Trong ngự thư phòng, Kỳ Minh Nguyệt cau mày, bị phá đám khiến cho dục vọng của hắn khó chịu, nghe thấy tiếng động vấn đáp ngoài cửa liền làm cho hắn cau mày lại, “Phụ hoàng quả thật không gặp hay sao? Tiểu lục và tiểu thất đã lâu không gặp ngươi.”
“Minh nhi bắt đầu quan tâm người khác từ khi nào vậy, phụ hoàng một lòng thiết đãi ngươi, vậy mà ngươi lại không chịu chuyên tâm.” Vuốt ve vài cái trên dục vọng nóng rực, nghe thấy Kỳ Minh Nguyệt khẽ rên một tiếng, lúc này Kỳ Hủ Thiên mới nhướng mắt nhìn về phía hắn.
Kỳ Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt kia mang theo một chút bất mãn, lại có vài phần tà khí, hắn đứng trước người của Kỳ Hủ Thiên, trên khuôn mặt đang chịu đựng dục vọng hiện lên khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười không cho là đúng, “Ngoại trừ phụ hoàng thì ta làm sao lại quan tâm kẻ khác, chẳng qua hai người ngoài cửa không chịu rời đi, còn đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, phụ hoàng không cảm thấy phiền hay sao?”
“Minh nhi muốn như thế nào? Chẳng lẽ lại muốn dừng lại à?” Vuốt ve khiêu khích vật thể nóng rực cương cứng kia, trong đôi mắt u ám của Kỳ Hủ Thiên lại hiện lên một chút ý cười, đem dục vọng của Kỳ Minh Nguyệt tiếp tục nhét vào miệng, dùng đầu lưỡi quấn một vòng lại nhả ra, “Thấy Minh nhi có thể nhịn được, phụ hoàng thì không quá để ý, chẳng qua uổng phí tâm ý của ta dành cho Minh nhi, cảm thấy có một chút đáng tiếc.” Trong miệng nói đáng tiếc nhưng nét mặt lại ám muội ngả ngớn, tiếp tục vuốt ve dục vọng nóng rực, nhìn thấy Minh nhi bị hắn khiêu khích càng lúc càng khó nhẫn nại, trong mắt đã tràn đầy thần sắc dục vọng thì Kỳ Hủ Thiên liền cất lên vài tiếng cười khẽ nặng nề.
Nhìn thấy ý cười trong mắt của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt bỗng nhiên giương giọng hô to một câu ra ngoài, “Lưu tổng quản, bảo bọn họ chờ bên ngoài, không được tranh cãi ầm ĩ.” Bên ngoài cửa cũng an tĩnh trở lại, Kỳ Minh Nguyệt nhếch môi, “Minh nhi làm sao lại cô phụ tâm ý của phụ hoàng, lúc này đã yên lặng, đương nhiên là tiếp tục.”
Động thân, dục vọng nóng rực của hắn liền tiến sâu vào bên trong ẩm ướt ấm áp, Kỳ Hủ Thiên thấy hắn vì khoái cảm mà ngửa đầu cất tiếng rên rỉ thì đôi mắt dài mảnh u ám như chim ưng liền lộ ra một chút thần sắc ôn nhu.
Trước khi có Minh nhi, cho dù là trong lúc làm tình thì hắn cũng không cho phép hậu cung lưu lại dấu vết trên người của hắn, nhưng Minh nhi thì khác, ngoại trừ muốn giữ lấy Minh nhi thì hắn cũng muốn nhìn thấy bộ dáng của Minh nhi vì hắn mà mất khống chế, Minh nhi không bận tâm đến bất cứ thứ gì nhưng khi đối mặt với hắn lại hiển lộ vẻ mặt hết sức mê người khi bị dục vọng dày vò, đây là điều mà chưa có bất luận kẻ nào nhìn thấy, cũng đủ để tác động tâm tư của tất cả mọi người.
Hàm chứa dục vọng của Kỳ Minh Nguyệt trong miệng, Kỳ Hủ Thiên một tay vỗ về dưới dục vọng, tay còn lại thì chuyển ra sau lưng Kỳ Minh Nguyệt, khiêu khích một chút ở giữa hai bờ mông, nhẹ nhàng ấn xuống, đầu ngón tay đâm vào cửa khẩu mà hắn rất quen thuộc, động tác trên miệng và đầu lưỡi của hắn cũng không dừng lại, bên tai nghe thấy một tiếng rên rỉ đầy áp lực, dục vọng ở trong miệng của hắn co rúm rồi nhất thời trướng đại, ánh mắt tối sầm lại, hai tay của hắn càng tăng thêm sức lực.
“Phụ hoàng!” Kỳ Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào đôi mắt tà khí lại ôn nhu kia, gầm nhẹ một tiếng, rốt cục không thể nhẫn nại, theo tiếng la khàn khàn ẩn chứa đầy dục niệm, hắn tiến sâu vào khoang miệng ấm áp ướt át kia, dục vọng dưới thân không ngừng rung động mà bùng nổ.
Thở hổn hển, hắn chậm rãi lui ra, trước mắt chỉ thấy trong đôi mắt dài mảnh của phụ hoàng đều là thần sắc tà mị, nuốt xuống bạch dịch mà hắn phóng thích ở trong miệng, một phần tràn ra cũng bị nhẹ nhàng liếm sạch, đôi mắt sáng quắc kia vẫn nhìn hắn chăm chú, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, “Hương vị của Minh nhi a….” Giọng điệu trầm thấp, ám muội đến cực điểm, cũng tràn ngập tình sắc, khiến hắn nhịn không được mà cau mày lại, thì thào nói nhỏ, “Cứ nói Minh Nguyệt mị hoặc, rõ ràng phụ hoàng mới là yêu nghiệt.”
Giọng nam trầm thấp dừng bên tai của Kỳ Hủ Thiên, khiến hắn cười nhẹ một trận, “Nếu phụ hoàng là yêu nghiệt thì cũng chỉ quyết rũ một mình Minh nhi mà thôi.” Nhìn Kỳ Minh Nguyệt một chút, Kỳ Hủ Thiên tùy tiện mang đến một chiếc khăn tay, Kỳ Minh Nguyệt tiếp nhận, trước tiên lau đi dấu vết ở bên môi của Kỳ Hủ Thiên rồi mới để ý đến dấu vết dưới thân của mình.
Sau khi chỉnh trang ổn thỏa thì Kỳ Minh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hủ Thiên rồi đưa tay chạm vào giữa hai chân của đối phương, “Có cần Minh Nguyệt giúp phụ hoàng giải quyết một chút hay không?”
“Nếu Minh nhi thương phụ hoàng thì không bằng đợi lần sau hẵng đền đáp cùng một lúc, hiện tại đủ rồi, ngoài cửa còn vài cái phiền phức đang đứng chờ, phụ hoàng không vội nhưng lại sợ mệt Minh nhi của ta.” Trải qua cả đêm mà nay mặc dù dục niệm của hắn đã bị khơi mào nhưng vẫn có thể khống chế, thân mình của Minh nhi vẫn còn trẻ tuổi, khó khống chế tình dục, thay Minh nhi giải quyết một chút, nếu hắn để cho Minh nhi làm chuyện gì đó cho mình, ngộ nhỡ thật sự khơi mào dục niệm của hắn thì e rằng chỉ ở trong miệng của Minh nhi cũng không thể giải quyết cho đủ.
Khẽ hôn bên môi của Kỳ Hủ Thiên một chút, Kỳ Minh Nguyệt mơn trớn màu cổ đồng ở trước mặt, vừa rồi ngoại bào của phụ hoàng bị hắn cởi bỏ, lộ ra lồng ngực sáng bóng màu mật ong một cách mị hoặc, nhịn không được lại đặt lên vài nụ hôn, sau đó mới cẩn thận dùng y bào huyền sắc tú kim che lại rồi kết chặt long khấu.
“Minh nhi thật sự là chu đáo.” Nâng mặt của Kỳ Minh Nguyệt lên, Kỳ Hủ Thiên vừa thì thầm vừa hôn xuống môi của hắn, “Nhưng phải nhớ rõ chỉ có thể đối với phụ hoàng như thế, hoàng đệ của ngươi xem ra rất quý ngươi, lúc này đang chờ ở bên ngoài, cũng đều là vì chuyện của ngươi, nhưng Minh nhi không được quá thân cận với bọn họ đó.”
“Bọn họ chỉ là hoàng đệ mà thôi, phụ hoàng nghĩ ngợi nhiều quá.” Ngay cả thân hoàng nhi của mình mà cũng để ý như thế, nhưng hắn lại không thể nhịn được mà nhếch môi đối với lời nói mang theo một chút cảnh cáo của Kỳ Hủ Thiên, hắn đã sớm quen tính độc chiếm của phụ hoàng và sự bá đạo của vì đế vương này.
“Chỉ là hoàng đệ mà thôi? Giữa huynh đệ thì sẽ không có gì xảy ra thật ư? Chẳng phải Minh nhi cũng là hoàng tử nhưng phụ hoàng lại không thể buông ngươi ra đó sao, nếu lại có vài hoàng đệ quý ngươi thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ.” Trong mắt của hắn, sự chói mắt của Minh nhi là điều mà thường nhân không thể bỏ qua, hắn cũng đã sớm phát hiện, từ khi vài hoàng tử còn bé, lúc thỉnh an sẽ luôn lén lút quan sát Minh nhi ở bên cạnh hắn, cho dù là hiếu kỳ sùng bái hay là ái mộ thì hắn đều không thể chấp nhận người khác nhìn Minh nhi của hắn như thế, cho dù đó chỉ là các hoàng tử khác.
“Trên đời cũng không có mấy người có thể không màng luân thường và huyết thống như phụ hoàng, cho dù bọn họ quả thật nghĩ như thế thì e rằng cũng không có gan, huống chi trong mắt của Minh Nguyệt chỉ có một mình phụ hoàng, ngoại trừ có cùng huyết thống với bọn họ, nể mặt điểm này thì Minh Nguyệt mới hòa nhã với bọn họ một chút, cũng sẽ không có gì nhiều hơn.”
Nói ra những lời này, Kỳ Minh Nguyệt nhấc tay, giương giọng nói với bên ngoài một câu, “Để cho bọn họ vào đi.”
Ngoài cửa, Kỳ Tử Dục và Kỳ Nghiêu Vũ im lặng chờ đợi rốt cục nghe thấy một câu triệu vào từ bên trong, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, lúc trước nếu không phải nghe thấy lời nói của hoàng huynh thì bọn họ đã không im lặng chờ đợi ở đây đến bây giờ.
Lưu Dịch mở cửa ra cho bọn họ, nhìn thấy hai vị hoàng tử bước vào ngự thư phòng, nhớ đến còn có một chuyện chưa bẩm báo, hắn cũng liền đi theo.
Kỳ Tử Dục và Kỳ Nghiêu Vũ cẩn thận bước vào ngự thư phòng, nơi này đã lâu bọn họ chưa tiến vào, rất nhiều năm trước quy củ thỉnh an hằng ngày đã bị phụ hoàng bãi miễn, mặc dù không biết vì sao nhưng bọn họ cũng cảm thấy nhẹ lòng, chỉ tiếc sau khi bãi miễn vấn an thì cũng khó gặp mặt hoàng huynh, lần này nghe nói vì việc về thái tử phi đã xảy ra một chút phiền toái, chọc giận phụ hoàng và hoàng huynh, cho nên bọn họ mới muốn đến vấn an.
“Khấu kiến phụ hoàng, hoàng huynh.” Đã lâu không gặp, thân ảnh huyền sắc ngồi phía trên dường như vẫn chưa hề thay đổi, vẫn làm cho người ta sợ hãi như trước, hai người nhìn phụ hoàng, sự kính sợ đã lặng yên trong lòng từ rất lâu lại một lẫn nữa ùn ùn trỗi dậy, bên cạnh là hoàng huynh đang nhìn bọn họ, vẫn là bộ dáng đã nhìn thấy vào đại yến năm trước, vẻ mặt thản nhiên nhưng bất giác lại làm cho người ta đắm chìm bên trong ánh mắt ôn nhu như có như không kia.
“Ừm.” Kỳ Hủ Thiên quét mắt nhìn bọn họ, một tay đưa ra phía sau ôm lấy thắt lưng của Kỳ Minh Nguyệt, trong miệng bình thản lên tiếng. Hắn không mở miệng thì Kỳ Tử Dục và Kỳ Nghiêu Vũ đang quỳ bên dưới cũng không dám đứng dậy, chỉ cảm thấy bầu không khí trong ngự thư phòng có một chút nặng nề khó thở.
Thật lâu sau mới nghe thấy một câu nói không nhanh không chậm vang lên trong phòng, “Nhị vị hoàng đệ đứng lên đi.”
Giọng nói ung dung chậm rãi không lộ ra sự vui sướng nào khi nhìn thấy huynh đệ thủ túc, vẫn bình thản như trước, nhưng đối với Kỳ Tử Dục và Kỳ Nghiêu Vũ đang quỳ thì lại như tiên âm, hai người bọn họ vội vàng đứng dậy, bọn họ đều biết chỉ cần là hoàng huynh lên tiếng thì phụ hoàng hơn phân nửa sẽ không phản đối.
Quả nhiên, đợi bọn họ đứng lên thì người ngồi phía trên cũng không nói gì, Kỳ Nghiêu Vũ lén lúc dò xét phụ hoàng một chút, sau đó lại nhìn sang hoàng huynh bên cạnh, bỗng nhiên nhận thấy một tầm mắt, cho dù chỉ là liếc nhẹ nhưng không biết vì sao lại làm cho hắn có cảm giác uy hiếp rất đáng sợ, là phụ hoàng, vì sao phụ hoàng lại nhìn hắn như vậy?
“Nhi thần….nhi thần đến đây để thỉnh an phụ hoàng, và vấn an hoàng huynh, nghe nói hôm nay thượng triều đã xảy ra vài chuyện…” Từ nhỏ đã có vài phần sợ hãi đối với vị phụ hoàng không dễ thân cận này, những tình cảm trong lòng đều bị nỗi sợ hãi đè ép, nhưng thật ra bọn họ lại cảm thấy rất thân cận với nhị hoàng huynh, Kỳ Nghiêu Vũ nói đến đây thì liền nhìn sang Kỳ Minh Nguyệt.
“Hoàng huynh không sao chứ?” Kỳ Tử Dục tâm tư đơn thuần, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kỳ Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh Kỳ Hủ Thiên, trong mắt tràn đầy lo lắng. fynnz
Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, “Đa tạ nhị vị hoàng đệ quan tâm, không có chuyện gì lớn.” Tiểu lục tiểu thất cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi, so với lúc hắn mười hai tuổi thì vẫn để lộ tính tình trẻ con, mặc dù ở trong hoàng thất thì sẽ chín chắn hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không đến mức sinh ra dục niệm dị thường gì với hắn, vậy mà phụ hoàng vẫn để ý canh chừng bọn họ, liếc mắt nhìn Kỳ Hủ Thiên ở bên cạnh, trong mắt của Kỳ Minh Nguyệt tràn đầy giễu cợt.
Kỷ Hủ Thiên nhìn thấy thần sắc trong mắt của hắn thì chỉ nhếch môi, bàn tay ôm bên thắt lưng lại siết chặt hơn một chút, đôi mắt khẽ nheo lại, một tay cầm lấy tấu chương trên án thư, thản nhiên hỏi, “Còn chuyện gì hay không?” Giọng điệu đã có một chút mất kiên nhẫn.
Kỳ Nghiêu Vũ suy nghĩ một chút, dường như thật sự không còn gì khác, nhưng phụ hoàng lãnh đạm như vậy, hoàng huynh cũng không nhiều lời với hắn, thật sự có một chút không cam lòng, liền vắt hết óc suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện làm cho hắn thoáng chốc vô cùng hưng phấn, “Còn có một chuyện, phụ hoàng, nhi thần nhớ đến trước kia hoàng huynh từng đồng ý sẽ dạy nhi thần luyện võ.” Tuy rằng đó là thời thơ ấu, ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Minh Nguyệt, trong mắt lại rạng rỡ lấp lánh, tất cả đều là mong ngóng chờ đợi, “Hoàng huynh có nhớ hay không?”
Kỳ Minh Nguyệt hơi suy nghĩ một chút, dường như quả thật có việc này, “Vẫn nhớ, nhiều năm về trước, từng đồng ý chuyện này bên trong võ tràng, khi đó tiểu ngũ cũng ở đấy.” Lúc đó còn có đại hoàng tử Kỳ Mộ Thịnh, nhiều năm trôi qua, Kỳ Mộ Thịnh ở Than Châu vẫn không hề sinh sự, thật sự làm cho hắn có một chút ngoài ý muốn.
“Minh nhi đã từng đồng ý à?” Ở bên cạnh hắn, Kỳ Hủ Thiên cau mày, thấy Kỳ Minh Nguyệt gật đầu xác định thì liền ngoảnh đầu nói với Kỳ Nghiêu Vũ, “Trẫm nhớ tiểu thất đã bái sư mấy năm nay rồi mà.”
Đây không phải là câu chất vấn, giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng Kỳ Nghiêu Vũ nghe thấy ý tứ trong lời của phụ hoàng có vẻ không thoải mái, mà hiển nhiên là hắn đã bái sư, cũng không có lý do yêu cầu hoàng huynh dạy hắn luyện võ.
“Nhưng hoàng huynh….rõ ràng là đã đồng ý rồi….” Kỳ Tử Dục ở bên cạnh, mắt thấy vô vọng, liền cảm thấy sốt ruột, nếu hoàng huynh dạy tiểu thất luyện võ thì hắn đương nhiên cũng có thể đi theo bên cạnh để quan sát, năm đó ở trong võ tràng, hắn từng kiến thức sự lợi hại của hoàng huynh, hơn nữa có thể ở chung với vị hoàng huynh này nhiều một chút cũng là chuyện mà hắn cầu còn không được.
Kỳ Minh Nguyệt xác định chính mình đã đồng ý chuyện này, nhưng biết rõ phụ hoàng chắc chắn sẽ khó chịu, trong lúc nhất thời cũng hơi khó quyết định, trầm ngâm trong chốc lát, hắn sử dụng phương pháp trung hòa, “Nếu Minh Nguyệt đã từng đồng ý thì phải thực hiện lời hứa khi ấy, chẳng qua tiểu thất đã có võ sư, cũng đang học võ, ta cũng không tiện nhiều lời, khi nào rãnh rỗi sẽ đến chỗ của ngươi để xem tiến triển của ngươi như thế nào, nếu vẫn chưa đủ thì sẽ góp ý.”
Kỳ Nghiêu Vũ nghe xong vội vàng gật đầu không ngừng, Kỳ Tử Dục cũng rất cao hứng, mặc dù cùng tiểu thất tử nhỏ tranh đua hơn thua mà lớn lên nhưng tình cảm huynh đệ vẫn rất thân thiết, lúc này được hoàng huynh nói như vậy thì hắn cũng rất chờ mong.
“Chẳng lẽ Minh nhi đã quên những gì phụ hoàng vừa nói hay sao?” Kỳ Hủ Thiên ôm sát thắt lưng của Kỳ Minh Nguyệt, giọng điệu tuy nhẹ nhưng dừng bên tai của Kỳ Minh Nguyệt lại hết sức rõ ràng, nhớ đến vừa rồi phụ hoàng muốn hắn đừng quá thân cận với các hoàng tử khác, nhịn không được mà nhướng mày, “Minh Nguyệt sẽ không nuốt lời, phụ hoàng cũng không cần phải đa tâm.”
Chỉ mong là hắn quá đa tâm, Kỳ Hủ Thiên liếc mắt nhìn Kỳ Nghiêu Vũ đang nhìn bọn họ chăm chú, trầm giọng nói, “Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì quay về đi.” Bạn đang �
Lúc này không còn lý do gì khác đáng để nói, Kỳ Nghiêu Vũ và Kỳ Tử Dục đành hành lễ lui ra, nhị vị hoàng tử vừa ra khỏi ngự thư phòng thì Lưu Dịch lại tiến lên vài bước, “Bệ hạ, ngũ điện hạ đang trên đường hồi cung, cách Diệp Diệu thành không xa, ngày mai sẽ đến.”
“Ngũ hoàng đệ đã trở lại, cũng thật là nhanh.” Tiểu ngũ xuất cung đã được môt năm, không biết bên ngoài như thế nào, tính tình của tiểu ngũ từ nhỏ đã tao nhã, ghét võ hỉ văn, mười lăm tuổi thì xuất cung, cũng không nói bất cứ lời nào, Kỳ Minh Nguyệt nghĩ đến vị hoàng đệ này thì liền nhớ đến khuôn mặt tươi cười của người nọ đối với mình, đúng là có vài phần vui vẻ.
“Trở về thì trở về, gọi hắn ngày mai đến thỉnh an cũng được.” Bàn tay đặt bên thắt lưng của Kỳ Minh Nguyệt vẫn chưa buông xuống, Kỳ Hủ Thiên nghe xong lời của Lưu Dịch thì chỉ nâng mắt lên khỏi tấu chương, sau đó lại thản nhiên lật tấu chương.