Từ khi Hoa thục phi bị biếm tới Hàn Đình, An Nhược Lam trong lòng nhẹ nhõm không ít, giờ đây trong cung ngoại trừ Hoàng Hậu ra không ai có thể lay động được địa vị của nàng. Đứa con kia xưa nay luôn được bệ hạ ân sủng, vừa dời Tử Hà Cung liền được tiến vào đế cung Huyễn Thiên điện, nơi mà chỉ có thiên tử của một quốc gia mới được hưởng vinh dự đó. Bệ hạ làm như vậy khiến bao nỗi bất an trong lòng nàng cũng vơi đi phần nào, nhưng những lời năm đó của quốc sư nàng làm sao lại có thể tuỳ tiện mà quên lãng được?
Loạn thiên, thí mẫu, vô hậu. Thí mẫu, chính là điều đã làm cho nàng cảm thấy có một chút sợ hãi thoáng qua trong tâm tưởng. Nhớ kĩ khi mang thai đứa bé kia, lúc đầu trong bụng còn có động tĩnh, nhưng sau này cư nhiên lặng yên, cho đến lúc sinh hạ y, y không khóc không nháo, trong mắt tiếu ý lạnh lùng đã từng làm nàng vui mừng, nhưng sau này... Lời nói của Đàm Vô như mang một mũi gai vô hình, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào tim, khiến cho những tháng ngày vinh hoa phú quý trước mắt chỉ còn đầy cảm giác hoảng sợ.
Không biết y... phải chăng chính là Dị tinh hàng thế? Nhưng bệ hạ lại sủng ái y như vậy, chẳng phải tự nhiên đã kết luận rằng y không phải là yêu nghiệt sao? Nàng không nên suy nghĩ miên man, Dị tinh hàng thế nói không chừng lại là Kỳ Mộ Thịnh a!
Thu lại phiền nhiễu tâm tư vào trong lòng, An Nhược Lam ngồi ở trước bàn trang điểm, đem chút tóc mây bất loạn chỉnh sửa tỉ mỉ lại, nhìn nữ tử giữa kính, nhãn thần lơ lửng, kinh ngạc xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Chỉ Lan vào phòng xử lý chút chuyện vặt, nghe được gian ngoài có người thông báo liền đi ra. Chỉ chốc lát trở về thưa rằng:
" Nương nương, Tử Kỳ công tử lại đến nữa rồi, không biết lúc này lại còn muốn gây phiền phức gì cho người nữa, nương nương có gặp hay không? "
An Nhược Lam thật lâu không nói gì khiến Chỉ Lan tưởng rằng nàng không nghe thấy, lúc dự định hỏi lại lần nữa mới nghe được nàng yếu ớt thở dài, nhẹ giọng đáp:
" Cho hắn vào đi. "
Chỉ Lan nghiêm mặt không vui đi ra, thầm nghĩ nương nương thân là quý phi, Nhị điện hạ của chúng ta lại được sủng ái như vậy, Hàn Tử Kỳ chỉ là một nam phi, dựa vào cái gì đến gây phiền phức cho nương nương, hừ, cũng không nghĩ lại thân phận của mình, dựa vào phụ thân Xu Mật Viện _ Hàn đại nhân hắn mới được tiến cung, đối với người bên ngoài không kính cẩn thì thôi, còn năm lần bảy lượt khiến cho nương nương tức giận, thực sự là không biết phân biệt phải trái lễ nghi phép tắc!
Đưa Hàn Tử Kỳ vào đợi ở thiên viện, Chỉ Lan lại trở về phòng bẩm báo An quý phi. Sau lần bệ hạ thấy hắn làm cho nương nương rơi lệ, vị Tử Kỳ công tử này cũng đã giảm đi phần nào, chỉ ở thiên viện cầu kiến nương nương. Nhưng tình hình trước sau như một, nương nương quyết không cần nàng ở bên, kết quả mỗi lần tiếp kiến xong đều mang khuôn mặt hàn sương, nếu không lại là vẻ mặt rơi lệ giận dữ. Hàn Tử Kỳ công tử chế giễu, khi dễ người khác như vậy, tới lúc ra ngòai lại còn mang bộ dạng tựa hồ ủy khuất.
Ở trong lòng, Chỉ Lan lại đem Hàn Tử Kỳ mắng nhiếc lần nữa, thở dài rồi lui ra ngoài.
Hàn Tử Kỳ vẫn vận bạch y, vẫn bộ dáng thanh nhã lạnh lùng xem thường thế tục, khuôn mặt trầm tĩnh, bước đi trầm ổn vào Thiên Viện, gặp An Nhược Lam đang ngồi ở một bên đưa lưng về phía hắn, liền chậm rãi đi tới.
Hai người – một đứng một ngồi, cũng không ai nói gì.
Thiên Viện ở ngoài trồng một cây tường vi, cánh hoa màu phấn bạch, đang lúc nở tươi tốt, trên cây lại có đầy cây đằng() leo lên, luồn lách vào sân phơi thiên viện, chập chờn đong đưa, dưới ánh mặt trời lại càng thêm thập phần xinh đẹp. Lúc này, An Nhược Lam nhìn đóa hoa phấn bạch kia, xuất thần không nói... Hàn Tử Kỳ cũng cùng nàng nhìn chăm chú vào đóa hoa theo gió vũ động kia, lẳng lặng đứng im. Hồi lâu, mới thản nhiên mở miệng:
" An quý phi mấy ngày gần đây có khỏe không? Nghe nói bệ hạ đã nhiều ngày không tới Ngưng Hi Các, Tử Kỳ lo lắng nương nương trong lòng không vui, đặc biệt đến an ủi.
An Nhược Lam cười nhạt, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai:
" Đa tạ Tử Kỳ công tử quan tâm, nghe nói Du Diệp Các của ngươi lâu rồi không có ai đặt chân đến, ngay cả các công tử tần phi khác cũng không một bóng lui tới, Nhược Lam thật lo lắng thay ngươi, không biết có cần ta cho ngươi một lời khuyên hay không? "
" Tử Kỳ vốn không phải bạn của bọn họ, An nương nương biết rõ tính tình của ta, lại châm biếm, quả thật hiện tại và ngày xưa rất bất đồng, An quý phi hôm nay không bao giờ... còn là An Nhược Lam của năm xưa nữa." – Hắn thở dài, ngữ thanh mang cô đơn, tay cầm lấy một nhánh tường vi, mấy cánh hoa phấn bạch ở trong tay, cúi đầu xuống, giữa đôi mắt kia thật tình không biết là thương tiếc hay là căm hận, khiến kẻ khác phải sợ hãi.
" An Nhược Lam vẫn như cũ là An Nhược Lam, cũng chỉ là người của bệ hạ mà thôi, chuyện năm xưa Tử Kỳ công tử có lẽ không nên nhắc đến nữa. " – Nàng cắn môi, như cũ quay lưng về phía hắn, lại đem hai chữ " Công tử " kia đặc biệt lặp lại.
Hàn Tử Kỳ nghe vậy, trong nháy mắt hai tay nắm chặt, những cánh hoa bị bàn tay nghiền nát rơi xuống mặt đất như mưa, cũng rơi cả đến bên chân An Nhược Lam.
Nàng cúi người nhặt lên vài cánh, đặt ở đầu ngón tay, lại thấy chúng trượt xuống từ khe hở, cười khẽ một tiếng.
" Hảo cho một Tử Kỳ công tử, đường đường là nam nhi, ấu tử của Xu Mật Viện _ Hàn Kí _ Hàn đại nhân, tài hoa vô song, tính tình cao thượng. " – nói đến đây nàng nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, – " Đi tới hậu cung cùng nữ tử chúng ta tranh giành tình cảm, không biết Tử Kỳ công tử ở đây đã có bao giờ được vui sướng? Bệ hạ sủng hạnh ngươi là loại cảm giác nào đây? Hầu hạ bệ hạ, cũng là thân nam tử, nằm dưới thân người khác, không biết ngươi là vui sướng hay là xấu hổ? Ai nha, nhìn một cái, ta thật đã quên, Tử Kỳ công tử chính là tự tiến cử vào cung, được bệ hạ sủng hạnh vui mừng còn không kịp, sao lại..."
" Nhược Lam! " – Hàn Tử Kỳ sắc mặt trắng bệch nổi giận gầm lên một tiếng, ngắt lời nàng.
An Nhược Lam thần tình đờ đẫn ngồi đó, nụ cười nhạt cùng những lời châm biếm lúc nãy tựa hồ chưa bao giờ xuất hiện qua trên mặt, ngơ ngác nhìn gốc cây tường vi kia.
Hàn Tử Kỳ chau mày, giữa ánh mắt hiện lên một tia hận ý cùng một loại tình cảm nào đó, thật nhìn không ra nửa phần ung dung thanh nhã thường ngày, quần áo bạch y theo gió lay động, dường như đang nhè nhẹ lộ ra từng sợi lạnh lẽo vô cùng sầu thảm. Nắm bàn tay có chút đỏ do khi nãy nắm phấn bạch, hắn hít một hơi thật sâu, dường như áp chế một tình cảm mạnh mẽ nào đó, ngữ thanh băng lãnh hàn ý:
" Ta – Hàn Tử Kỳ đúng là tự tiến cử vào cung, xác thực là hầu hạ ở dưới thân nam nhân, nhưng còn ngươi thì sao? Tham vinh hoa, ái mộ hư vinh, có thể vì địa vị của mình không chút do dự diệt trừ tri kỷ! Hàn Tử Kỳ ta coi là cái gì, cũng chỉ là một khối đá để ngươi kê chân mà thôi, chỉ do ngươi chưa từng nghĩ sẽ gặp phải cảnh khối đá kê chân này cũng ở trước mặt ngươi! Có phải ngươi đang khó xử, nghĩ cách nào đem bỏ tảng đá kia mới tốt đây?! "
" Hàn Tử Kỳ! "
An Nhược Lam chợt đứng dậy, căm tức quan sát nam tử bạch y nhanh nhẹn trước mặt mình, trong mắt hiện ra nam hài – bạn thanh mai trúc mã của mình ngày xưa, mở miệng muốn nói, lại không kiềm chế được lã chã rơi lệ, – " Ngươi vì sao... vì sao còn muốn xuất hiện ở trước mặt ta? Đã thân là nam tử, vì sao lại muốn tự tiến cử vào hậu cung? Cùng ta hầu hạ bệ hạ, lẽ nào ngươi không cảm thấy..." – cắn chặt môi, nàng cuối cùng vẫn không thể nói tiếp.
Hắn thấy nàng rơi lệ, lời nàng nói dường như lên án, nhếch khóe miệng lộ ra một tia cay đắng đầy tiếu ý, – " Ngươi nghĩ sao... ta lại phải tiến cung? "
Lời nói lạnh lùng ấy lại hàm chứa rất nhiều tình cảm không tài nào nói ra được, làm cho nàng đột nhiên cảm thấy ngực có chút đau, nhất thời hỗn loạn, vừa vui mừng lại chua xót khổ sở, Tử Kỳ ca ca của nàng chẳng lẽ là vì nàng mà vào cung sao? Dĩ vãng bất luận nàng thử chất vấn như thế nào hắn cũng không trả lời, lần này hắn cuối cùng cũng nguyện ý nói cho nàng sao?
Hàn Tử Kỳ tiến lên một bước, đem thân thể run rẩy kia ôm vào lòng, thở dài, cúi đầu nỉ non:
" Nhược Lam... Nhược Lam... Nhược Lam... "
Giọng nói ôn nhu bên tai làm cho An Nhược Lam thoáng chốc cảm thấy nhớ lại quá khứ của hai người, không phải lúc này đây, một người thân là quý phi, một người lại là nam phi của quân vương, ở nơi hậu cung tranh đoạt tình cảm, lãnh ngôn dĩ đối(). Nghĩ đến đây, không khỏi nước mắt ràn rụa, cảm thấy thật buồn cười nhưng cũng rất đáng buồn.
" Tử Kỳ công tử lại chọc mẫu phi khóc sao." – Ngữ thanh thiếu niên réo rắt vang lên.
Hai người cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa Nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt vẻ mặt hứng thú dạt dào đứng ở trước cửa nhìn bọn họ.
Nghĩ nhiều ngày chưa hướng mẫu phi thỉnh an, Kỳ Minh Nguyệt tới Ngưng Hi Các, lại nghe nói vị Tử Kỳ công tử kia lại đến làm phiền, Chỉ Lan một trận oán giận. Y lại không nghĩ như vậy, nhớ tới tình cảnh của hai người năm đó, Kỳ Minh Nguyệt khóe miệng nhếch lên, cố ý muốn Chỉ Lan không đi quấy rối, bản thân lặng lẽ tới thiên viện.
Khi hắn bước vào thiên viện, thấy chính là cảnh này. Mẫu phi ngã vào trong lòng vị Tử Kỳ công tử kia, thân thể mềm mại run rẩy, nghẹn ngào rơi lệ, mà bạch y nam tử thì ôm ấp nàng, bên tai nàng cúi đầu thì thầm gì đó.
Vì vậy khóe môi y khẽ nhếch, thầm nghĩ quả nhiên không ngoài sở liệu, lúc trước nhìn thấy vị Tử Kỳ công tử kia y đã hoài nghi, tính tình hắn tuyệt không vì tranh giành tình cảm mà tìm cung phi tranh cãi ầm ĩ, thấy phụ hoàng cùng mẫu phi ôm nhau, liền lại dùng ngôn ngữ thử, sau đó nhìn thần tình hắn, quả thực như bản thân suy đoán, cảm giác mẫu phi với hắn không phải mới quen, thậm chí hai người lúc trước còn có chút gì đó...
Chỉ là không nghĩ tới hôm nay vận khí không tồi, cuối cùng lại cho y đụng phải. Lời vừa thốt lên xong, hai người đều quay đầu lại nhìn y, An Nhược Lam vẻ mặt kinh hoàng, Hàn Tử Kỳ cau mày, không chút nào hoảng loạn, thần sắc vẫn bình thản.
Kỳ Minh Nguyệt bất ngờ cau mày, y không ngờ tới vị Tử Kỳ công tử này lãnh tĩnh đến vậy, nếu không có lòng dạ thâm sâu, ai có thể lúc nào cũng luôn luôn chú ý không để cho mình biểu lộ tâm tư?
Hai mắt liếc xuống, y nhìn những cánh hoa tường vi trên mặt đất, làm như không có việc gì, tiếp tục nói rằng:
" Nhi thần vội tới thỉnh an mẫu phi, thấy Chỉ Lan nói Tử Kỳ công tử lại tới ức hiếp mẫu phi, nhi thần lo lắng đi vào liền thấy, quả thế, mẫu phi lại bị hắn làm cho tức giận mà khóc. Nếu để phụ hoàng hay, không biết phải chịu phạt gì đây. " – Cúi người nhặt lên một đóa hoa đã bị nghiền nát, y lại cúi đầu thán một câu, – " Đáng tiếc, không biết ai đem đóa hoa động lòng người như vậy làm cho nát vụn, như yên chi() ngày trước bị mẫu phi đập hư, hủy đi thật đáng tiếc. "
Hàn Tử Kỳ nhìn chăm chú vào vị hoàng tử được bệ hạ sủng ái hết mực này, thiếu niên ở trước mắt đã không còn giống như trong trí nhớ, dáng điệu như tiên đồng, mặt mày thon dài, khuôn mặt trầm tĩnh, nói chuyện không rõ khí chất, làm cho người ta cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể đến gần cùng y nhẹ giọng nói chuyện, nhưng đồng thời lại cảm thấy bất luận thân phận như thế nào cũng không xứng cùng y thân cận như vậy, chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chờ y nhìn về hướng ngươi.
Vậy ra đây là Nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt, thân tử của quý phi An Nhược Lam. Trong mắt hiện lên một đạo ảm quang, Hàn Tử Kỳ cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng thân thể cứng đờ, – " Nhị điện hạ tới thật đúng lúc, Tử Kỳ không nên tùy tiện lại làm cho An quý phi tức giận đến thương tâm như vậy, mới vừa rồi ta đang muốn khuyên giải an ủi, lại sợ nàng trong lòng vẫn còn oán hận Tử Kỳ, Nhị điện hạ đã tới, nương nương nhất định vui vẻ liền sẽ không trách ta nữa. "
Nghe hắn giải thích một phen, Kỳ Minh Nguyệt cười cười, đi lên phía trước, kéo tay An Nhược Lam, xem thường nói:
" Mẫu phi đừng khóc, mắt khóc sưng lên liền không đẹp, ở trong lòng nhi thần, mẫu phi chính là mẫu thân đẹp nhất. "
Tựa hồ trong hoàng cung mọi nơi đều là sân khấu kịch ni, nếu đã có người hoá trang lên sân khấu, y sao lại có thể không phụng bồi? Mỉm cười dìu An Nhược Lam qua một bên, hướng bạch y nam tử nói rằng:
" Làm phiền Tử Kỳ công tử rồi, mẫu phi đã có ta ở đây, ngươi nên đi thôi, việc hôm nay ta sẽ không nói lại với phụ hoàng, như vậy cũng sẽ không vì chuyện mẫu phi rơi lệ mà phạt ngươi, ngươi yên tâm. "
Hàn Tử Kỳ làm như thập phần cảm kích, nói tiếng tạ ơn, nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh Kỳ Minh Nguyệt cúi đầu không nói, thần sắc trầm tĩnh như ngày thường, dáng điệu thanh nhã cao thượng, chậm rãi đi ra cửa.
An Nhược Lam như bị nhi tử phát giác, trong lòng liền lo lắng, lúc này cảm giác được người thiếu niên bên cạnh đang kéo tay nàng mang chút mỏng manh, nhưng thập phần mạnh mẽ, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu hướng y nhìn lại, đã thấy con ngươi trong suốt của y đang nhìn chăm chú vào nàng, giữa ánh mắt ôn nhu lộ ra băng lãnh, thâm thúy u song, tựa hồ đã nhìn thấu tất cả, nhịn không được trong lòng run lên, chột dạ mở miệng gọi một tiếng:
" Nguyệt nhi... "
Kỳ Minh Nguyệt khuôn mặt tươi cười lộ ra ôn nhu:
Bạn đang �
" Mẫu phi có chuyện gì? Nếu là vì Tử Kỳ công tử, Người không cần nhiều lời, lần sau dù muốn gặp mặt, cũng đừng không cẩn thận như thế, bị người khác biết, cho dù là ai thì cũng sẽ hiểu lầm." – Dừng một chút, mắt có thâm ý tiếp tục nói rằng: – " Hôm nay nhi thần chỉ là đi qua, trước là tới thăm mà thôi, trùng hợp gặp Tử Kỳ công tử đến đây tầm chuyện, mẫu phi bị hắn chọc khóc, hắn nói an ủi, không hơn. "
An Nhược Lam bị lời của y nói ngẩn ra, nghe hài tử này trong lời nói hàm nghĩa, chẳng lẽ cũng không trách tội? Nàng cùng Hàn Tử Kỳ hành vi như vậy, nói nghiêm trọng là thành dâm loạn hậu cung, nếu bị người biết được, thân phận hoàng tử của y không tránh khỏi liên quan, có khi bị người ta nghi vấn. Tuy nói y thật là huyết mạch của bệ hạ nhưng miệng người xói chảy vàng, nếu có người có dị tâm, đem y dính dáng vào cũng không phải không có khả năng! Y thế nào lại hời hợt, không thèm để ý chút nào cho được?
" Mẫu phi có còn đem phụ hoàng để ở trong lòng? " – Thấy thần tình nàng, Kỳ Minh Nguyệt mở miệng hỏi.
" Đó là đương nhiên. " – An Nhược Lam cúi đầu, nghĩ đến Kỳ Hủ Thiên... bệ hạ như vậy, có thể nào không động lòng và bận tâm chứ? Địa vị của nàng, còn có Ngưng Hi Các giữa chốn hậu cung, tất cả đều do Người ban tặng.
" Vậy Tử Kỳ công tử thì như thế nào? "
" Hắn nào có thể so sánh với phụ hoàng ngươi, bệ hạ cao cao tại thượng, thống lĩnh Thương Hách, Hàn Tử Kỳ hắn chỉ là một nam phi, mẫu phi cùng hắn chỉ là bạn mà thôi, Nguyệt nhi không nên hiểu lầm. " – Nàng vội vã mượn cơ hội làm sáng tỏ.
Nhìn thần tình trên mặt nàng, Kỳ Minh Nguyệt giễu cợt nhíu mày, với mẫu phi mà nói, vẫn là địa vị cùng cẩm y ngọc thực này mới quan trọng mà thôi, phối với phụ hoàng hoa tâm vô tình, thật là xứng đôi. Y đối với nàng đã từng có đồng tình thương tiếc, nhưng xem ra đúng là dư thừa.
==============================
()cây đằng: Bụi cây quấn quít, loài thực vật thân cây mọc từng bụi.
Tua dây, các giống thực vật mọc chằng chịt mà có tua xoăn lại đều gọi là đằng.
() lãnh ngôn dĩ đối: dùng lời nói lạnh lùng ko chút thương tiếc mà chống đối hay là đối xử với nhau.
() yên chi: phấn son
-- Quyển nhất –