Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

chương 112: xuân bán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau giờ ngọ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, gió thổi hiu hiu, tiết trời đã lập xuân, chỉ cần ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy cành chạc trên cây, hàng rào không hề nổi bật nằm trong góc, có vài điểm xanh nhạt lặng lẽ bám trụ, bất tri bất giác có thể nhìn trộm được một chút xuân sắc. Lúc này bên trong sân có một thân ảnh oánh bạch đứng dưới tàng cây, thu hồi ánh mắt trông về phương xa, vẻ mặt thản nhiên lại lộ ra vài phần mất kiên nhẫn, ánh mắt hơi thay đổi, tựa hồ đang quyết định chuyện gì đó, hắn bỗng nhiên từ trong sân bước ra ngoài. (oánh bạch = trắng trong, trắng óng ánh)

“Công tử muốn đi nơi nào? Lão nô phụng mệnh ở trong viện phụng dưỡng, nếu công tử muốn đi xa thì thỉnh công tử báo cho lão nô biết, đợi tôn chủ quay lại thì lão nô có cái để công đạo.”

Lão quan gia của Vân Hạo sơn trang cung kính đứng một bên, nhìn thân ảnh oánh bạch định bước ra ngoài, vẻ mặt cung kính nhưng trong lời nói lại thấp thoáng lộ ra ý tứ ngăn cản.

Kỳ Minh Nguyệt hơi dừng lại cước bộ, nghiêng đầu nói, “Nếu lo lắng thì cứ đi theo cũng được.” Kể từ ngày sử dụng Tư Quy đã được hai ngày, trong hai ngày này phụ hoàng không hề rời nửa bước, e sợ hắn xảy ra sơ xuất, chỉ đến khi nhận được thư do Bách Lý Vong Trần truyền đến, lại được hắn cam đoan sẽ không làm cho bản thân tiếp tục gặp phải nguy hiểm thì phụ hoàng mới chịu ra khỏi sơn trang, cũng không biết có phải là lần trước có giao hẹn cái gì với Bách Lý Vong Trần hay không.

Trong lòng suy đoán, hắn tiếp tục bước đi, vẫn không hề đánh mất ý niệm trong đầu vì lời nói của lão quản gia, mắt thấy sắp rời khỏi Vân Hạo sơn trang nhưng hắn vẫn còn chưa đi dạo quanh sơn trang một chuyến, nghe nói Viêm Thiến đã tiếp quản sơn trang, đối với thứ đã thuộc về thế lực của mình thì hắn đương nhiên có hứng thú thưởng thức.

Lão quản gia biết rõ chính mình không thể ngăn cản, vì vậy chỉ biết thở dài, vẻ mặt đau khổ mà đi theo sau, nghĩ đến thần sắc của Ám hoàng khi phân phó cho hắn thì hắn liền không dám có nửa điểm sơ suất, nhưng hiện tại Thủy Nguyệt công tử không chịu ngoan ngoãn ở lại trong phòng, lại cố tình muốn đi ra ngoài, thật sự khiến hắn rất khó xử. Trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu Ám hoàng trở về thì không biết nên công đạo với người nọ như thế nào cho phải. Thủy Nguyệt công tử cũng không phải người thường, làm sao mà một lão quản gia nho nhỏ như hắn có thể quản được, ngày ấy hắn ở trong phòng nhìn thấy thủ đoạn của Thủy Nguyệt công tử khi xử trí Lăng Hi Các Âu Dương, nghĩ đến tình cảnh thê thảm của Âu Dương, giãy dụa cho đến chết, cũng không biết là vì đổ máu quá nhiều hay vì đau đớn quá độ mà dẫn đến mất mạng, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng khi ấy thì hắn liền rùng mình.

Từ ngày đó trong phòng liên tiếp xảy ra vài chuyện lớn, Lan Cẩn cơ hồ bị Ám hoàng giết chết, Lăng Hi Các vì Doãn Thiên Dật mà bị Ám hoàng hạ lệnh diệt sạch, không khí trong Vân Hạo sơn trang liền trở nên quỷ bí dị thường, mặc dù không có bao nhiêu người rời khỏi sơn trang nhưng rốt cục cũng không có ai dám nhắc đến Lan Cẩn, Doãn Thiên Dật và Lan Cẩn đều bị trông coi tại phòng của từng người, không thể bước ra ngoài nửa bước. Trong miệng không đề cập đến nhưng mọi người đều tự suy nghĩ, không biết Ám hoàng và Thủy Nguyệt công tử rốt cục sẽ xử trí hai người kia như thế nào.

Nên biết ngày ấy Ám hoàng đã có ý giết chết Lan Cẩn, nếu không phải vì độc Tư Quy thì e rằng Lan Cẩn đã sớm đánh mất tánh mạng, về phần Doãn Thiên Dật, trêu ai không trêu lại một lần nữa cố tình tìm đến Ám hoàng, còn dám đối với Thủy Nguyệt công tử như vậy, làm hại mấy vị giang hồ đồng đạo chôn thân, bị người vạch trần là cấu kết với An Dương, lại rước lấy phẫn nộ của bao người, đối với việc Ám hoàng hạ lệnh diệt tuyệt thì giang hồ chỉ có vỗ tay tỏ ý vui mừng mà thôi, dù sao chỉ cần bình ổn cơn phẫn nộ của Ám hoàng, lại báo thù thay cho những người đã chết, trong khi vẫn giữ được tánh mạng bình an, không bị giận cá chém thớt thì đều là chuyện tốt, còn ai đi bận tâm đến những kẻ gieo gió gặt bão làm gì.

Kỳ Minh Nguyệt đương nhiên càng không lo lắng vì chuyện này, hiện tại hắn canh cánh trong lòng là chuyện hồi cung, nhiều lắm là qua một hai ngày nữa phải rời khỏi Vân Hạo sơn trang, nhưng thân phận của Lan Cẩn vẫn chưa sáng tỏ, an bài người nọ như thế nào vẫn là một vấn đề. Nếu nói Lan Cẩn cấu kết với An Dương thì sẽ không xảy ra việc ám sát, không có ý hãm hại mình thì lại càng có vẻ không liên lụy đến An Dương. Nếu nói không quan hệ đến An Dương thì tại sao Lan Cẩn lại dùng tên của Huyền Thai để khơi mào phân tranh tại Thương Hách, huống chi Lan Cẩn luôn mồm muốn giúp hắn đoạt lấy thiên hạ, thoạt nhìn cũng không phải là vọng ngôn, mà thật sự có ý này, vì sao Lan Cẩn lại biết thân phận của hắn, lại vì sao một lòng muốn giúp hắn đoạt lấy thiên hạ? Trên người Lan Cẩn có rất nhiều bí ẩn làm cho hắn không thể không bận tâm.

Còn Doãn Thiên Dật đã mất đi uy hiếp, vì hành vi của chính mình mà Lăng Hi Các sắp sửa biến mất khỏi giang hồ, còn lưu lại một cái tên để người đời thóa mạ, trải qua việc này, với tính tình cực đoan của Doãn Thiên Dật thì cũng đủ để người nọ suy sụp hoàn toàn. Phụ Hoàng giữ lại Doãn Thiên Dật vốn là vì độc Tư Quy, nhưng đối với Doãn Thiên Dật mà nói thì giờ phút này e rằng sống sót càng khiến hắn khổ sở hơn so với cái chết gấp bội phần.

Cước bộ chậm rãi, trong lòng suy nghĩ vài việc gần đây, Kỳ Minh Nguyệt sải những bước chân vô thức ra ngoài khu vực mà hắn chưa từng đặt chân đến.

Lão quản gia đi theo phía sau, vẻ mặt vẫn khổ sở như cũ, trong lòng không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào để bảo vệ tánh mạng khi Ám hoàng nổi giận. Hắn cũng không dám đắc tội với người ở trước mặt, hiện tại chỉ có thể đi theo từng bước để trông chừng. Nhìn thấy Thủy Nguyệt công tử sắp đi ra hậu viện, chuẩn bị đi vào phạm vi có không ít giang hồ nhân sĩ tụ tập, hắn vội vàng ở phía sau nhẹ nhàng nhắc nhở, “Công tử, nơi này đã là tiền viện, nhiều người hỗn tạp, không bằng…” Những người đó đều là người của giang hồ, có giang hồ đương nhiên có phân tranh, đây chính là điều mà hắn đã lĩnh hội từ nhiều năm trước cho đến nay tại Vân Hạo sơn trang, phàm là chỗ có người thì sẽ không thiếu phiền phức, mà nay Thủy Nguyệt công tử lại bị trúng độc Tư Quy, lại là loại độc không biết dược tính, Ám hoàng dặn dò hắn phải hầu hạ thật tốt, nhưng Thủy Nguyệt công tử lại cứ khăng khăng đi đến nơi này, ngộ nhỡ có gì bất trắc xảy ra thì nguy, e rằng sẽ không thể bình ổn được cơn thịnh nộ của Ám hoàng.

Giống như không hề nghe thấy ẩn ý trong lời khuyên can của lão quản gia, Kỳ Minh Nguyệt chỉ gật đầu, dưới chân không dừng bước, lão quản gia vẫn bám theo sau, cũng biết bản thân mình căn bản không có năng lực làm cho Thủy Nguyệt công tử nhìn như bình thản nhưng kỳ thực lại vô cùng thâm trầm khó dò này chịu thay đổi chủ ý, đành lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, hắn nhắm mắt đi theo phía sau, không dám cách nửa bước.

Mặc dù đi qua tiền sảnh nhưng cũng không quá quen thuộc với tiền viện, mang theo vài phần nhàm chán, cũng dự tính giết thời gian, Kỳ Minh Nguyệt tùy tiện đi vào một hoa viên nho nhỏ, từ ngày ấy về sau giang hồ nhân sĩ trong sơn trang ít khi lộ diện, lúc này cũng vậy, tuy có vài đóa hoa không sợ hàn ý cuối đông mà cứ lặng lẽ nở rộ dưới ánh mặt trời, so với những đóa hoa tàn tạ điêu linh thì chúng nó lại lộ ra diễm sắc rực rỡ, nhưng không có ai thưởng thức, cảm giác xung quanh chỉ là không ít hơi thở mang theo tò mò và cẩn thận, nhưng không có bất luận kẻ nào hiện thân, tất cả đều ở trong phòng nhưng nói không chừng vẫn có người ngóng ra nơi này.

Thủ đoạn của hắn khi đối phó với Âu Dương Thác đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người cho nên mới khiến người ta đối xử cẩn thận với hắn như vậy, Kỳ Minh Nguyệt không khỏi âm thầm suy đoán, nói không chừng chỉ cần ở trong giang hồ thêm vài ngày nữa thì thanh danh của hắn sẽ giống như phụ hoàng, chỉ cần hiện thân thì tức khắc trong mắt của mọi người sẽ hiện lên vẻ kính nể và sợ hãi mà không phải là ngưỡng mộ và tò mò.

Ở trong phòng rất khó chịu, lúc này ra ngoài hoa viên ngửi được vài mùi hương cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái thích ý, Kỳ Minh Nguyệt tùy tiện ngồi xuống, chưa kịp cảm thấy thú vị vì phản ứng của mọi người thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ở cách đó không xa đang truyền đến, theo cước bộ còn có vài câu quát tháo.

“Ngu xuẩn! Ta đã nói rồi mà, ta muốn loại này chứ không phải loại kia, làm sao mà ngươi có thể nhầm lẫn như vậy cơ chứ?”

Nghe thanh âm như là nữ tử, hơn nữa niên kỷ cũng không lớn, tiếng nói thánh thót như chuông ngân, không hề ra vẻ, mặc dù đang mắng chửi lại bất giác mang theo vài phần hờn dỗi khiến người ta nghe xong liền nhịn không được mà nhếch môi, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với người vừa cất tiếng.

Kỳ Minh Nguyệt nhìn về phía giọng nói kia, chỉ thấy cách đó không xa có hai bóng người, một cao một thấp, người cao gầy xem ra là nam tử, sau khi nữ nhân kia dứt lời thì người nọ liền ngồi xổm xuống không biết đang đào lên thứ gì, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đứng kế bên chăm chú nhìn động tác của hắn, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, trong miệng lại tiếp tục nói, “Ta nói là Dược Quán Tử mà, ngươi ăn của ta uống của ta cũng không ít, ta còn dạy ngươi nhận biết dược thảo, ngươi cần phải báo đáp ta cho tử tế đó!”

“Ngươi dạy ta nhận biết dược thảo chẳng phải để cho ta thay ngươi hái thuốc hay sao, thế thì ngươi phải báo đáp ta như thế nào?”

Giọng điệu bình tĩnh mơ hồ mang theo ý cười, nghe thấy giọng nói kia thì Kỳ Minh Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, hơi hơi nhướng mắt lên, trong mắt xuất hiện một chút kinh ngạc, nghe thấy thanh âm có vẻ quen thuộc, không ngờ lại là người đó?

Mang theo thần sắc hứng thú, hắn đứng dậy, từ đằng xa mà gọi người nọ một tiếng, “Hàn công tử…..”

“Này, có người gọi ngươi kìa!” Đáp lại hắn lại là tiếng xì xầm của nữ tử kia, lập tức liền có người từ đằng xa chạy đến, “Vốn tưởng rằng Dược Quán Tử đã rất xinh đẹp, không ngờ còn có thứ này…” Nhìn vị công tử trẻ tuổi với vẻ mặt thản nhiên đứng phía trước đóa hoa mới nở ra vài cánh, trong miệng của nàng không ngừng lẩm bẩm, “Lần này thật sự là không uổng công mà, lời rồi lời rồi…”

Kỳ Minh Nguyệt cau mày, nhìn nữ tử với vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn ở trước mặt, thấy nàng đang trừng lớn mắt nhìn mình, trong miệng còn thì thầm như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy thú vị, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Tại hạ Trình Tử Nghiêu, xin hỏi tục danh của cô nương là gì?” Bên cạnh nàng chính là Hàn Tử Kỳ, mặc dù đã lâu không gặp nhưng hắn vẫn rất ấn tượng đối với Hàn Tử Kỳ. Sau khi Hàn Tử Kỳ bị thương rồi rời cung thì hắn cũng không biết tình trạng của đối phương ra sao, nhưng theo tình hình trước mắt thì có lẽ vị cô nương này đã cứu y.

“Trình Tử Nghiêu? Ngươi chính là Thủy Nguyệt công tử Trình Tử Nghiêu mà giang hồ đương truyền đó sao?!” Nàng lại kinh ngạc hô to một tiếng, từ lâu đã nghe nói đến thanh danh của Thủy Nguyệt công tử khiến cho nàng vô cùng hiếu kỳ, hôm nay lại cho nằng gặp tận mặt, “Hoa trong gương, trăng trong nước, có thể nhìn mà không thể chiếm được, quả thật danh bất hư truyền!” Vừa tán thưởng vừa mang theo vài phần hiếu kỳ, đưa tay sờ lên khuôn mặt của Kỳ Minh Nguyệt, “Quả nhiên là người thật.” Sớm biết như vậy thì nên sớm đến đây, hiện tại bây giờ mới tới, nói không chừng đã bỏ qua rất nhiều chuyện phấn khích, tỷ như Thủy Nguyệt công tử trước mắt cùng với Ám hoàng nổi tiếng chung tình với hắn.

Thấy đầu ngón tay của nàng đang mò đến nhưng Kỳ Minh Nguyệt cũng không hề tránh né, nhìn thấy trong mắt của nàng thuần túy là hiếu kỳ và vui sướng thì sẽ không có ai sinh ra phản cảm đối với cử chỉ thoạt nhìn như vô lễ này, nữ nhân ở trước mặt có một đôi mắt to tròn, ánh mắt trong suốt không hề cất chứa âm mưu và tính kế, chỉ đơn thuần có vài phần quật cường mà thôi. Hắn hơi nhướng mày đối với Hàn Tử Kỳ đang tiến về phía mình, hắn mở miệng nói, “Nhiều năm không gặp, Hàn công tử dường như vẫn mạnh khỏe.”

Hàn Tử Kỳ đứng trước mặt hắn, vẫn bình thản lãnh đạm như lúc trước nhưng trong mắt lại thấp thoáng lộ ra một chút thần sắc phức tạp, vẫn chưa trả lời, người chen vào mở miệng trước lại là nữ nhân đứng bên cạnh, “Đó là chuyện đương nhiên, có ta chiếu cố thì hắn chắc chắn sẽ khỏe mạnh.”

“Ta là Y Quỷ Nguyệt, Y Độc Y Gia chính là gia huynh của ta, ta là được ca ca chân truyền nha, nếu có bệnh gì khó trị mà không tìm được hắn thì cứ tới tìm Quỷ Y ta cũng được!”

Đứng bên cạnh Hàn Tử Kỳ, nữ nhân trẻ tuổi tự xưng là Quỷ Y với vẻ mặt tự hào, tuy niên kỷ còn nhỏ nhưng lại lộ ra khí chất phóng khoáng, tự phong là Quỷ Y cũng có vài phần tinh quái, chỉ thấy nàng vừa tự giới thiệu vừa lén lút nhìn lên người hắn. Kỳ Minh Nguyệt nhìn Hàn Tử Kỳ ở bên cạnh nàng đang lộ ra bộ dáng có một chút buồn rầu bất đắc dĩ, hắn liền dời mắt rồi mỉm cười gật đầu, đưa tay khẽ vuốt lên đầu của Y Quỷ Nguyệt vài cái, sau đó cất tiếng, “Đa tạ Quỷ Nguyệt cô nương, chẳng hay ngươi có biết về Tư Quy hay không?” Nghĩ đến lời nói của Lan Cẩn ngày ấy, hắn thuận miệng hỏi, chỉ thấy Hàn Tử Kỳ nhìn động tác của hắn rồi nhíu nhíu mày khiến hắn không khỏi cười thầm một tiếng, nghĩ đến việc Hàn Tử Kỳ trải qua đủ mọi chuyện, mà nay có thể gặp gỡ một nữ tử thú vị như thế, âu cũng là vận khí của người này.

Y Quỷ Nguyệt được bàn tay ở trên đầu vuốt ve, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, trốn nhà ra ngoài đã lâu như vậy, lúc này lại được Thủy Nguyệt công tử đối xử như huynh trưởng khiến nàng bắt đầu nhớ nhà, người trước mặt chỉ nhìn liền khiến người ta cảm thấy thân thiết, hiện tại càng làm cho nàng cảm thấy yêu thích, đương nhiên cũng đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ đối với câu hỏi của hắn, sau đó mới đáp lời, “Tư Quy? Ta chỉ nhìn thấy nó từ trong dược thư của ca ca, đã sớm thất truyền, không biết ngươi muốn hỏi loại nào?”

Oánh nhiên từng là đệ tử của Y Độc Y Gia, mà Y Gia lại nổi danh khắp thiên hạ, muội muội của hắn đương nhiên cũng không phải hạng người vô dụng, lúc này hắn chỉ thuận miệng hỏi mà quả nhiên đã có một chút manh mối, Kỳ Minh Nguyệt không khỏi gật đầu, “Chính là loại đó, không biết cô nương có biết dược tính của nó như thế nào hay không?”

“Cái đó… cũng đã lâu rồi, có một chút không nhớ rõ lắm.” Nghiêng đầu, Y Quỷ Nguyệt cố gắng nhớ lại, “Ta chỉ nhớ dược tính của Tư Quy rất đặc biệt, bất đồng với các loại độc dược tầm thường khác, cũng không phải có hiệu quả cho tất cả mọi người, nhưng đặc biệt nhất chính là thuốc giải của nó….”

“Thuốc giải của nó đặc biệt như thế nào?” Nghe nàng nói như vậy thì Kỳ Minh Nguyệt cũng không cảm thấy bất ngờ, lời của Lan Cẩn luôn nửa thật nửa giả, nếu nghiêm túc nói thật thì đó không phải là Lan Cẩn. �

“Một viên là thuốc độc, hai viên là thuốc giải, thuốc giải của Tư Quy chính là bản thân nó.” Y Quỷ Nguyệt cố gắng nhớ lại dược thư mà hồi còn bé nàng đã được xem qua, gãi gãi đầu, hình như còn một điểm đặc biệt nào đó mà nàng chưa thể nhớ lại.

Hắn dùng hai viên, chẳng lẽ đây là kỹ xảo hù người của Lan Cẩn? Nghe Y Quỷ Nguyệt nói xong thì Kỳ Minh Nguyệt càng không hiểu ý đồ của Lan Cẩn, đè xuống nghi hoặc trong lòng, hắn mỉm cười với Y Quỷ Nguyệt, “Đa tạ đã báo cho ta biết.” Doãn Thiên Dật cũng dùng Tư Quy giống như hắn, nếu Lan Cẩn quả thật có mưu đồ khác thì không biết Doãn Thiên Dật hiện tại như thế nào…Trong lòng trầm ngâm, hắn tính đi xem tình trạng của Doãn Thiên Dật một chút.

Y Quỷ Nguyệt xuất thần đối với nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên vừa lướt qua trước mắt, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, “Người ta đi rồi, còn ngẩn ngơ làm cái gì?” Nàng nghe như vậy thì liền phục hồi tinh thần, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng màu oánh bạch đã dần dần đi xa, bĩu môi, nàng xoay người rồi trừng mắt liếc nhìn Hàn Tử Kỳ một cái, “Ai ngẩn ngơ? Ta đang hồi tưởng, hiểu không? Nhớ về dược tính của Tư Quy! Ta cũng không tin ta nhớ không được!” Dù sao nàng vẫn cảm thấy còn có một điểm đặc biệt nào đó đã bị nàng quên mất.

“Hay là còn chỗ nào đặc biệt nữa?” Hàn Tử Kỳ nhìn thân ảnh đi xa, giờ khắc này không còn tâm tình như ngày đó, nhìn thấy Kỳ Minh Nguyệt, trong lòng của hắn ngoại trừ một chút phức tạp vì nhớ lại quá khứ thì hiện tại đã hoàn toàn mất đi hận ý, lúc này hắn chỉ bận tâm đến Tư Quy, không khỏi có một chút hiếu kỳ, Kỳ Minh Nguyệt cố ý hỏi về Tư Quy thì nhất định là chưa hết cách.

Y Quỷ Nguyệt ngưng thần suy nghĩ, bỗng nhiên nhảy dựng lên, rốt cục nhớ đến điểm đặc biệt của Tư Quy, “Đúng rồi đúng rồi, ta nhớ ra rồi, nếu dùng hai viên thì….Tư Quy lập tức được giải, chỉ lưu lại Xuân Bán!” Nhớ kỹ những gì viết trong sách, Y Quỷ Nguyệt đắc ý ngẩng đầu rồi giải thích với Hàn Tử Kỳ, “Một viên là độc, tên là Tư Quy, hai viên thành đôi, đó là Xuân Bán. Nhưng Xuân Bán cực kỳ cổ quái, lúc phát tác sẽ cần ân ái với người khác, cũng không khác xuân dược là bao, nhưng kỳ lạ ở chỗ nếu cùng ân ái với tình nhân của mình, tác động đến tình niệm trong lòng thì sẽ làm cho thân thể đau đớn, vô cùng thống khổ, nếu là người khác thì sẽ như xuân dược bình thường, chỉ cần phát tiết dục niệm thì sẽ vô sự.”

Hàn Tử Kỳ nghe xong thì hơi cảm thấy kinh ngạc, “Loại thuốc này thật sự đặc biệt như thế à? Nếu người trúng độc không có ai vương vấn thì sao?”

“Tư Quy, Tư Quy, nếu không có ai vương vấn thì đương nhiên sẽ không thể quay về, đương nhiên sẽ mất công hiệu. Cái gọi là Xuân Bán cũng chỉ là hiệu quả của độc dược còn sót lại mà thôi, nếu chống đỡ được thì mới thật sự giải hết độc Tư Quy. Loại thuốc độc này đã sớm thất truyền từ lâu, trong đó có một loại dược gọi là Khiên Tình Thảo, công hiệu thần kỳ kia là vì Khiên Tình Thảo mà gây nên, chẳng qua trên đời không còn Khiên Tình Thảo nữa, như vậy sẽ không bao giờ có Tư Quy hoặc là Xuân Bán, không biết vì sao Thủy Nguyệt công tử lại đột nhiên hỏi như vậy.” Y Quỷ Nguyệt cắn môi, vẻ mặt khó hiểu nhìn ra phía xa, lúc này thân ảnh của Trình Tử Nghiêu đã biến mất khỏi tầm mắt, nàng lắc đầu, dự tính lần sau nếu gặp được hắn thì sẽ giải thích cho hắn biết. (Tư Quy = hoài niệm muốn quay về)

…………..

Kỳ Minh Nguyệt rời khỏi hoa viên, dọc đường đi đều nghĩ về Hàn Tử Kỳ và Y Quỷ Nguyệt, nghĩ đến đủ mọi chuyện ngày xưa, không khỏi làm cho người ta phải thở dài mà mỉm cười, có một cô nương như vậy làm bằng hữu thì Hàn Tử Kỳ cũng sẽ không tịch mịch, đủ mọi vướng mắc giữa Hàn Tử Kỳ cùng với mẫu phi và phụ hoàng rốt cục cũng có thể tan thành mây khói, trở thành dĩ vãng.

Mang theo vài phần ý cười, hắn tạm thời đặt chuyện này sang một bên, hiện tại hắn nghĩ đến lời nói của Y Quỷ Nguyệt mới vừa rồi, nếu dùng hai viên Tư Quy thì cũng giống như uống thuốc giải, Lan Cẩn làm như vậy là có ý gì, trầm ngâm một lúc, sau đó hắn phân phó quản gia, “Doãn Thiên Dật ở nơi nào? Dẫn ta đi xem hắn một chút.”

Quản gia dạ một tiếng rồi đưa hắn tiến đến chỗ của Doãn Thiên Dật đang ở, “Bẩm công tử, chính là nơi này.” Doãn Thiên Dật bị giam trong một căn phòng ở tiền viện, trước cửa có không ít thủ vệ canh gác, Thủy Nguyệt công tử muốn thăm hỏi, quản gia cũng không lo lắng, sau khi chứng kiến thủ đoạn lợi hại của Thủy Nguyệt công tử thì lập tức biết rõ Doãn Thiên Dật tuyệt đối không thể làm được gì Thủy Nguyệt công tử, càng miễn bàn đến việc Doãn Thiên Dật đã không còn như lúc trước, e rằng hiện tại bất kỳ ai đi vào rồi cho hắn một đao thì hắn cũng sẽ không hề phản ứng.

Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, lệnh cho quản gia ở lại bên ngoài rồi hắn tự mình đi vào, thủ vệ canh gác thấy hắn thì lập tức tránh ra, hiện nay có ai mà không biết thanh danh của Thủy Nguyệt, mặc dù Trang chủ chưa từng công đạo nhưng bọn họ cũng không dám bất kính đối với hắn. Mặc dù cũng hiếu kỳ không biết Thủy Nguyệt công tử tìm Doãn Thiên Dật để làm gì, không biết có phải vì Ám hoàng hay không, nhưng với thân phận của bọn họ thì làm sao dám mở miệng để hỏi, tránh sang một bên, một người lấy ra chìa khóa để mở xiềng xích trên cửa, sau đó mới hơi lui ra sau một chút rồi thỉnh hắn đi vào.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Kỳ Minh Nguyệt nhìn bên trong âm u tối tăm, hắn chậm rãi cất bước đi vào.

……………

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio