìm Phệ Hồn đao?"

"Nghe nói trong Phệ Hồn đao có bí mật kho báu?"

"Sai!" Kim Nguyên Bảo nói: "Tin trong Phệ Hồn đao có dấu kho báu, cũng chỉ là Tuấn Hiền Vương đưa tới giang hồ, từ đó lấy cớ tìm ra Phệ Hồn mà thôi, hôm nay trong triều đều do Tuấn Hiền Vương trông coi, hắn còn không đến mức vì kho báu trong truyền thuyết, tốn nhiều sức như vậy."

"Vậy hắn vì cái gì?" Sao càng nói càng không hiểu rồi, ta đều rối loạn.

"Lùi một bước nói, nếu như Phệ Hồn đao có dấu bí mật kho báu, Công Tôn Nhất Hạ cầm Phệ Hồn đao lâu như vậy, đã sớm phát hiện không phải sao? Nhưng ông ta cũng không phát hiện bí mật kho báu gì, lại chỉ phát hiện trên Phệ Hồn đao tâm pháp tầng thứ mười. Cho nên, Phệ Hồn đao cho dù có bí mật, cũng chỉ là có dấu thần công bí tịch thôi, cũng không bất kỳ quan hệ gì với kho báu."

Lời này có lý, ta gật đầu một cái: "Chẳng lẽ Tuấn Hiền vương cũng muốn tu luyện thần công, chỉ là bộ dáng kia của hắn. . . . . ." Ta lại nghĩ tới cặp chân của Tô Mộ Bạch, từ lúc biết hắn, hắn đã không cách nào đi lại, sao có thể luyện công chứ?

"Tuấn Hiền vương tàn tật từ nhỏ, tự nhiên không phải là vì lấy được tâm pháp Phệ Hồn đao, trước ta cũng không hiểu cậu ta muốn đao đến tột cùng có ích lợi gì, cho đến khi ta lấy được vỏ đao này." Kim Nguyên Bảo bắt đầu nói mấu chốt sự tình, cậu ta nói, ngày đó cậu ta bị thương trở lại Ngự Phong sơn trang, đúng lúc gặp người của triều đình đang tịch thu gia sản, tìm ra vỏ Phệ Hồn đao. Lúc ấy mặc dù cậu ta gần tới tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối phó với mấy quan binh vẫn dư dả, vì vậy liền thuận tay cướp vỏ đao này.

"Nàng có từng nhớ bộ dáng Công Tôn Nhất Hạ?" Kim Nguyên Bảo hỏi ta.

Ta liều mạng gật đầu, cái gì có thể không nhớ, gặp qua bộ dáng kia, chính là muốn quên cũng quên không được.

"Phệ Hồn đao tâm pháp mặc dù lợi hại, nhưng lại có nhược điểm hủ gân hóa cốt (hủ: mục nát; hóa: hủy; cốt: xương), ban đầu Công Tôn Nhất Hạ nóng lòng thành công, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, thành bộ dáng ngày hôm nay. Ta dung nhập Kỳ Lân đao pháp vào trong đó, mới có thể khắc phục chướng ngại này, nhưng trên thực tế, muốn phá giải phản phệ của Phệ Hồn đao pháp cũng không cần phiền toái như vậy."

"Chẳng lẽ vỏ đao này có thể khắc chế phản phệ của Phệ Hồn đao pháp?"

"Không sai." Kim Nguyên Bảo gật đầu, "Cha ta từng nói với ta một đạo lý, nếu một gốc cây hoa có độc, rễ cây thường thường có thể giải độc. Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, Phệ Hồn đao cũng là như thế. Người giấu Phệ Hồn đao pháp vào trong đao, sao có thể không biết phương pháp khắc chế phản phệ chứ? Nhưng là Công Tôn Nhất Hạ nghiên cứu Phệ Hồn đao ba năm, vẫn không thể tìm ra phương pháp này, cho nên ta đoán phương pháp kia không có ở trên đao, mà là ở vỏ đao này."

Ta đây coi như là nghe rõ, Kim Nguyên Bảo có ý tứ là, trong vỏ đao này có dấu một phương pháp, có thể bù đắp nhược điểm của Phệ Hồn đao pháp, khiến người tu luyện Phệ Hồn đao pháp có thể không cả người rữa nát giống như Công Tôn Nhất Hạ.

"Ta hiểu!" Trong nháy mắt ta hiểu được, "Phệ Hồn đao pháp sẽ khiến ngươi hủ gân hóa cốt, mà vỏ đao lại cất giấu phương pháp sinh gân nối cốt, chính là cái Tuấn Hiền vương cần, đúng không?"

"Coi như nàng thông minh." Kim Nguyên Bảo gật đầu một cái.

"Ta vốn là thông minh đó!" Ta le lưỡi với cậu ta một cái, vậy là ta hoàn toàn hiểu, Tô Mộ Bạch muốn không phải tiền tài châu báu, mà là muốn cho hai chân của mình có thể đứng, trong vỏ Phệ Hồn đao cất giấu phương pháp có thể làm cho chân cậu ta khôi phục, sẽ là gì chứ? Ta hỏi tới: "Ngươi có thể tìm được phương pháp kia rồi sao?"

"Nàng xem." Lúc nói chuyện, Kim Nguyên Bảo cầm lên cây nến trên bàn, dùng lửa đốt đầu lâu khắc vào trên vỏ Phệ Hồn đao, một lát sau, đầu lâu kia chợt mở miệng, từ bên trong bắn ra cái hộp nhỏ hình tròn dẹt, mở hộp ra, một viên thuốc màu vàng đặt ở bên trong.

Ta vui mừng đến nhảy dựng lên, là thật, đây chính là đồ Tô Mộ Bạch muốn, cầm nó liền có thể giữ được tánh mạng của tất cả mọi người, hi vọng đang ở trước mắt, nhưng. . . . . . Khoản giao dịch này nên do người nào đi hoàn thành đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio